Ra khỏi cục, Vương Nguyên Thạch nói: " Tôi tiếp tục truy tìm tên siêu trộm đó."
Tôi đáp: "Được, vậy tôi về trước."
Sau khi từ biệt, tôi quay về cửa hàng. Không thấy Đại Lý và Ưu Ưu đâu, tôi liền gọi điện hỏi. Hóa ra Ưu Ưu đã thuê được một căn phòng, cô bé liền cho tôi biết địa chỉ.
Tôi đến khu dân cư gần đó, tìm được một căn phòng ngầm dưới đất. Đẩy cửa ra, tôi thấy Tôn Băng Tâm, Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu đều đang ở bên trong. Trên bàn bày một ít quà vặt cùng một bàn cờ tỷ phú. Ngoài ra còn có vài chiếc túi ngủ và bộ dụng cụ xét nghiệm do Băng Tâm mang tới.
Tôi kinh ngạc: "Em kiếm đâu ra vậy?"
Băng Tâm đáp: "Em mượn ở phòng thí nghiệm của trường đại học đấy, anh mau thu thập manh mối để em xét nghiệm đi, không thì em ở đây rảnh rỗi mà c.h.ế.t mất."
Tôi cười, rồi kể lại chuyện vừa xảy ra cho mọi người nghe.
Buổi chiều trôi qua thật nhàm chán ở đây, Băng Tâm đề nghị đến bệnh viện thăm Tống Tinh Thần. Tôi nói không cần, bởi tai mắt của Thuần Cẩu Sư ở khắp nơi, nếu chúng ta đi lại tùy tiện sẽ chính là điều hắn mong muốn.
Mọi người tiếp tục chơi cờ tỷ phú. Riêng tôi thì chẳng có hứng thú, cứ đi đi lại lại trong phòng, sắp xếp lại những manh mối hiện có và suy tính bước hành động tiếp theo của Thuần Cẩu Sư. Tôi mơ hồ cảm thấy hắn đang ấp ủ một âm mưu trọng đại.
Từ khi bắt đầu bước vào kinh doanh, Vương Đại Lý đã có thói quen hút thuốc. Một buổi chiều anh hút ba điếu, khiến trong phòng sặc sụa mùi thuốc lá. Băng Tâm không chịu nổi, liền mắng: "Học cái gì không học, lại học cái thói hút thuốc này!"
Vương Đại Lý đáp: "Đàn ông không rượu không thuốc, thì có khác gì thái giám chứ?"
Tôi cau mày: "Mẹ kiếp, anh đang mắng ai đó?"
Vương Đại Lý xua tay: "Không không, tôi không có ý đó, tôi nói là nói người khác."
Băng Tâm hậm hực: "Được rồi, mặc kệ anh. Tống Dương ca ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Tôi đồng ý. Hai chúng tôi ra ngoài đi dạo một lát thì Vương Nguyên Thạch gọi điện báo cho tôi: "Tống Dương, có một người chỉ điểm nói đã gặp tên siêu trộm đó. Hắn ta đến từ Cửu Giang, là học trò của cao thủ Vân Trung Hạc thời Dân Quốc, giang hồ gọi hắn là Thiểm Điện Thủ. Những vụ hắn trộm đều phải có giá trị từ 10 triệu trở lên, những vụ nhỏ hắn không có hứng thú. Hắn còn được mệnh danh là kẻ trộm chưa từng thất bại, bởi cho tới giờ chưa ai tóm được hắn. Quan trọng hơn là năm ngoái hắn đã mất tích một khoảng thời gian."
Tôi hỏi: "Có thể tìm được hắn không?"
"Hơi khó, người này hành tung bí ẩn, khó mà nắm bắt. Cứ để tôi nghe ngóng thêm đã." Vương Nguyên Thạch đáp.
"Ông vất vả rồi." Tôi miễn cưỡng đáp lời, rồi cúp máy.
Băng Tâm hỏi tình hình thế nào, tôi liền kể lại cho em ấy biết. Sau đó, em ấy hưng phấn nhảy cẫng lên: "Tìm được nhân chứng rồi, Tiểu Đào tỷ tỷ sắp được trả lại sự trong sạch rồi!"
Tôi lắc đầu: "Đừng vui mừng quá sớm. Thực lực của địch và ta chênh lệch khá xa. Thuần Cẩu Sư chỉ cần một nước cờ nhỏ, chúng ta liền phải dốc hết sức lực để hóa giải. Trong trường hợp hắn nghiêm túc đối phó, e rằng chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm."
Băng Tâm hỏi: "Theo anh nghĩ thì rốt cuộc hắn có mục đích gì?"
Tôi không trả lời trực tiếp mà nói: "À phải, anh dặn em một chuyện. Bắt đầu từ bây giờ, cứ cách một tiếng em phải nhắn cho anh một tin. Anh nhận được sẽ hồi âm. Nếu như anh mất tích, em phải đi tìm Tôn Lão Hổ ngay lập tức."
Băng Tâm kinh ngạc: "Tại sao anh sẽ mất tích?"
Tôi cười: "Cứ chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, lỡ có chuyện gì không hay thì sao."
Băng Tâm nắm lấy tay tôi: "Tống Dương ca ca, anh ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì nha. Nếu không, cuộc sống của em sẽ thật cô độc."
Tôi an ủi: "Sẽ không đâu, em cứ yên tâm!"
Chúng tôi đi bộ một vòng, ăn tối xong thì quay về căn phòng đã thuê. Lại không thấy Vương Đại Lý với Lạc Ưu Ưu đâu. Mở cửa, trong phòng vẫn còn quà vặt hai người ăn thừa. Gọi điện thì lại thấy tắt máy.
Tôi và Băng Tâm kinh ngạc nhìn nhau, lập tức chạy về cửa hàng. Hỏi nhân viên, nhưng họ cũng không biết hai người đã đi đâu.
Tôi sốt ruột, hai người mất tích chắc chắn có liên quan tới Thuần Cẩu Sư. Tôi liền gọi điện cho Vương Nguyên Thạch và Tôn Lão Hổ nhờ hỗ trợ đi tìm, còn tôi và Băng Tâm thì đến những nơi Vương Đại Lý thường lui tới.
Tìm khắp nơi cho đến tận 7 giờ tối, Vương Nguyên Thạch gọi điện đến: "Một đồng nghiệp bên đội cảnh sát ma túy nói rằng, khoảng 4 giờ chiều có bắt một cặp nam nữ tàng trữ heroin, ngoại hình rất giống Vương Đại Lý."
Tôi giật mình: "Cái gì cơ?"
Vương Nguyên Thạch nói: "Theo như đồng nghiệp tôi nói, thì trên người hắn có nửa kilogram ma túy, đủ để hắn ngồi tù 10 năm."
Tôi hỏi: "Làm sao cảnh sát ma túy lại biết được?"
"Nhận được một cuộc gọi nặc danh báo cảnh." Ông ta trả lời.
Tôi thầm chửi rủa. Đây cũng là do Thuần Cẩu Sư bày trò. Vương Nguyên Thạch nói: "Hai người đang ở đâu, tôi tới đón."
Lát sau, Vương Nguyên Thạch đến đón chúng tôi tới trụ sở đội cảnh sát phòng chống ma túy. Mặc dù đây cũng thuộc hệ thống công an, nhưng thường ngày tôi chưa từng đến bao giờ.
Trong sân có mấy chú cảnh khuyển đang được huấn luyện, trông thật dữ tợn. Băng Tâm sợ hãi níu c.h.ặ.t t.a.y tôi. Sau khi Vương Nguyên Thạch liên hệ, chúng tôi được đưa tới phòng tạm giam. Tại đây, chúng tôi trông thấy Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu. Vương Đại Lý khóc toáng lên: "Dương ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chiều nay tôi đi ra ngoài ăn cơm, đột nhiên một nhóm cảnh sát xồ ra, đè tôi xuống đất, sau đó tìm được một gói màu trắng. Tôi nào biết đó là cái gì."
Tôi hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Khoảng bốn rưỡi chiều." Đại Lý đáp.
Tôi thở dài: "Chẳng phải tôi đã dặn anh ở yên trong phòng, sao lại chạy ra ngoài?"
Lạc Ưu Ưu vừa vân vê đuôi tóc vừa nói: "Thật lòng xin lỗi anh Tống Dương, là em đòi ăn bún ốc, anh Đại Lý mới dẫn em đi."
Tống Dương chỉ còn biết thở dài nhìn hai đồng đội ngơ ngác này: "Ai đã nhét ma túy vào người hai cậu thế?"
Vương Đại Lý nhăn mặt: "Không biết, bọn em chỉ đi dạo tán gẫu thôi, hoàn toàn không để ý ai tới gần."
Tống Dương nén giận gắt gỏng mắng: " Đúng là đồ ngốc! Cậu cứ ở lại đây mấy ngày đi, nơi này coi như an toàn."
Sau khi ra ngoài, Vương Nguyên Thạch chào hỏi đồng nghiệp, nói rõ tình huống cho ông ta. Người đồng nghiệp cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, tìm được nhiều ma túy như vậy trên người một thanh niên trẻ, ngay cả những tên buôn ma túy cũng chẳng có gan lớn đến thế. Họ đồng ý sẽ đặc biệt chú ý giúp đỡ.
Ra khỏi trụ sở, Tống Dương nhận được một cú điện thoại không hiển thị số. Đúng như dự đoán, là Thuần Cẩu Sư, hắn nói: "Có hài lòng với món quà bất ngờ này không?"
Tống Dương đáp trả lạnh lùng: "Anh đúng là bậc thầy gài bẫy."
Hắn từ tốn: "Đây là do một tay cậu gây ra cả, cậu không thành khẩn với tôi, cho nên tôi phải phạt cậu. 8 giờ sáng mai gặp nhau ở trung tâm thương mại Kim Long, hy vọng lần này cậu có thái độ tốt hơn."
Tống Dương hỏi: "Anh định chơi trò này tới khi nào?"
Thuần Cẩu Sư cười: " Tôi là người có quy tắc, lời tôi nói là tuyệt đối. Sáng mai chỉ cần cậu hơi có một động tác nhỏ mà để tôi phát hiện, thì s.ú.n.g ngắm vào đầu bạn cậu sẽ khai hỏa. Nhớ lấy, thành tâm mới đổi lại thành tâm."
Nói xong, hắn lập tức cúp máy. Cuộc gọi kết nối vừa đúng 29 giây, kẻ này hành sự quá cẩn trọng. Vương Nguyên Thạch nói: "Sáng mai tôi đi cùng với cậu."
Tống Dương lắc đầu: "Không, tôi đi một mình. Thuần Cẩu Sư tạm thời chưa làm gì tôi đâu, tôi sẽ mang theo bộ định vị."