Sáng hôm sau, Tống Dương dậy thật sớm, mang theo những thứ cần thiết tới trung tâm thương mại Kim Long. Thuần Cẩu Sư đã đứng sẵn ở đó, khoác chiếc măng tô dài, hai tay chắp sau lưng.
Trông thấy Tống Dương, hắn nhếch mép cười. Tống Dương thận trọng nói: "Nói đi, hôm nay muốn chơi trò gì."
"Không cần căng thẳng như thế, nhanh già lắm, chắc cậu chưa ăn sáng?"
Bốn người bạn đang bị hắn hãm hại, Tống Dương làm sao có thể cười nói vui vẻ? Thuần Cẩu Sư xoay người đi tới một cửa hàng nhỏ, mua một phần bánh Quan Đông, đưa cho Tống Dương: "Ăn!"
Tống Dương chẳng buồn đưa tay nhận lấy, chỉ cau mày đáp: " Tôi không thích vòng vo."
Thuần Cẩu Sư ra lệnh: "Ăn nói cho đàng hoàng."
Tống Dương nói: "Chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, anh cũng định lấy bạn bè ra uy h.i.ế.p tôi sao?"
Tống Dương nhận lấy bịch bánh, tiện tay định ném vào thùng rác. Ánh mắt của Thuần Cẩu Sư thoáng cái trở nên thâm độc: "Có biết cái giá cho việc cãi lại tôi không? 'Chó' càng khó thuần càng kích thích khát vọng kiểm soát ẩn sâu bên trong tôi, tôi không hy vọng phơi bày bộ mặt thật tàn nhẫn trước cậu đâu."
Tống Dương nghiến chặt răng. Anh dùng tăm xiên một cái bánh, miễn cưỡng nhai trong miệng, vị nhạt nhẽo đến khó chịu. Bị người khác ép buộc làm chuyện gì đó khiến anh cảm thấy nhục nhã, cũng đồng thời ý thức được tên này có ham muốn kiểm soát đạt đến mức độ bệnh hoạn.
Sau khi ăn mấy cái bánh, vẻ mặt của Thuần Cẩu Sư trở lại bình thường, lại trở về dáng vẻ một ông chú hiền lành. Hắn hài lòng nói: "Như vậy mới là biết nghe lời."
Tống Dương ném hộp bánh vào thùng rác, nói nhanh: "Anh sinh ra trong một gia đình trung lưu, từ nhỏ là một người tự ti. Cha anh vô cùng nghiêm khắc, mẹ thì đã ly hôn hoặc mất sớm."
Thuần Cẩu Sư khẽ sững người, vẻ mặt thoáng chút khó hiểu.
Tống Dương tiếp tục nói: "Thời niên thiếu của anh cũng không mấy thuận lợi, là một tên mọt sách hay bị trêu đùa. Anh có thói quen ngụy trang, luôn đeo một chiếc mặt nạ khác để chiều lòng người khác. Anh thích mọi thứ đều phải ngay ngắn và hoàn hảo, nhưng thực tế lại không được như mong đợi, điều này khiến cho anh mang lòng oán hận với mọi thứ xung quanh. Hôn nhân của anh cũng vô cùng tồi tệ, có thể anh cũng có con, nhưng chúng lại rất phản nghịch. Chính vì không thể kiểm soát bất cứ ai trong cuộc sống thật, anh mới tìm đến sự bù đắp, biến mình thành chúa tể của mọi sinh linh."
Thuần Cẩu Sư lạnh lùng: "Cậu đang phân tích tâm lý của tôi à?"
Tống Dương nói: " Tôi đang đáp lại anh thôi. Anh thích khống chế người khác, tôi thì lại thích phân tích người khác."
Thuần Cẩu Sư cười: "Tống Dương, hãy hy vọng vẻ tự tin này sẽ luôn ngự trị trên gương mặt cậu, để đến một ngày nào đó, cậu sẽ không chỉ còn biết hoài niệm về sự ngông cuồng của cậu ngày hôm nay."
Tống Dương nghe ra trong lời nói có hàm ý sâu xa, nhiệm vụ hôm nay tuyệt đối không đơn giản, liền nói: "Chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi."
Thuần Cẩu Sư lấy ra một bức ảnh đưa cho Tống Dương, trong ảnh là một người đàn ông gầy yếu: "Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, thay tôi g.i.ế.c một nhân chứng, người đã bị tôi giam lại, s.ú.n.g cũng đã chuẩn bị cho cậu."
Tống Dương hỏi: "Chẳng phải anh không g.i.ế.c người ư?"
Hắn đáp: "Không phải ai cũng có tố chất để trở thành 'chó' của tôi. Tên này không có tài cán gì, g.i.ế.c đi thì coi như bảo vệ môi trường, cậu thấy sao?"
Tống Dương khinh khỉnh đáp trả: " Tôi thấy phá tan cái tổ chức bệnh hoạn của các người mới thực sự là bảo vệ môi trường."
Hắn cười lớn một tiếng, lấy ra một bức ảnh khác, trên đó là một khẩu s.ú.n.g cùng viên đạn: "Nếu như cậu hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ là phần thưởng."
Tống Dương lập tức có phản ứng, đây là khẩu s.ú.n.g Tiểu Đào đã dùng và viên đạn cô ấy đã b.ắ.n ra. Chắc chắn trên đó còn lưu lại dấu vân tay của cô ấy – một chứng cứ quan trọng để lật lại toàn bộ vụ án.
Tống Dương nói: "Nếu thất bại?"
"Một người bạn của cậu sẽ chết. Tôi nói đủ hiểu chứ? Sau bức ảnh có ghi địa chỉ, làm cho gọn gàng một chút."
Nói xong, hắn quay người nói với chủ quán bánh Quan Đông: "Làm phiền cho thêm một phần."
Tống Dương nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, nhiệm vụ hôm nay gần như không có kẽ hở để tôi gian lận. Nhưng nếu tôi ra tay g.i.ế.c người, điều đó sẽ để lại sơ hở chí mạng, khiến tôi mãi mãi không thể thoát khỏi sự khống chế của Thuần Cẩu Sư.
Thuần Cẩu Sư căn dặn: "Không được gọi điện thoại, đừng hòng giở trò."
Tôi siết chặt nắm đấm, quyết định trước tiên đi xem xét tình hình một chút. Trên đường, tôi nhắn tin cho Băng Tâm, Vương Nguyên Thạch và Tôn Lão Hổ, báo rằng họ có thể đang gặp nguy hiểm.
Khi đến địa chỉ ghi sau bức ảnh, đó là một tòa nhà cũ kỹ. Lên đến tầng 6, tôi phát hiện người kia bị giấu sau tấm ván, hai tay bị trói chặt ngồi trên một chiếc ghế dựa. Cạnh đó treo một cái túi, bên trong là một khẩu s.ú.n.g lục bán tự động.
Anh ta thấy tôi thì ú ớ kêu lên. Tôi tháo khăn bịt miệng, hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông bật khóc: " Tôi chỉ là một người làm ăn bình thường, không biết vì sao lại bị bắt cóc."
Tôi hỏi: "Anh đã từng nghe cái tên Thuần Cẩu Sư bao giờ chưa?"
"Chưa hề," anh ta trả lời.
"Có phải anh dính líu vào vụ án nào không?" Tôi hỏi tiếp.
Anh ta không trả lời. Tôi đưa giấy chứng nhận ra: "Đừng sợ, tôi là cảnh sát!"
Anh ta lập tức vỡ òa: "Đồng chí cảnh sát, anh đến đúng lúc quá. Thực ra, mấy đêm trước tôi đi ra ngoài, trên đường bị đau bụng nên đỗ xe vào vệ đường để giải quyết. Đúng lúc đó thì tôi thấy hai chiếc xe đi ngang qua, ở giữa là một người thanh niên không mặc quần áo, chân trần chạy thục mạng. Tôi liền cảm thấy kỳ lạ, không biết chuyện gì đang xảy ra, bèn lén lút đi theo. Sau đó... sau đó... tôi nhìn thấy bốn thanh niên lôi một cô gái từ trên xe xuống, kéo vào cái ống bê tông. Cô gái vùng vẫy gào thét ầm ĩ. Họ hành hạ chán chê thì quay ra đ.ấ.m đá người nam thanh niên."
Tôi kinh ngạc, hóa ra anh ta chính là nhân chứng trong vụ án bốn thiếu gia nhà giàu đó. Mắt tôi đỏ gay mắng: "Sao lúc đó anh không báo cảnh sát?"
Anh ta khóc lóc: " Tôi sợ quá. Bốn thanh niên kia có vẻ rất giàu có, tôi sợ bị họ trả thù. Nhưng sau đó vẫn có một cảnh sát đến tìm tôi, hỏi có trông thấy sự việc không. Tôi kể lại, rồi liền bị anh ta đánh thuốc mê mang đi."
Tôi hỏi: "Hình dáng cảnh sát kia thế nào?"
Anh ta miêu tả một chút, thì ra đó chính là Thuần Cẩu Sư đóng giả. Tôi lại hỏi: "Bốn nam thanh niên đó, anh có thấy rõ mặt không?"
Anh ta gật đầu lia lịa: "Nhớ vô cùng rõ!"
"Nếu gặp lại họ, anh có nhận ra được không?"
"Có."
Người này là một mấu chốt quan trọng đối với vụ án bốn tên công tử nhà giàu. Tôi đột nhiên hiểu ra, đây là một câu hỏi trắc nghiệm để Thuần Cẩu Sư khảo nghiệm tôi. Hắn ta bắt tôi phải lựa chọn giữa việc cứu Tiểu Đào và việc định tội bốn tên thiếu gia. Nếu tôi không g.i.ế.c anh ta thì Vương Nguyên Thạch, Băng Tâm hoặc Tôn Lão Hổ sẽ phải chết. Cái giá này có đáng không?
Tôi kiên quyết lắc đầu. Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối không thể g.i.ế.c người. Đây là giới hạn cuối cùng!
Thấy tôi đứng bất động hồi lâu, người đàn ông khóc nói: "Đồng chí cảnh sát, anh mau thả tôi ra đi. Ngồi đây cả đêm, chân tay tê cứng hết cả rồi."
Tôi nói: "Anh đừng nôn nóng, tôi gọi điện trước đã."
Tôi định gọi điện cho Tôn Lão Hổ bảo ông ta phái người tới. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng s.ú.n.g vang lên, tiếng nổ vang vọng khắp tòa nhà trống rỗng. Tôi quay đầu nhìn lại, trên trán nhân chứng đã xuất hiện một lỗ đạn. Anh ta ngã vật xuống, bất động, m.á.u tươi tuôn ra từ vết thương, chảy dọc sống mũi xuống cằm anh ta.
Thuần Cẩu Sư đứng ở phía sau, đeo găng tay cầm một khẩu súng, nói: " Tôi đã cảnh báo trước rồi, đừng có gian lận. Anh đã thất bại!"