Âm Phủ Thần Thám

Chương 417

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Có người va phải cô ấy sao?" Tôi lẩm bẩm.

Tống Tinh Thần chợt thốt lên: "Liệu có khả năng hắn đã trộm khẩu s.ú.n.g của cô ấy không?"

Tôi lập tức phản ứng, dùng hai lọ đường để minh họa: "Ý cậu là, kẻ đó đã trộm s.ú.n.g và đồng thời nhét một khẩu s.ú.n.g khác vào bao s.ú.n.g của Tiểu Đào? Hai khẩu s.ú.n.g có hình dáng, sức nặng và cả dòng chữ khắc trên thân s.ú.n.g giống hệt nhau. Hoàng Tiểu Đào cầm cây s.ú.n.g bị tráo đổi b.ắ.n chỉ thiên, còn hung thủ thì dùng s.ú.n.g của cô ấy b.ắ.n c.h.ế.t Tần Ngạo Nam, sau đó lại bằng cách nào đó tráo đổi s.ú.n.g trở lại?"

Vương Đại Lý há hốc miệng kinh ngạc: "Tốc độ đó quá nhanh, liệu có thể thực hiện được không?"

Tống Tinh Thần giải thích: "Các cao thủ trộm cắp thời Dân Quốc từng có tuyệt kỹ 'thiểm điện luân châm', nghĩa là trong chớp mắt khi tia sét lóe lên trên trời, họ đã có thể xỏ xong kim. Hay còn có một tuyệt kỹ khác là ném một nắm đậu nành lẫn một hạt đậu xanh, hắn vẫn có thể dùng hai ngón tay chộp lấy hạt đậu xanh đó. Nhưng đó đều là những chuyện xưa trên giang hồ rồi, hiện giờ nghề trộm cắp đã sớm thất truyền. Nếu thật sự Nam Giang có cao thủ như vậy, tôi nghĩ số lượng không quá hai ba người."

Vương Nguyên Thạch gật đầu: "Nói như vậy thì phạm vi điều tra sẽ thu hẹp lại rất nhiều. Tôi có thể bảo người quen trong giới đi dò hỏi một chút."

Tôi dặn dò: "Kẻ này bán mạng cho thuần cẩu sư, chắc chắn đã bị tẩy não. Anh chú ý những tên trộm mất tích một cách bí ẩn nhé."

Vương Đại Lý chen vào: "Có thể nói thêm về việc có người ám sát chúng ta không? Liệu có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tôi lắc đầu: "Tạm thời sẽ không nguy hiểm, tôi đã tạm hoãn kế hoạch với thuần cẩu sư rồi. À phải rồi, điện thoại của mọi người đều dùng hai sim chứ?"

Trừ Vương Nguyên Thạch vẫn dùng điện thoại "cục gạch", những người khác đều dùng hai sim. Tôi bảo anh ấy lát nữa đi mua một cái điện thoại khác, tôi sẽ chi tiền. Mọi người chuẩn bị thêm một sim phụ để tiện liên lạc riêng.

Năm người chúng tôi đã ngồi không khá lâu, nhân viên quán đã đến hỏi mấy lần. Băng Tâm liền gọi mấy ly cà phê.

Khi nhân viên rời đi, tôi nói tiếp: "À, ngoài trên người Tiểu Đào ra, còn chỗ nào khác có phản ứng với thuốc s.ú.n.g không?"

Vương Nguyên Thạch trả lời: "Không có, tôi có nghe ngóng, chỉ trên người cô ấy thôi."

Tôi nói: "Sáng nay tôi có đến hiện trường, ở đó có mấy cái cửa sổ lồi ra rất thích hợp để mai phục..."

Vương Nguyên Thạch thở dài: "Đã điều tra hết rồi, đó đều là những căn nhà dân sinh cũ kỹ."

Tôi vẫn không thể hình dung ra rốt cuộc hung thủ đã nổ s.ú.n.g bằng cách nào. Tầm b.ắ.n hiệu quả của s.ú.n.g lục chỉ khoảng 100 mét, cho dù đối phương có là bậc thầy b.ắ.n súng, thì hoàn cảnh hiện trường cũng không cho phép hắn đứng quá xa.

Vấn đề này tạm thời chưa có kết quả bàn bạc. Tôi hỏi: "Mọi người nghĩ s.ú.n.g bị tráo đổi vào lúc nào? Lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, không có ai đến quá gần Tiểu Đào. Sau đó cảnh sát đến tước s.ú.n.g của cô ấy đi. Nhóm cảnh sát đó tôi đều quen biết, không thể nào là tay sai của thuần cẩu sư. Theo tôi thì chỉ có thể là đánh tráo trên đường mang đi giám định. Hoặc có thể người giám định chính là tay sai của thuần cẩu sư. Tôi định tranh thủ đi gặp người đó để tìm hiểu thử."

Vương Nguyên Thạch nói: " Tôi biết địa chỉ nhà của người đó." Rồi anh ấy viết mấy dòng lên giấy bạc gói t.h.u.ố.c lá đưa cho tôi.

Tôi sắp xếp hành động: Trước mắt, tôi và Tống Tinh Thần sẽ tiếp tục tìm cách trì hoãn với thuần cẩu sư. Băng Tâm thì về cục để huy động nguồn lực cảnh sát điều tra về thuần cẩu sư. Vương Nguyên Thạch sẽ có hai nhiệm vụ: thứ nhất là tìm kẻ tráo súng, thứ hai là điều tra thân phận của Vương Học Binh.

Riêng Vương Đại Lý không có nhiệm vụ cụ thể nào. Anh ấy chỉ vào mũi mình, hỏi: "Tống Dương, tôi làm gì được đây?"

Tôi đáp: "Đừng làm gì cả, cứ ở yên trong nhà."

Anh ấy thất vọng buông tay: " Nhưng tôi cũng muốn góp chút công sức."

Tôi suy nghĩ rồi nói: " Tôi giao cho anh một việc: tìm Quang Trọc đến đây, tôi muốn bắt cóc một người!"

Vừa nói xong, mọi người đều giật mình. Tôi giải thích: "Gậy ông đập lưng ông. Tôi muốn bắt cóc một con ch.ó của thuần cẩu sư, tẩy não nó trở lại bình thường, để hỏi manh mối về thuần cẩu sư từ miệng nó. Việc này chỉ có Quang Trọc mới làm được."

Vương Đại Lý cau mày: "Chuyện này... chẳng phải là phạm pháp sao?"

Tôi thở dài: "Trước mắt không thể quan tâm nhiều như vậy được."

Tôi cẩn thận dặn dò, vì gần đây cũng có đọc một ít sách liên quan tới huấn luyện, hướng dẫn Vương Đại Lý phải làm thế nào, thế nào...

Cuộc họp nhỏ kết thúc, tôi nói: "Mọi người, hôm nay mọi chuyện ở đây đừng cho bất kỳ ai biết. Hiện giờ chúng ta đều đang vượt quá giới hạn pháp luật, nhất định phải hết sức thận trọng!"

Tất cả đều gật đầu, Vương Đại Lý đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp: "Vì sự trong sạch của Tiểu Đào tỷ tỷ, cho dù em có phải xộ khám, cũng không hổ thẹn với lương tâm."

Khi chia tay, Băng Tâm còn không quên dặn dò: "Anh Tống Dương, anh nhất định phải cẩn thận!"

Trời vẫn còn sớm, chưa phải lúc để đến gặp Giáo sư Lê, tôi cũng chưa ăn gì từ sáng. Liền quay sang Tống Tinh Thần bảo: "Đi, anh mời cậu ăn một bữa. Quen nhau lâu thế mà tôi vẫn chưa biết cậu thích ăn gì."

Cậu ta thản nhiên đáp: "Ớt xanh xào khoai tây."

Tôi cho là cậu ta nói đùa, nhưng đến quán cơm, cậu ta lại gọi đúng món đó thật. Tôi cũng không tiện gọi những món thịt cá khác, bèn gọi một suất cơm y hệt cậu ta, sau đó mua thêm hai ly trà sữa trân châu.

Ăn xong, ra ngoài, tôi nói: "Cậu làm cho tôi một món đồ phòng thân đi."

Cậu ta đáp: "Không cần đâu, đã có tôi bảo vệ cậu!"

"Cứ làm cho tôi một cái đi, tôi không thể lúc nào cũng dùng 'Minh Vương Chi Đồng'. Dạo này tôi uống sữa tươi đến nóng trong luôn rồi." Tôi nhăn mặt.

"Được, sáng mai tôi sẽ mang cho cậu một cái." Tống Tinh Thần cuối cùng cũng chịu đồng ý.

Chúng tôi bắt một chiếc taxi tới gần nhà Giáo sư Lê. Tôi hỏi người bán tạp hóa gần đó về ngoại hình của ông ấy. Khoảng 6 giờ tối chạng vạng, Giáo sư Lê xách cặp tài liệu về. Tôi chặn ông lại nói: "Chào Giáo sư Lê, tôi có vài chuyện muốn hỏi ông."

Giáo sư Lê cau mày: "Cậu là..."

Bình thường tôi ít khi tiếp xúc với bên trung tâm vật chứng, nên ông ấy không nhận ra. Tôi chìa giấy chứng nhận ra, ông ấy liền yên tâm. Tôi hỏi về kết quả giám định, nhưng đột nhiên Giáo sư lại thẳng thừng từ chối: "Những thông tin này đều là tuyệt mật, không thể tiết lộ cho người ngoài, trừ phi cậu là thành viên tổ chuyên án."

Tôi cười: "Nếu không tiện nói thì thôi ạ, tôi muốn hỏi vài thông tin cá nhân của ông. Cả năm nay ông vẫn làm việc ở trung tâm vật chứng chứ?"

" Đúng vậy, có chuyện gì?" Giáo sư Lê có vẻ nghi hoặc.

"Ông đã từng nghe qua cái tên 'Thuần Cẩu Sư' bao giờ chưa?" Tôi hỏi.

"Đó là cái gì, người bán chó sao?" Giáo sư Lê tỏ vẻ mơ hồ.

Xem xét nét mặt, ông ấy không nói dối, có lẽ không phải tay sai của 'Thuần Cẩu Sư'. Tôi hỏi tiếp: "Trên đường khẩu s.ú.n.g được vận chuyển đến giám định, đã có những ai tiếp xúc với nó?"

"Chuyện này tôi không thể nói. Này cậu, rốt cuộc cậu muốn gì, không tin vào kết quả giám định của tôi sao? Cậu hỏi lung tung như vậy là đã vượt quá quyền hạn nghiêm trọng rồi. Tôi cũng là nhân viên trong ngành, cậu không có quyền nghi ngờ tôi." Giáo sư Lê tức giận ra mặt.

Tôi thành khẩn nói: " Tôi biết việc tôi làm là trái quy định, nhưng cầu xin ông giúp đỡ một chút, bởi vì nghi phạm lần này lại là bạn của tôi, tôi đang tìm cách minh oan cho cô bạn ấy."

"Này cậu bé, tôi rất hiểu nỗi khổ tâm của cậu, nhưng xin thứ lỗi, có vài việc tôi không thể tiết lộ."

Nói xong, Giáo sư Lê liền bỏ đi. Tống Tinh Thần khẽ lên tiếng: "Có cần tôi ra tay không?"

Tôi vội xua tay: "Không không không, người ta đã không muốn nói thì cũng đừng miễn cưỡng."

Tôi ảo não bước ra khỏi tiểu khu. Tống Tinh Thần khẽ chọc nhẹ vào cánh tay tôi. Khi tôi quay đầu nhìn lại, Giáo sư Lê đang móc chùm chìa khóa ra mở cửa. Vài tờ tài liệu trong cặp rơi vương vãi ra, nhưng ông ấy lại vờ như không nhìn thấy, cứ thế bước vào trong.

Tôi bước tới nhặt chúng lên, đó là thông tin liên lạc và địa chỉ của mấy trợ lý tại trung tâm vật chứng. Tôi mỉm cười, chắp tay thành tâm vái vọng vào cánh cửa: "Đa tạ, Giáo sư!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 417