Âm Phủ Thần Thám

Chương 415

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Tôi bảo anh ta kể lại chi tiết mọi chuyện mình đã thấy. Anh ta nói, gã đàn ông kia khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, khá cao, tầm 1m8. Lúc đó trong công viên chỉ có đèn đường, nhìn không rõ ràng lắm. Đối phương hình như đè một cô gái mặc váy đỏ xuống có hành vi xâm hại. Khoảng cách quá xa nên không nghe thấy gì.

Anh ta là người khá nhát gan, sợ phiền phức nên không báo cảnh sát, tự nhủ rằng đó chỉ là cãi vã giữa tình nhân. Khoảng hơn một tiếng sau, anh ta nhìn qua cửa sổ, hai người đó đã không còn ở đó nữa.

Tống Tinh Thần liếc tôi một cái. Tôi biết chỉ cần mình gật đầu, cậu ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông này, nhưng nếu như vậy thì tôi sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Sau một khoảng lặng, tôi hỏi: "Còn có manh mối gì nữa không?"

Người đàn ông suy nghĩ, đáp: "Hình như người đó lái xe tới, bởi tôi thấy bên cạnh có chiếc SUV màu đen."

Tôi dặn dò: "Cảm ơn anh đã phối hợp, không cần báo cảnh sát, cũng không cần tiết lộ ra ngoài. Vụ án này chúng tôi đang bí mật điều tra, biết chứ?"

Người đàn ông gật đầu lia lịa: "May quá... tuyệt đối đừng nhắc đến tôi, tôi chỉ là một viên chức nhỏ nhoi đang đi công tác, không muốn dính vào rắc rối."

Tôi và Tống Tinh Thần rời khỏi khách sạn. Câu đầu tiên tài xế nói khi thấy tôi là: "Xử lý xong chưa?"

Tôi đáp: "Xong!"

"Vậy về báo cáo với Chủ nhân đi." Tài xế nói rồi chuẩn bị lái xe.

"Không, tôi còn phải tới một nơi." Tôi nói.

"Không được, Chủ nhân đã dặn, không cho phép cô làm chuyện không cần thiết." Tài xế từ chối.

Tôi giải thích: "Vừa nãy tra hỏi gã đó, gã nói tối qua gã còn ở cùng với một người khác. Tôi phải xử lý nốt nếu không thân chủ sẽ không được an toàn."

Tài xế đảo mắt một cái, nói: " Tôi phải xin phép Chủ nhân đã." Sau đó lấy điện thoại ra. Tôi nhanh chóng cho tay vào túi, dựa theo động tác anh ta bấm số, ghi lại số điện thoại của Chủ nhân.

Tài xế nói chuyện mấy câu sau đó ngắt máy, nói: "Chủ nhân nói có thể."

Tôi cười khẩy: "Đầu óc chó của anh cần linh hoạt hơn một chút mới làm hài lòng Chủ nhân, hiểu không?"

Tài xế nói: " Tôi một lòng trung thành với Chủ nhân, không quan tâm báo đáp."

Sau khi lên xe, tôi liếc nhanh dãy số mình vừa kịp ghi nhớ. Mắt tôi có thể lưu lại hình ảnh, nên dù chỉ liếc qua, mười giây sau vẫn có thể đọc rõ. Tiếp đó tôi mở bản đồ trên điện thoại, tìm kiếm vài quán rượu gần đó, bảo tài xế tới một trong số đó.

Hung thủ rót một chai rượu vang lên người nạn nhân, điều này cho thấy ở hiện trường có rượu. Hơn nữa nạn nhân không bị bịt miệng, điều đó chứng tỏ nơi đó chắc chắn là một nơi cách âm rất tốt. Theo tôi nghĩ thì hầm rượu vang là một nơi khá phù hợp để gây án.

Hung thủ có thể thuê tổ chức bảo vệ hắn về lâu dài, hiển nhiên là phải có tiềm lực tài chính. Hắn hẳn là chủ một cơ sở kinh doanh rượu.

Mãi đến giữa trưa, lùng sục nhiều quán rượu cũng không tìm được người có đặc điểm phù hợp. Đúng lúc này thì Băng Tâm gọi điện tới: "Anh Tống Dương ơi, anh đang làm gì vậy?"

Tài xế liếc nhìn tôi một cái qua kính chiếu hậu. Tôi lập tức nói: "Không làm gì cả, lang thang trên đường thôi."

Băng Tâm nói: "Em cũng vừa được nghỉ, đi chơi đi, anh tới cửa cục cảnh sát chờ em nhé."

Tôi vô cùng khó xử: "À... hôm nay..."

Băng Tâm nói: "Ôi dào, anh nhất định phải tới mà, không đưa em đi chơi anh sẽ hối hận đấy!"

Tôi nghe ra có hàm ý trong lời nói của cô ấy, liền đáp: "Được rồi, sau buổi trưa tôi sẽ đến tìm em."

Cúp điện thoại, tài xế cảnh cáo: "Đừng giở trò."

Tôi càu nhàu: "Cậu là chó hay hồ ly vậy, sao mà đa nghi thế? Tôi với thanh mai trúc mã đi chơi cũng không được à?"

Xe dừng lại, chúng tôi đến một tiệm rượu sang trọng mang tên Tụ Phong. Vừa bước vào, nhân viên phục vụ đã hồ hởi chào đón. Tôi liền phủ đầu: "Hai hôm trước tôi có mua một chai rượu ở đây, cảm giác mùi vị không được bình thường lắm. Tôi muốn gặp ông chủ."

Người nhân viên bán hàng hơi ngẩn người một chút, rồi đáp: "Vâng, để tôi đi gọi ông chủ, mời anh ngồi chờ một lát."

Một lát sau, nhân viên dẫn đến một người đàn ông trung niên cao ráo, chừng năm mươi tuổi. Vừa nhìn thấy gương mặt này, trực giác đã mách bảo tôi rằng đây chính là kẻ thủ ác.

Để xác nhận, tôi vận dụng linh nhãn quan sát ông ta từ trên xuống dưới. Toàn bộ quần áo ông ta đều mới thay, móng tay còn dính bụi bẩn chưa rửa sạch, trên mũi giày có cát, tinh thần cũng khá tiều tụy, dấu hiệu của những cuộc ăn chơi trác táng kéo dài. Còn một đặc điểm nhỏ, tuy không hẳn là dấu hiệu trinh thám, đó là cái mũi ưng của ông ta. Trong một cuốn sách về dân tộc học có nói, trong số những người đồng tính nam thuộc vai công, đa phần có mũi ưng, Lão Yêu không có đặc điểm này, theo tôi thì Lão Yêu thuộc vai thụ.

Ông chủ ngồi xuống, có vẻ không thoải mái lắm với ánh mắt của tôi. Ông ta cười hỏi: "Khách quý, tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi nhỏ giọng: "Thuần Cẩu Sư bảo tôi tới."

Ông chủ "À" một tiếng, cố ý nói to: "Được rồi, tôi dẫn cậu đi thăm hầm rượu một chút."

Người tài xế khẽ lẩm bẩm: "Anh gạt tôi à? Chẳng phải anh bảo đi gặp nhân chứng sao?"

Tôi đáp: " Tôi có cách làm việc của riêng mình. Một con ch.ó thì đừng nên xía vào."

Bốn người chúng tôi đi vào hầm rượu. Ở đây toàn là những thùng rượu nho khổng lồ. Rượu nho chính hãng này đắt muốn chết, chẳng trách gã này lại lắm tiền đến thế, còn trả được thù lao cho Thuần Cẩu Sư.

Ông chủ cười nói: "Sao hôm nay Thuần Cẩu Sư không đích thân tới? Chẳng lẽ là quá yêu thích tôi, nên cố ý đổi sang một tiểu soái ca..."

Nói rồi, ông ta không đàng hoàng đưa cánh tay ra. Tống Tinh Thần lập tức bẻ ngược ngón tay ông ta lại. Ông chủ đau đớn kêu lên. Người tài xế vội nói: "Không được làm tổn thương thân chủ!"

Tôi nói: "Chúng tôi đến để xử lý 'hậu quả' thay ông, nhưng không cung cấp dịch vụ khác. Tốt nhất ông nên tôn trọng một chút!"

Ông chủ liên tục xin tha: "Đã hiểu, đã hiểu!"

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Tống Tinh Thần buông tay. Nước mắt lưng tròng, ông chủ ôm lấy ngón tay đau điếng. Tôi hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Ông chủ lấy lại vẻ kiêu ngạo: "Đối với người ngoài, tôi chỉ là một ông chủ tiệm rượu. Còn trong giới, tôi có một biệt danh lẫy lừng: Dịch Trang Sát Nhân Ma!"

Tôi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc: "Vụ bé trai mặc váy đỏ năm đó là do ông gây ra?"

Gã lắc đầu: "Không, không, vụ đó tôi không làm. Có điều thủ pháp gây án của tôi được học hỏi từ đó mà ra. Phải rồi, các anh đã xử lý xong t.h.i t.h.ể và 'nhân chứng' tối qua chưa?"

Tôi đáp: "Đã xong xuôi rồi."

"Tốt, tốt, tốt, hợp tác với các anh đúng là yên tâm. Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Thuần Cẩu Sư." Vừa nói, ông ta vừa lấy một chai rượu nho trên giá xuống: " Tôi mời các vị uống một ly, hy vọng sau này chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ."

Tôi xua tay: "Chưa vội uống rượu, tôi sợ bỏ sót dấu vết. Hỏi một câu, nơi này chính là hiện trường gây án phải không?"

Ông chủ nói: " Đúng vậy."

Tôi quan sát bốn phía, quả nhiên trên nền đất có vết tích giãy giụa. Tôi hỏi: "Người c.h.ế.t là ai?"

"Một soái ca đến mua rượu. Tôi phải giăng bẫy cậu ta mấy ngày, cuối cùng mới lừa được cậu ta đến đây để ra tay." Vừa nói, ông ta vừa cười khoái trá, giọng nói cứ như đang hả hê khoe khoang chiến tích của mình.

Tôi gật đầu: "Thú vui không tồi!"

"Nói ra không sợ làm trò cười, tôi có bệnh bất lực. Chỉ có khoái cảm lúc g.i.ế.c người mới khiến 'thằng nhỏ' cương cứng được. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy soái tiểu tử, nội tâm tôi lại nảy sinh ý đồ xấu. Mức độ nghiện ngập này, so với cơn thèm rượu, còn mãnh liệt hơn gấp cả trăm lần!" Gã giải thích.

Tôi cười khẩy: "Ông ngàn vạn lần mẹ nó đừng có cái ý nghĩ đó với tôi!"

Gã cũng cười: "Không có, không có. Tôi tôn trọng anh cũng như tôn trọng Thuần Cẩu Sư. Phải rồi, còn chưa được biết tên?"

Tôi không trả lời mà nói: "Ông từng g.i.ế.c bao nhiêu người rồi?"

"Không nhiều lắm, đại khái là bốn đứa." Ông ta suy nghĩ rồi đáp.

"Sau khi g.i.ế.c người, 'vật kỷ niệm' mà ông giữ lại đâu? Tôi rất muốn chiêm ngưỡng một chút." Tôi nói.

Ông chủ liền biến sắc. Người tài xế đứng phía sau âm u nói: "Rốt cuộc các người có tính toán gì? Chuyện riêng tư của thân chủ chúng tôi không tiện hỏi."

Ông chủ khôi phục nụ cười rất nhanh: "Không sao, không sao. Có thể hiểu. Tiểu ca mới vào nghề lần đầu, sau này nên chú ý một chút."

Tôi hỏi: "Phải rồi, khả năng cách âm của nơi này thế nào? Nhân viên phía trên liệu có nghe thấy gì không?"

Gã đáp: "Đại khái các anh cứ yên tâm đi. Hầm này do tôi đặc biệt thiết kế, có tới năm, sáu tầng cách âm. Ngay cả khi có l.ự.u đ.ạ.n nổ bên trong, bên ngoài cũng không nghe được đâu."

Tôi thu lại nét mặt vui vẻ, lạnh lùng ra lệnh: "Vậy thật cảm tạ ông. Tống Tinh Thần, phế bỏ ông ta!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 415