Âm Phủ Thần Thám

Chương 428

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi và Đoàn Vân Khiết lên một chiếc xe cảnh sát. Nhớ lại những gì vừa trải qua, trong lòng tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được. Trước đây tôi gọi đám thủ hạ của Thuần cẩu sư là chó, nhưng giờ thì lại rất cảm thông với họ. Mỗi người họ đều đã từng trải qua hành hạ giống tôi mà biến thành nô lệ.

Chú Tôn Lão Hổ lên xe, ngồi quay xuống đối diện tôi, đột nhiên hốt hoảng nói: "Cháu Tống Dương, cháu không sao chứ?"

Tôi lắc đầu: "Cháu không sao ạ."

"Sao lại không sao được, cháu tự xem mình đi." Chú Tôn đưa tay xoay gương chiếu hậu lại. Tôi nhìn vào gương một cái, nhất thời sững người khi thấy khóe mắt mình ướt đẫm. Cảm xúc bỗng chốc vỡ òa không thể kiểm soát, tôi ôm mặt òa khóc nức nở.

Chú Tôn Lão Hổ thở dài một tiếng: "Tên khốn nạn này, ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!"

Ông vươn tay siết chặt vai tôi. Chú Tôn Lão Hổ cũng là người không biết cách an ủi, chỉ là nắm chặt bả vai, giọng trầm xuống nói: "Tối nay đừng về nữa, qua nhà chú đi." Sau đó lấy ra một chiếc khăn giấy đưa cho tôi.

Tôi lau nước mắt. Chú Tôn Lão Hổ nói: "Có một tin tốt..."

"Là gì ạ?" Tôi hỏi.

Chú Tôn Lão Hổ định nói rồi lại thôi, ánh mắt liếc sang Đoàn Vân Khiết, có vẻ không yên tâm lắm: "Cô cấp bậc gì, ai là thượng cấp?"

Đoàn Vân Khiết trả lời rõ ràng mạch lạc, thì ra cô thuộc đội đặc nhiệm, vừa tốt nghiệp đã nhận nhiệm vụ nằm vùng, có điều thượng cấp đã hy sinh. Chú Tôn Lão Hổ nghiêm giọng nói: "Đồng chí Đoàn Vân Khiết, không phải tôi không tin cô đâu, nhưng cô mất tích suốt ba năm, bất kỳ ai cũng sẽ hoài nghi."

Đoàn Vân Khiết nói: "Trong tay tôi có một bản danh sách những khách hàng mà Thuần cẩu sư từng giúp 'tẩy trắng', là chứng cứ cốt lõi để khởi tố hắn. Điều này có thể chứng minh tôi không bị tẩy não."

Chú Tôn Lão Hổ hỏi: "Danh sách đâu?"

Đoàn Vân Khiết chỉ vào đầu mình: " Tôi không thể lộ ra trước mặt hắn, danh sách đã thuộc nằm lòng trong đầu rồi."

Tôi hỏi: "Trước đây Thuần cẩu sư có biệt danh gì?"

"Lúc trước hắn được gọi là Dạ Hành Giả. Thực chất ban đầu hắn không phải người của tổ chức mà là một kẻ chuyên bắt cóc tống tiền, sau đó tổ chức nhìn thấy năng lực của hắn nên mới chiêu mộ." Đoàn Vân Khiết giải thích.

Tôi gật đầu: "Xem ra Bộ Công an đã sớm điều tra tổ chức này..."

Chú Tôn Lão Hổ nói tiếp: "Ngay từ lúc ông nội cháu hợp tác với chúng ta đã bắt đầu rồi, chỉ là lần nào cũng tay trắng trở về, hoặc người tham gia nhiệm vụ mất tích bí ẩn, hoặc vướng vào những tội danh khó hiểu."

Tôi sững người một lát, xem ra những việc mà chú Tôn Lão Hổ biết nhiều hơn tôi tưởng tượng.

Chú Tôn Lão Hổ nói: "Đoàn Vân Khiết, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý để kiểm tra cho cô. Nếu tâm trí cô bình thường, tôi sẽ làm thủ tục khôi phục chức vụ, đưa cô trở lại hàng ngũ."

Đoàn Vân Khiết định giơ tay chào kiểu quân đội, sực nhớ hai tay vẫn đang bị còng, cô chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo: "Cám ơn Cục trưởng Tôn!"

Chú Tôn Lão Hổ nói: "Cả cháu nữa, Tống Dương, cháu cũng cần được điều trị tâm lý toàn diện."

Vừa nghĩ tới phải kể với bác sĩ về những chuyện đã trải qua, trong lòng tôi liền phản kháng kịch liệt, lắc đầu nói: "Cháu không sao!"

Chú Tôn Lão Hổ nói: "Phải nghe lời!"

Mấy chữ này như kim châm vào lòng, khiến tôi bùng nổ. Tôi hét lên: "Cháu đã nói cháu không sao! Đừng có đánh đồng cháu với bọn họ!"

Cơn giận bùng nổ của tôi khiến tất cả những người trong xe đều giật mình. Nhận ra mình đã lỡ lời, tôi lẳng lặng cúi đầu: "Cháu biết rồi, cháu sẽ chấp nhận điều trị tâm lý."

Chúng tôi về tới cục cảnh sát thành phố, thấy Tiểu Đào, Băng Tâm, Đại Lý và Nguyên Thạch đang đứng chờ ở cổng. Nhìn tôi mang còng tay, Đại Lý hốt hoảng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chú Tôn Lão Hổ đáp: "Đây chỉ là để bảo vệ nó thôi, chúng ta vào trong nói đi."

Đã lâu mới được nhìn thấy Tiểu Đào, tôi mỉm cười, bao nhiêu lời muốn nói lại nghẹn ở cổ họng, chỉ thốt ra được một câu: "Anh đã về!"

Hoàng Tiểu Đào xông tới ôm tôi, ghì chặt cứng: "Tống Dương, em lo cho anh c.h.ế.t đi được!"

Tôi khẽ hỏi: "Tống Tinh Thần thế nào rồi?"

"Anh ấy không sao đâu, đang nằm ở bệnh viện tĩnh dưỡng." Tiểu Đào đáp.

Chúng tôi lên tầng, tiến vào một phòng họp. Bên ngoài, những lính gác trang bị s.ú.n.g trường đứng nghiêm, rõ ràng đây là một cuộc họp cơ mật.

Trước khi vào, chú Tôn Lão Hổ tháo còng tay cho tôi. Bên trong có rất nhiều người, có cả Đội trưởng Hình và các đội trưởng khác.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chú Tôn Lão Hổ hắng giọng, bắt đầu nói: "Hôm nay Nam Giang xảy ra một vụ bắt cóc nghiêm trọng. Trên tay chúng ta có chứng cứ chứng minh một kẻ có tên là Thuần cẩu sư đang huấn luyện tội phạm để chống lại cảnh sát."

Chú Tôn Lão Hổ nói khá nhiều, nội dung chủ yếu là hiện giờ Công an Tỉnh đã thành lập tổ chuyên án đặc biệt để điều tra Thuần cẩu sư. Những vụ án mà Thuần cẩu sư cài tang vật sẽ tạm thời gác lại, tập trung toàn bộ lực lượng để chiến đấu và quật ngã Thuần cẩu sư. Vì vậy, Tiểu Đào và Đại Lý hiện đã được tại ngoại.

Theo những manh mối hiện có, thân phận thật sự của Thuần cẩu sư không rõ ràng. Hắn không có mặt trong hệ thống hộ tịch, rất có thể đã phẫu thuật thay đổi diện mạo. Công việc chủ yếu của hắn là tẩy trắng cho tội phạm, cùng với việc sắp xếp người gánh tội thay. Hiện đã có ít nhất 40 vụ án được điều tra và xác định có liên quan đến Thuần cẩu sư, nhưng vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp.

Trước đây, cảnh sát chỉ điều tra các vụ án riêng lẻ, khiến lực lượng bị phân tán, cũng giống như cách chúng tôi điều tra bốn tên công tử nhà giàu mà bị Thuần cẩu sư thao túng đến mức xoay như chong chóng.

Lần này, Tôn Lão Hổ quyết định thay đổi phương châm: đánh rắn phải đánh dập đầu, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Ông tập trung toàn bộ lực lượng để quật ngã Thuần cẩu sư.

Tôn Lão Hổ nói: "Các đồng chí, cuộc chiến lần này tuy mang danh phá án nhưng chẳng khác nào một cuộc chiến tranh tổng lực. Đây là lần đầu tiên lực lượng cảnh sát chúng ta tuyên chiến với tổ chức tội phạm này. Mỗi người chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng cả về thể chất lẫn tinh thần, và quan trọng hơn là tâm lý sẵn sàng hy sinh. Các đồng chí có tin tưởng vào chiến thắng không?"

Tất cả đều đồng thanh: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Cuộc họp kết thúc, tôi cùng mọi người ra ngoài. Không ai đành lòng để tôi về nhà một mình. Tiểu Đào nói: "Tống Dương, anh có muốn tới nhà em không?"

Băng Tâm kéo tay tôi: "Hay là tới nhà em đi."

Tôi thản nhiên đáp: "Không đi đâu cả, tôi muốn tới thăm Tống Tinh Thần."

Mọi người quyết định cùng đi đến bệnh viện. Vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào. Một nữ y tá với giọng điệu ngăn cản nói: "Không được, giờ anh chưa thể xuất viện."

Tống Tinh Thần hừ nhẹ: "Đừng có cản tôi!"

Tôi đi vào, Tống Tinh Thần trông thấy tôi thì sững người, rồi đột nhiên quỳ sụp xuống: "Thiếu gia, lần này thuộc hạ bất lực, xin Thiếu gia trừng phạt thuộc hạ!"

Tôi lắc đầu: "Không cần, tôi về rồi, anh đã cố hết sức."

Tống Tinh Thần vẫn cố chấp quỳ. Tôi bỗng thấy một cơn phiền muộn dâng lên trong lòng, hét lên: "Đứng dậy! Về giường ngay cho tôi!"

Mọi người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng xen lẫn sự lo ngại. Giữa lúc này, tôi đặc biệt sợ hãi những ánh mắt ấy. Gò má tôi giật giật, nói: " Tôi không sao, tôi rất bình thường, đừng nhìn tôi như thể tôi là một kẻ tâm thần!"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, anh có đói không, hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đó?"

Tôi lắc đầu: "Không đói, anh chỉ muốn ở đây yên tĩnh một lát."

Tiểu Đào khẽ ra hiệu cho những người khác rời đi trước. Tôi ngồi bên cạnh giường Tống Tinh Thần. Có lẽ bây giờ tôi đã mắc chứng bệnh tâm lý, không dám ở một mình, sẽ cảm thấy rất bất an. Tiểu Đào biết rõ tinh thần tôi hiện tại không được ổn định, nên cô ấy vẫn kiên nhẫn ngồi lại trò chuyện cùng tôi. Tôi vô cùng biết ơn cô ấy.

Quả thật đã quá mệt mỏi, hơn mười giờ tối tôi liền gục xuống ghế, thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, hình ảnh Thuần cẩu sư với thanh sắt nung đỏ đang dí sát vào người tôi lại hiện về ám ảnh...

Âm Phủ Thần Thám

Chương 428