Sau khi Thuần cẩu sư rời đi, tôi không lập tức rời khu nhà. Thay vào đó, tôi dùng điện thoại chụp lại dấu chân của hắn, rồi cẩn thận dùng găng tay cao su lấy một ít đất dính trên giày hắn, cho vào túi nylon.
Tôi và Tống Tinh Thần đi ra bên ngoài, nhìn thấy một chiếc Mercedes đỗ ven đường, người tài xế bên trong ngồi bất động như một khúc gỗ, không có bất kỳ phản ứng nào. Có lẽ, đây cũng là một 'con chó' khác của Thuần cẩu sư.
Tôi định bước vào xe thì Tống Tinh Thần giữ vai tôi lại, khuyên nhủ: "Nghĩ kỹ lại đi."
Tôi thở dài, nói nhỏ: "Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn của mình!"
Tôi biết vì sao Thuần cẩu sư lại ép tôi làm công việc này. Hắn là một bậc thầy tẩy não, và việc tẩy não phải bắt đầu từ hành động. Khi tôi từng bước tiếp nhận những công việc bẩn thỉu này, lập trường của tôi sẽ dần bị thay đổi.
Hồi còn bé, tôi từng nghe chuyện về 'Kim Tiêu Hoàng Thiên Bá'. Ban đầu, Hoàng Thiên Bá là một hảo hán, nhưng sau khi bị quan phủ bắt giữ, quan phủ đã dùng chiêu thức vừa đ.ấ.m vừa xoa, vờ buông lỏng rồi thắt chặt, dần dần biến Hoàng Thiên Bá thành một con ưng khuyển của triều đình, hai tay nhuốm đầy m.á.u của chính huynh đệ mình.
Con người một khi đã vượt qua ranh giới cuối cùng, sẽ nhanh chóng bị vấy bẩn. Cho nên, trong cuộc tỷ thí với Thuần cẩu sư, tôi phải luôn bảo vệ ranh giới đó. Ranh giới cuối cùng của tôi chính là lương tri.
Chúng tôi lên xe, tài xế bắt đầu khởi hành. Đi qua một cửa hàng gần đó, tôi nói: "Dừng lại một chút."
Tài xế dừng xe. Tôi vừa định xuống, hắn đã rút s.ú.n.g ra, chĩa vào tôi, nói: "Chủ nhân đã ra lệnh, ngươi không được xuống xe giữa đường."
Tống Tinh Thần lạnh lùng: "Có muốn tôi c.h.é.m đứt tay ngươi không?"
Tôi nói: "Thôi, Tống Tinh Thần, cậu đi lấy dụng cụ cho tôi, lát nữa gặp nhau ở công viên Tụ Bảo Sơn." Vừa nói, tôi vừa đưa vật chứng mới thu thập được cho cậu ấy, đồng thời gõ vội một dòng tin vào điện thoại cho cậu ấy nhìn: "Báo cho ba người kia, bọn họ có thể bị ám sát!"
Tống Tinh Thần nhận lấy bọc nylon, không biểu cảm dặn dò: "Cẩn thận!" Rồi xuống xe.
Tôi được tài xế chở tới công viên. Giờ này còn chưa có ai, sương mù giăng dày đặc. Mở cốp xe ra, bên trong có xăng, một cái xẻng, nước amine và các công cụ phi tang thi thể. Nước amine có thể tẩy xóa vân tay, và là lựa chọn tốt nhất để xóa vết máu.
Tôi lấy số dụng cụ, đi vào trong công viên, tên tài xế luôn bám theo phía sau. Công viên rất rộng, tôi tìm một chỗ cao nhìn xuống, ghi nhớ từng địa điểm có khả năng vứt xác.
Tìm một hồi, tôi chợt ngửi thấy mùi m.á.u thoang thoảng. Nhìn kỹ xung quanh, tôi phát hiện một t.h.i t.h.ể dưới gốc cây, bị vùi lấp bởi đám lá rụng.
Bới đám lá ra, nạn nhân nhìn qua giống một cô gái trẻ, nhưng yết hầu và hình dáng xương chậu lại là nam giới. Chân tay và cổ nạn nhân đều có dấu vết bị trói, người mặc váy màu hồng, đầu đội tóc giả, mặt trang điểm đậm. Chợt để ý giữa hai chân nạn nhân có vết máu, tôi vén váy lên nhìn thì phát hiện bộ phận s.i.n.h d.ụ.c đã bị cắt lìa hoàn toàn.
Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng tôi. Kẻ hung thủ này chính là tên sát nhân xuyên giới tính đã ẩn mình nhiều năm. Hắn là một kẻ đồng tính luyến ái, đặc biệt chọn những nam thanh niên có ngoại hình sáng sủa, thậm chí là thiếu niên, rồi ép họ mặc đồ phụ nữ, hãm h.i.ế.p và sát hại dã man.
Mấy năm trước, kẻ này gây ra một vụ án man rợ, sau đó trốn biệt tăm, không rõ tung tích. Nghe nói vụ án nổi tiếng bé trai mặc váy đỏ chính là do hắn gây ra. Hàng ngàn lần tôi cũng không thể ngờ hắn lại chạy tới Nam Giang, ngông cuồng gây án dưới sự che chở của tổ chức.
Tôi hít thở thật sâu, cố gắng ép mình tỉnh táo trở lại, rồi bắt đầu kiểm tra thi thể. Nạn nhân c.h.ế.t được khoảng 4 tiếng, nguyên nhân tử vong là ngạt thở. Hung thủ cố định tư thế nạn nhân một cách đặc biệt, ví như ép chung tay chân ra phía sau, cưỡng ép tạo thành ngạt thở mà chết.
Trước khi chết, nạn nhân bị hành hạ một thời gian rất dài, bị xâm hại tình dục. Từ vết thương cũ nhất cho thấy, có lẽ đã bị giam giữ khoảng 5, 6 tiếng. Cằm nạn nhân có thứ gì đó màu trắng. Quệt lên ngửi, đó là bọt cạo râu.
Vén váy lên, bộ phận s.i.n.h d.ụ.c bị cắt mất đẫm máu. Điều khiến tôi tức nghẹn là, bên trong lại có tinh trùng, xung quanh còn có mùi rượu, hình như là rượu vang. Chất tannin trong rượu vang có thể làm co mạch máu, mang lại hiệu quả cầm m.á.u nhất định. Xem ra hung thủ đã dùng rượu vang để rửa xung quanh vết thương.
Tôi chuyên tâm khám nghiệm tử thi, quên bẵng đi hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân. Đột nhiên, một cú đá mạnh vào sườn tôi, tên tài xế hung tợn la lên: "Đừng có lề mề! Mau dọn dẹp nhanh lên!"
Tôi ôm sườn, cắn răng nói: "Nếu bắt tôi đến đây để phi tang, thì phải làm theo cách của tôi."
Tên tài xế trừng mắt: "Đừng hòng lừa tôi! Tôi thấy ngươi đang cố tình kéo dài thời gian đó thôi. Nhanh lên, sắp có người tới rồi!"
Chợt có người đi tới, tên tài xế lập tức rút s.ú.n.g ra. Người kia lại gần hơn, tôi mới nhận ra đó là Tống Tinh Thần. Cậu ấy ném túi dụng cụ của tôi xuống đất, rồi bất thình lình giáng thẳng một cú đ.ấ.m vào mặt tên tài xế.
Tên tài xế dùng báng s.ú.n.g đánh trả, Tống Tinh Thần bẻ quặt tay hắn, dùng lưng hất ngã. Tiếp đó, cậu liên tục giáng những cú đ.ấ.m vào xương sườn tên tài xế, khiến hắn ta gào lên đau đớn.
Tôi nói: "Đủ rồi!"
Tống Tinh Thần giáng thêm hai cú đấm, tôi nghe thấy tiếng xương sườn vỡ vụn rắc rắc, rồi cậu ta mới đạp tài xế văng sang một bên. Tống Tinh Thần trừng mắt: "Chạm vào cậu chủ nhỏ một ngón tay nữa thôi, tôi sẽ xẻo thịt anh!"
Tài xế tức giận, giơ s.ú.n.g lên nhắm thẳng vào Tống Tinh Thần. Tống Tinh Thần chẳng hề biến sắc nhìn anh, cả hai giằng co tới cả phút, tôi không khỏi lo lắng cho Tống Tinh Thần.
Chợt phía xa vọng tới tiếng nói của những người đi tập thể dục buổi sáng. Sương mù vẫn còn dày đặc, họ không thể nhìn rõ gì nhưng nếu có tiếng súng, chắc chắn sẽ nghe thấy. Tài xế lúc này mới cất s.ú.n.g đi.
Tôi dùng xẻng đào một cái hố, cho t.h.i t.h.ể vào, rải nước amin lên người nạn nhân sau đó lấp đất. Tôi tỉ mỉ khôi phục lại trạng thái ban đầu của thảm cỏ, cuối cùng thu dọn thiết bị khám nghiệm ra, xóa sạch mọi dấu chân.
Tôi phủi tay: "Đi gặp người đó thôi!"
Chủ nhân đã đưa cho tôi tấm thẻ khách sạn gần đó. Đây là thẻ nội bộ của nhân viên, có thể mở bất kỳ phòng nào, trên đó có một dãy số.
Chúng tôi tới khách sạn, lần này tài xế chờ ở bên ngoài. Tôi tìm tới căn phòng theo số ghi trên thẻ, mở cửa. Từ bên trong, một gã đàn ông hét lên: "A, sao các anh vào được?"
Gã đàn ông nhìn qua chừng hơn 30 tuổi, hai mắt thâm quầng, có vẻ như thức trắng cả đêm qua. Trong phòng không có gì đáng chú ý, trên bàn đặt một chiếc cặp táp, hình như anh ta đang đi công tác.
Người này nhìn không quá giống hung thủ, trên người không hề có khí chất tàn bạo như vậy. Để trấn an, tôi giơ giấy chứng nhận ra nói: "Đừng sợ, tôi là cảnh sát."
Gã đàn ông ngớ người: "Làm sao anh biết? Tôi rõ ràng không báo cảnh sát mà."
"Cái gì?" Đến lượt tôi ngớ người ra.
Gã hốt hoảng lắp bắp: "Đồng chí cảnh sát, tôi biết tôi sai rồi, được thôi, tôi thừa nhận, tối qua tôi quả thật có thấy một chuyện bất thường."
Tôi bước nhanh tới cửa sổ, từ đây có thể dễ dàng nhìn xuống hiện trường vụ án, hỏi vặn: "Hai giờ rạng sáng nay, anh không ngủ?"
Gã đáp: "Không, lúc đó tôi nhìn thấy một người đàn ông đang hành hạ một cô gái trong công viên, tôi rất sợ hãi."
Tôi lập tức hiểu ra, Chủ nhân bảo tôi tới gặp không phải là hung thủ, mà là nhân chứng. Ông ta muốn tôi g.i.ế.c người diệt khẩu!