Vừa dứt lời, Tống Tinh Thần liền đạp gã hung thủ ngã xuống đất, sau đó liên tiếp đá vào người ông ta. Ông chủ bò lê dưới đất, không biết lôi đâu ra một con dao. Tống Tinh Thần một cước đá văng, rồi cứ nhắm thẳng vào hạ bộ của ông ta mà đạp tới tấp.
Tống Tinh Thần ra sức đạp, ông chủ hầm rượu rống lên như lợn bị chọc tiết. Người tài xế vội kéo tay tôi la lên: "Dừng tay! Mau dừng tay! Không được làm bị thương thân chủ!"
Tôi gật đầu: "Được!"
Tống Tinh Thần ngưng chân. Tên hung thủ không ngừng giãy giụa, m.á.u và chất dịch màu trắng tuôn ra từ đũng quần. Ông ta trợn ngược hai mắt, miệng sùi bọt mép. Thì ra hạ bộ bị đạp sẽ khiến người ta ngất đi.
Nhìn tên biến thái này bị hành hạ, trong lòng tôi bất giác cảm thấy sảng khoái, liền nói: "Để tôi xử hắn!"
Tài xế vội móc s.ú.n.g ra, nhưng Tống Tinh Thần chỉ với một nhát đao đã hất văng khẩu s.ú.n.g đi, sau đó anh ghì chặt cổ tài xế. Tôi bước tới chỗ tên hung thủ, vỗ vỗ mặt, ấn huyệt nhân trung cho hắn tỉnh lại. Hắn mở mắt, kêu khóc nói: "Các người muốn làm gì?"
"Cho mày khỏi đi g.i.ế.c người được nữa!" Tôi nhếch mép cười, đẩy mí mắt hắn lên, phát động Minh Vương Chi Đồng. Tên hung thủ như phát điên, không ngừng giãy giụa, la hét ầm ĩ. Tôi hành hạ hắn chừng nửa phút, cho tới khi hắn không còn la hét nữa, tôi mới thu hồi kỹ năng, trước mắt biến thành màu đen.
Sau khi chịu đủ mọi tàn phá tinh thần, vẻ mặt tên hung thủ trở nên ngơ ngác. Đột nhiên hắn ngồi dậy, co ro sát vào thùng rượu phía sau, nói bằng giọng điên dại: "Các người là ai? Mau cút ra!"
Tôi rút điện thoại của hắn ra, gọi điện cho bệnh viện tâm thần, báo địa chỉ, sau đó nói: "Ở đây có một người bị bệnh thần kinh, mọi người mau tới đi."
Đầu dây bên kia hỏi: "Thưa anh, có thể để lại cách thức liên lạc và tên họ không?"
Tôi cười: "Không cần, tôi chỉ là một người dân thôi." Nói rồi ném điện thoại vào n.g.ự.c hung thủ, phất tay với Tống Tinh Thần: "Rút lui đi."
Sau khi ra ngoài, tài xế rất ấm ức, uy h.i.ế.p tôi: "Sao mày dám làm như vậy? Tao sẽ báo cáo chủ nhân, mày và bạn mày nhất định sẽ chết."
Tôi thờ ơ đáp: " Tôi đã thay hắn rửa tội, tức là đã hoàn thành nhiệm vụ."
Tài xế nghiến răng nghiến lợi: "Chủ nhân đã dặn, không cho phép mày làm việc thừa thãi."
Tôi cười: "Đó là hắn nói với mày, không phải nói với tao. Mày muốn báo cáo thì cứ tự nhiên."
Tài xế hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi, liền bấm số gọi cho Thuần Cẩu Sư. Sau vài câu trao đổi, tài xế quay qua tôi: "Chủ nhân nói hai người có thể đi, ngày mai ngài ấy sẽ tìm đến khi có nhiệm vụ mới."
Tôi gật đầu với Tống Tinh Thần: "Đi thôi."
Hai chúng tôi bắt taxi tới Sở Cảnh Sát. Băng Tâm mặc một chiếc váy xinh xắn đang đứng chờ tôi ở cổng. Tôi hiếu kỳ hỏi: "Tìm anh có chuyện gì?"
Băng Tâm đáp: "Đi dạo phố thôi."
Tôi cười: "Em đúng là vô tư quá, giờ này mà vẫn có tâm trạng đi chơi ư?"
Băng Tâm bĩu môi: "Cha cấm em không được tham gia vụ này, có vội vàng cũng vô ích." Sau đó kéo tay tôi: "Đi thôi, chúng ta đi dạo."
Tôi tự nhủ, chẳng lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, Băng Tâm tìm mình chỉ đơn thuần là đi chơi? Đúng lúc này thì em ấy chợt lục túi, rồi cố tình giả bộ nói: "Ai da, em quên mang tiền, chờ chút để em đi xin cha." Vừa nói vừa nháy mắt.
Tôi hiểu ý, quả nhiên đi dạo chỉ là ngụy trang, liền bảo Tống Tinh Thần chờ bên ngoài.
Hai chúng tôi lên phòng làm việc của Tôn Lão Hổ. Cửa đang khép hờ. Băng Tâm vào trong, giả vờ nói: "Ồ, cha em không ở đây."
Trên bàn làm việc có mấy tập hồ sơ. Hóa ra hai cha con họ đã thông đồng với nhau, dùng cách này để giúp tôi. Đương nhiên tôi không khách khí, đóng cửa lại rồi bắt đầu xem tài liệu.
Trong đó là báo cáo khám nghiệm tử thi, báo cáo giám định đầu đạn và các lời khai.
Báo cáo khám nghiệm tử thi chứng thực, người c.h.ế.t Tần Ngạo Nam bị đạn b.ắ.n xuyên đầu. Nhưng có một điểm khả nghi, đó là trước khi chết, điện thoại của Tần Ngạo Nam vẫn đang trong trạng thái kết nối với một số nào đó, nhưng đã bị mã hóa nên không tra được số điện thoại gọi đến cũng như nội dung cuộc nói chuyện.
Lời khai của Vương Học Binh thì là ông ta bị bệnh tim, do chạy quá nhanh, tim đập mạnh dẫn tới ngã ra đất. Sau đó ông ta nghe thấy tiếng súng, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiểu Đào đang trong tư thế ngắm bắn, còn Tần Ngạo Nam ngã ra đất.
Vương Học Binh và Tiểu Đào trước đó chỉ gặp nhau một lần, ông ta cũng không biết tên cô. Lại có mặt ở hiện trường cho nên phần lớn lời khai cũng giống với lời khai của tôi. Vương Học Binh đã bị tạm giam với tội danh g.i.ế.c người không thành công.
Giám định đầu đạn lại càng bất lợi hơn đối với Tiểu Đào. Phản ứng thuốc s.ú.n.g trên tay chứng minh cô có nổ súng, mặc dù cô khai rằng mình b.ắ.n chỉ thiên, nhưng đầu đạn không tìm thấy.
Mà giám định vết rãnh nòng s.ú.n.g trên viên đạn b.ắ.n Tần Ngạo Nam chỉ ra rằng nó được b.ắ.n ra từ khẩu s.ú.n.g của Tiểu Đào. Theo lý thuyết kỹ thuật thì điều này không thể làm giả.
Dưới cuối báo cáo có một chữ ký, viết "Giám định viên Lê Dũng Cương". Tôi hỏi: "Người làm giám định này tay nghề thế nào?"
Băng Tâm cố tình giả vờ kinh ngạc: "Á, anh dám nhìn trộm tài liệu của cha em?"
Tôi cười, mắng: "Còn diễn kịch, nói đi."
Lúc này Băng Tâm mới nói: "Giáo sư Lê là chuyên gia đạn đạo nổi tiếng toàn tỉnh, giám định do ông ta làm không bao giờ sai."
"Gần đây ông ta có đi du lịch bên ngoài, hoặc đi nghỉ dưỡng không?" Tôi hỏi.
"Cái này em không biết." Băng Tâm lắc đầu.
Tôi tin Tiểu Đào không g.i.ế.c người, cho nên nhất định có một khâu nào đó bị sai lệch, kể cả vị chuyên gia giám định này, rất có thể cũng là tay sai của Thuần Cẩu Sư.
Tôi lấy ảnh Tần Ngạo Nam ra xem, phát hiện một điểm đáng ngờ: Tần Ngạo Nam lại liếc mắt sang trái. Theo lẽ thường, đối mặt với uy h.i.ế.p tính mạng, đáng lẽ hắn phải nhìn thẳng vào người cầm s.ú.n.g chứ?
Lúc đó bên trái hắn là ai? Chính là kẻ đuổi g.i.ế.c hắn – Vương Học Binh!
Tôi nghĩ tới một khả năng thứ hai, đó là Vương Học Binh đang nói dối. Nhưng một cựu chiến binh 60 tuổi, con gái lại bị giết, chỉ hận không được uống m.á.u hung thủ, tại sao phải nói dối?
Tình hình hiện tại cực kỳ bất lợi cho Tiểu Đào, cộng thêm đối thủ là Thuần Cẩu Sư, tôi phải nghi ngờ tất cả.
Tôi thở dài: "Nếu có thể tra ra lai lịch của Vương Học Binh này thì tốt quá, xem ông ta có phải cha ruột của nạn nhân thật không." Lời này dĩ nhiên là nói cho Băng Tâm nghe, em ấy chính là người liên lạc đặc biệt giữa tôi và Tôn Lão Hổ.
Tôn Băng Tâm hối thúc: "Tống Dương ca ca, anh xem xong chưa? Cha em mà về là sẽ la c.h.ế.t mất."
Tôi đáp: "Xong rồi, xong rồi! Mau chuồn thôi."
Cất tài liệu lại chỗ cũ, chúng tôi cùng ra ngoài. Băng Tâm đề nghị: "Hay là mình đi uống sinh tố nhé?"
Đoán ngay cô nàng lại có chiêu trò gì, tôi liền gật đầu đồng ý.
Ba chúng tôi tìm một quán nước giải khát, ở một bàn khuất trong góc, Vương Đại Lý và Vương Nguyên Thạch đã ngồi đợi sẵn. Tôi vừa ngồi xuống vừa cười: "Anh em mình lại đụng độ rồi."
Vương Đại Lý hỏi: "Anh Dương, sáng nay Tống Tinh Thần nói với tôi, có người muốn ám sát chúng ta, chuyện này là thật sao?"
"Thật." Tôi xác nhận.
Trong bàn toàn những người không được tham gia vụ án, chúng tôi trao đổi thông tin với nhau. Về chuyện thuần cẩu sư sai tôi đi "tẩy trắng" cho hung thủ, tôi không nói thẳng ra, chỉ bảo là đang tìm cách trì hoãn với hắn.
Băng Tâm thì đang bận rộn với vết đất trên đế giày, tìm cách xét nghiệm.
Vương Nguyên Thạch kể hôm qua anh ấy đã tìm đủ mọi cách để gặp Tiểu Đào. Tinh thần cô ấy vẫn khá ổn, qua mấy lần thẩm vấn vẫn giữ nguyên lời khai rằng mình không b.ắ.n Tần Ngạo Nam.
Tôi hỏi: "Lúc đó Tiểu Đào có để ý thấy điều gì khác thường không?"
Vương Nguyên Thạch suy nghĩ một lát rồi nói: "Hiện trường không có gì đặc biệt. Cô ấy chỉ nói lúc đuổi theo có một người đeo khẩu trang va phải mình, khi đó tình thế khẩn cấp nên cũng không nghĩ nhiều."