Âm Phủ Thần Thám

Chương 420

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nghe được tin tức này, đương nhiên tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Tôi nói: "Gặp nhau bàn bạc một chút đi."

"Quán cà phê hôm qua," Vương Nguyên Thạch đáp ngắn gọn.

Tôi báo cho Băng Tâm rồi cùng Vương Đại Lý đến quán cà phê. Tôi dặn Lạc Ưu Ưu hôm nay tạm thời thuê khách sạn nghỉ, tốt nhất là chọn khách sạn nào có đầy đủ camera an ninh cả dưới tầng hầm, để làm cứ điểm tạm thời.

Tới quán, vẫn chưa thấy Băng Tâm đâu, tôi lo lắng gọi điện thì ra cô ấy vẫn đang trên đường. Uống hết một ly cà phê, Băng Tâm mới chậm rãi tới, đưa cho tôi một phong bì. Bên trong là bộ định vị hình cúc áo. Cô ấy nói rằng Tôn Lão Hổ dặn tôi phải cẩn thận, biết tôi mấy ngày nay đang dùng kế hoãn binh với Thuần Cẩu Sư.

Băng Tâm hỏi: "À mà sao hôm nay Tống Tinh Thần không tới?"

Tôi đáp: "Sáng nay Tống Tinh Thần bị Thuần Cẩu Sư b.ắ.n bị thương, có điều không nguy hiểm tới tính mạng."

Nghe tôi nói, mọi người đều giật mình. Chúng tôi chia sẻ những tin tức đã điều tra được cho nhau. Băng Tâm nhờ một cảnh sát đi tra cứu số điện thoại của Thuần Cẩu Sư, nhưng chủ sở hữu là một người khác. Hơn nữa, mỗi lần gọi điện, hắn đều ngắt máy dưới 30 giây, khiến việc định vị trở nên bất khả thi.

Vương Nguyên Thạch cho biết, Vương Học Binh hiện đã bị giam giữ, đồng nghĩa với việc được cảnh sát bảo vệ. Chúng tôi căn bản không thể tiếp xúc được với ông ta, mà dù có tiếp xúc cũng không biết phải chứng minh ông ta là tay sai của Thuần Cẩu Sư bằng cách nào.

Tôi theo dõi lại diễn biến sự việc: lúc đó Vương Học Binh cầm khẩu s.ú.n.g của Tiểu Đào, ông ta giả vờ bị bệnh tim tái phát, thực hiện động tác quỳ xuống đất, rồi b.ắ.n một phát về phía Tần Ngạo Nam. Bởi vậy, lúc chết, Tần Ngạo Nam đã liếc nhìn sang bên trái.

Lúc đó, tôi và Tiểu Đào quá sững sờ, cũng không để ý kỹ hành động của Vương Học Binh. Rất có khả năng ông ta đã vứt s.ú.n.g lại hiện trường. Tôi nhớ cạnh đó có một thùng rác, sau đó chắc hẳn có kẻ khác đến lấy s.ú.n.g tráo đổi.

Băng Tâm chợt nói: "À phải rồi, hôm nay em có nhờ bố sao chép cho một ít tài liệu, mọi người xem qua đi."

Cô ấy lấy ra một chiếc USB, mở chiếc laptop từ trong túi xách, cắm USB vào. Trong đó là mấy đoạn video clip từ camera an ninh tại trung tâm giám định. Băng Tâm tua nhanh một đoạn, trong hình xuất hiện mấy cảnh sát. Vương Nguyên Thạch nói: " Tôi biết mấy người này, đều là đồng nghiệp."

Băng Tâm chỉ vào màn hình: "Cái túi họ cầm trên tay chính là khẩu s.ú.n.g của chị Tiểu Đào."

Chúng tôi chăm chú theo dõi màn hình. Một người mặc áo blouse trắng đi từ đối diện tới, tay ôm một chồng tài liệu. Không cẩn thận, người đó va vào cảnh sát cầm túi vật chứng, tài liệu rơi đầy ra sàn. Cảnh sát vội vàng giúp nhặt lên một chút, rồi người kia rời đi.

Tôi bảo Băng Tâm phát từng khung hình chậm. Chúng tôi không chớp mắt theo dõi, nhưng không nhìn thấy gì đặc biệt. Cuối cùng, tôi phóng to hình ảnh lên xem lại từ đầu.

Đến lần thứ ba, tôi đột nhiên hét lên: "Dừng!"

Hình ảnh dừng lại ở cảnh người mặc áo blouse trắng khom người. Trên tay anh ta có một vật gì đó mờ ảo, khá giống túi vật chứng. Chuyển sang khung hình tiếp theo, thứ đó đã biến mất.

Tôn Băng Tâm ưu tư nói: "Chẳng lẽ đây là đánh tráo trong chớp mắt? Nhanh đến mức khó tin. Video chạy với tốc độ 24 hình/giây, hắn chỉ cần 1/24 giây để hoàn thành hành động đó."

Vương Đại Lý nhận xét: "Có rất nhiều ảo thuật gia, tốc độ tay của họ nhanh đến mức máy quay không thể ghi lại kịp."

Tôi gật đầu: "Xem ra chính là hắn. Có thể nhìn rõ khuôn mặt được không?"

Băng Tâm chỉnh video về bình thường. Người này nuôi ria mép mỏng, đeo kính, hiển nhiên là đang ngụy trang. Hơn nữa, với sự xảo quyệt của mình, tất cả những vị trí có camera hắn đều không để lộ mặt trực diện.

Vương Nguyên Thạch nói: " Tôi đã phái người đi thu thập tin tức. Một hai ngày nữa hẳn sẽ có kết quả về hắn."

Tôi gật đầu: "Chỉ cần bắt được hắn, chúng ta sẽ có nhân chứng quan trọng, có thể lật lại bản án của Tiểu Đào. À, Đội trưởng Hình điều tra tới đâu rồi?"

Băng Tâm dở khóc dở cười: "Bố nói với em, Đội trưởng Hình đã kết luận Tiểu Đào là hung thủ rồi. Bây giờ, phương hướng điều tra của ông ấy chỉ là cố gắng thu thập chứng cứ để giảm nhẹ tội danh cho cô ấy. Bố nói, thời gian có lẽ chỉ còn chưa đầy ba bốn ngày, chị Tiểu Đào sẽ bị chuyển đến trại giam."

Tôi thở dài: "Thời gian của chúng ta quả thật không còn nhiều." Day day ngón tay xuống bàn, tôi trầm tư một lát rồi nói: " Tôi muốn đi gặp Vương Học Binh một lần."

Băng Tâm đáp: "Điều này rất khó, nhưng em có thể thử xem sao."

Cô gọi điện cho Tôn thúc thúc, trình bày rõ yêu cầu. Đầu dây bên kia, ông hạ giọng nói: "Không được, âm thầm giúp đỡ các cháu là chú đã gánh nguy hiểm rất lớn rồi, tuyệt đối không được tiếp xúc với nhân chứng."

Băng Tâm tìm mọi cách nũng nịu xin xỏ, nhưng Tôn thúc thúc vẫn không đồng ý. Tôi liền giơ tay ra hiệu Băng Tâm đưa điện thoại cho mình. Tôi nói: "Tôn thúc thúc, con cảm ơn chú mấy ngày hôm nay."

Tôn thúc thúc đáp: "Không có gì, Tiểu Đào là một quân bài chủ chốt của chú, chú cũng không muốn con bé chịu oan ức. Cũng bởi vì quan hệ giữa chú với con bé nên vụ án này chú cũng chỉ có thể lánh mặt, haiz, cái chức cục trưởng này thật khó làm."

Tôi nói: "Bọn con đã điều tra được một số chuyện."

Tôi sơ lược qua vấn đề, Tôn thúc thúc nghe xong thì giật mình: "Người nổ s.ú.n.g là Vương Học Binh, cháu chắc chứ?"

Hiện tại tôi chưa dám khẳng định: "Mới chỉ là suy đoán ban đầu."

Tôn thúc thúc im lặng mấy giây, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng thở đều của ông, rồi ông nói: "Suy đoán của cháu rất mạo hiểm, nhưng chú tin vào trực giác của cháu. Có điều, nếu không có chứng cứ thì tất cả đều là công dã tràng."

Tôi nói: "Bất luận là vụ án treo của bốn thiếu gia nhà giàu hay vụ án oan của Hoàng Tiểu Đào, câu trả lời đều nằm trên người thuần cẩu sư. Cho nên con muốn gặp Vương Học Binh một lần, moi móc thông tin từ miệng ông ta."

Tôn thúc thúc suy nghĩ nửa phút, mới miễn cưỡng nói: "Hai chúng ta bấm đồng hồ giống nhau, 3 giờ chiều cháu tự nghĩ cách lẻn vào, chú cho cháu 15 phút, tuyệt đối không hơn. Sở cảnh sát cháu đã tới nhiều lần, phải chắc chắn không bị camera ghi lại."

Tôi đáp: "Thúc yên tâm!"

Vừa cúp máy, tôi lập tức gọi cho Lão Yêu, hắn uể oải đáp: " Tôi đang ngủ, lại có tiền à?"

Tôi cố ý khích: "Có một việc đặc biệt kích thích, cậu có muốn tham gia không?"

"Nói!" Tức thì, Lão Yêu đã tỉnh táo hẳn.

"Hack vào hệ thống camera an ninh sở cảnh sát, giả mạo hình ảnh từ 3 giờ đến 3 giờ 15 chiều nay!"

Tôi nghe thấy tiếng Lão Yêu bật dậy, hắn nói: "Mẹ nó chứ, cái này quá thú vị, nhưng đây là phạm pháp mà?"

Tôi cười khổ: "Thật không dám giấu, chúng ta hiện giờ có chút phiền toái, hành động tự ý, nếu không đồng ý thì thôi."

Lão Yêu liền cao giọng: " Tôi là người như thế nào chứ? Hoạn nạn mới thấy chân tình, giờ phút này mà vứt bỏ cậu thì còn gì là tình anh em? Đến lúc đó liên lạc qua điện thoại."

Tôi mỉm cười, trong lúc nguy cấp, những người bạn có bản lĩnh thế này mới thực sự quý giá.

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng, Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, anh định lẻn vào sở cảnh sát bằng cách nào đây? Huống hồ, ai trong cục cũng biết mặt anh."

Tôi thở dài: "Thật không dễ, tôi thay quần áo khác, đeo khẩu trang được không?"

Vương Nguyên Thạch lắc đầu: "Cách này không được, quá dễ bị phát hiện. Thế này đi, tôi sẽ bắt giữ cậu vào, dù không được phép tham gia vụ án, nhưng tôi vẫn có thể ra vào sở cảnh sát."

Tôi gật đầu: "Được thôi!"

Chúng tôi tới cửa hàng quần áo gần đó, mua một bộ đồ hoàn toàn trái ngược với phong cách của tôi, trông hệt như một tay anh chị vặt vãnh. Vương Nguyên Thạch còn lấy bộ tóc giả của ma nơ canh đội lên đầu tôi, Băng Tâm vỗ tay cười: "Ha ha, hoàn toàn không giống anh gì cả!"

Vương Nguyên Thạch lôi còng tay ra, tôi nói: "Vương cảnh quan, ra tay nhẹ nhàng thôi nhé."

"Khách khí quá thì chẳng giống thật!" Dứt lời, ông ấy bẻ quặt tay tôi ra sau lưng, tra còng số 8 vào, quát: "Đi, theo tôi về sở cảnh sát!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 420