Âm Phủ Thần Thám

Chương 429

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Trong bóng tối, chợt có một cặp mắt đang tiến lại gần, rồi một giọng nói cất lên: "Tống Dương, anh có khỏe không?"

Tôi giật mình hét lên một tiếng. Thì ra đó là Hoàng Tiểu Đào. Quay sang, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, lo lắng thốt lên: "Bật đèn lên!"

Tiểu Đào đi bật đèn. Tôi nhìn xung quanh, đây không phải là phòng bệnh của Tống Tinh Thần, lập tức hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"

Tiểu Đào cười nói: "Em đã mượn một căn phòng đặc biệt từ y tá cho anh nghỉ ngơi, điều kiện cũng không tồi chứ nhỉ? Có muốn xem TV không?"

Tôi nói không cần, sau đó rụt rè nói với vẻ áy náy: "Để em phải chứng kiến cảnh anh mất bình tĩnh, thật ngại quá."

Tiểu Đào nói: "Anh không cần xin lỗi. Bất cứ ai trải qua chuyện đó cũng khó lòng giữ được bình tĩnh. Anh không suy sụp đã là một sự kiên cường đáng nể rồi. Thực ra em cũng đã từng có trải nghiệm tương tự như anh, đó là lúc em vừa mới vào ngành. Trong một lần làm nhiệm vụ, em đã tự tay b.ắ.n c.h.ế.t một tên xã hội đen. Sau đó, trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh hắn ta c.h.ế.t không nhắm mắt cứ hiện rõ mồn một trong đầu em. Đêm nào em cũng phải bật đèn và TV suốt để ngủ."

Tôi nắm tay cô ấy nói: "Tiểu Đào, em phải tin anh, hiện giờ anh vẫn là chính Tống Dương này, chưa hề bị tẩy não."

Hoàng Tiểu Đào mỉm cười vỗ vào mu bàn tay tôi: "Em tin anh, giống như anh đã tin em vậy!"

Cô ấy leo lên giường, ôm lấy tôi từ phía sau, nhẹ nhàng hát bài "Ba chú gấu con". Nghe giọng hát êm ái, tôi dần chìm vào giấc ngủ sâu, không còn gặp ác mộng nữa.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tôi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn. Hoàng Tiểu Đào vẫn mặc nguyên cảnh phục, gối tay ngủ bên cạnh tôi. Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.

Lúc này, Tống Tinh Thần đẩy cửa bước vào. Tôi kinh ngạc hỏi: "Anh đi lại được rồi sao?"

Tống Tinh Thần nói: "Thuốc Kim Sang độc quyền của Tống gia quả thực có hiệu nghiệm đáng kể, vết thương của tôi đã ngừng chảy máu. Từ giờ trở đi, thuộc hạ sẽ không rời Thiếu gia nửa bước."

Tôi nói: "Hôm nay anh cứ tạm nghỉ ngơi đi, tôi phải đi chữa trị tâm lý. Tối qua mất bình tĩnh với anh, thật ngại."

"Đều là lỗi của thuộc hạ mà!" Tống Tinh Thần nói.

Một lát sau Tiểu Đào dậy, chúng tôi ra ngoài ăn sáng, tản bộ. Con đường tấp nập xe cộ và dòng người qua lại, Tiểu Đào chợt nói: "Mấy ngày nay bị giam trong buồng tạm, em mới chợt nhận ra rằng, những điều bình dị hằng ngày lại quý giá đến nhường này."

Tôi đáp: "Hy vọng sau này, mỗi sáng sớm tôi đều có thể cùng em đi dạo thế này."

Tiểu Đào cười: "Đi, em chở anh đến phòng khám."

Chúng tôi tới phòng khám mà Tôn Lão Hổ đã đặt lịch trước. Tiểu Đào giao tôi cho bác sĩ rồi mới yên tâm rời đi. Bác sĩ là một người trung niên hiền lành, với giọng nói điềm đạm, từ tốn. Ông ta dẫn tôi vào một gian phòng, bảo tôi làm mấy bài kiểm tra.

Sau khi kiểm tra, ông ấy nói tôi gặp một số vấn đề về tâm lý, bị PTSD (Rối loạn stress sau sang chấn), cần phải điều trị trong một thời gian nhất định.

Tôi nói: "Sách về tâm lý học tôi cũng đã tìm hiểu qua không ít, những triệu chứng này tôi hoàn toàn có thể tự điều trị."

Bác sĩ mỉm cười: " Tôi biết cậu rất thông minh, nhưng vấn đề về tâm lý cũng giống như bệnh tật, cần phải bốc thuốc đúng bệnh. Thật ra, những bác sĩ tâm lý như chúng tôi khi tiếp xúc lâu ngày với bệnh nhân cũng có thể gặp phải vấn đề tâm lý, cũng cần được điều trị. Chuyện này chẳng có gì đáng xấu hổ cả."

Bác sĩ cho tôi làm liệu pháp thôi miên. Lần này, tâm lý tôi tương đối chống đối, bác sĩ phải kiên nhẫn lắm mới dần dần đưa tôi vào trạng thái vô thức. Sau hai tiếng điều trị, quả nhiên tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đi ra bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng ném đồ vật loảng xoảng ở phòng bên cạnh, một giọng phụ nữ gào lên: "Cút ngay, tôi không cần chữa trị!"

Sau đó, Đoàn Vân Khiết đẩy cửa đi ra, trông thấy tôi thì ngẩn người một chút. Thì ra cô ấy cũng tới đây điều trị. Đoàn Vân Khiết lườm tôi rồi bỏ đi. Bác sĩ lập tức gọi điện thoại, tôi nghe thấy đầu dây bên kia là Tôn Lão Hổ.

Đặt vào hoàn cảnh của mình, tôi chỉ bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ đã có vấn đề tâm lý lớn. Đoàn Vân Khiết ở đó ba năm, nếu nói cô ấy bình thường thì có quỷ mới tin. Nhưng cái cảm giác bị người xung quanh nghi ngờ thật sự rất khó chịu.

Mấy ngày sau đó, mỗi sáng tôi đều đến điều trị, chiều lại quay về cục làm việc. Tổ chuyên án đặc biệt đang thực hiện hai nhiệm vụ: thứ nhất là thu thập chứng cứ phạm tội của cá nhân Thuần cẩu sư; thứ hai là điều tra những người mất tích ở Nam Giang trong vòng 10 năm trở lại đây, thăm dò thông tin về các con tin trong tay hắn để chuẩn bị tấn công.

Chiều hôm đó, tôi vừa tới cục thì thấy Tiểu Đào đang chuẩn bị tới hiện trường, tôi ngạc nhiên hỏi: "Thuần cẩu sư lại gây án ư?"

Tiểu Đào đáp: "Vừa nhận được điện thoại của chú Tôn, báo phân cục Đào Nguyên có một vụ án mạng, bảo anh phải nhanh chóng đến hiện trường. Em cũng đang định đi tìm anh đây."

Tôi nói: "Anh không mang dụng cụ! Nhưng thôi, cứ đến xem sao đã, nếu cần thì bảo Đại Lý mang đồ đến."

Chúng tôi lái xe tới hiện trường, đó là một quán bar. Nhân viên đã được sơ tán hết, mấy cảnh sát đang lấy lời khai nhân chứng. Tôn Lão Hổ đang đứng đó, đi ra nói: "Tống Dương, đúng lúc lắm, mau vào đây."

Quán bar chia làm hai tầng, bên trên là phòng riêng. Tôn Lão Hổ vừa đi vừa nói: "Vụ này có lẽ không liên quan đến Thuần cẩu sư, nhưng tôi đã hứa trước là có án tương tự sẽ báo cho cậu."

Vừa nghe những lời này, lòng tôi lập tức rộn lên. Tôi vội sải bước nhanh hơn.

Chỉ thấy trong một căn phòng có hai xác chết, cả hai đều ở độ tuổi chừng 40. Trước mặt là một chai rượu cùng hai cái ly, tàn thuốc gác trên gạt tàn đã cháy sạch, tàn thuốc còn chưa kịp rơi xuống.

Mặt nạn nhân đỏ bừng, cứ như vừa say rượu, ngồi gục đầu trên ghế sofa, hai mắt trắng dã.

Thoạt nhìn, toàn thân không có ngoại thương. Thủ pháp g.i.ế.c người này quá quen thuộc, tôi trợn mắt hỏi: "Chính xác là hắn sao?"

Tôn Lão Hổ đáp: "Chắc vậy."

Tôi nhờ Tiểu Đào giúp đẩy một trong hai t.h.i t.h.ể ra, áp tai vào n.g.ự.c lắng nghe. Tôi phát hiện trong lồng n.g.ự.c thiếu mất một bộ phận, chính là trái tim!

Để xác nhận, tôi cần một cái kéo. Mặc dù rất sốt ruột nhưng tôi cũng không quên kiểm tra quần áo nạn nhân, tìm xem có thứ gì để xác định danh tính hay không. Trong túi nạn nhân có ví tiền và điện thoại di động, trong ví có căn cước công dân. Ống tay áo đã sờn rách, trông như do thói quen lái xe lâu ngày mà thành.

Tôi cắt quần áo của nạn nhân ra, trước mắt mình là một cái xác hoàn toàn không có bất kỳ thương tổn nào, nguyên vẹn giống hệt ông tôi năm xưa. Không hiểu là vì kích động hay sợ hãi tột độ, tôi ngẩng đầu lên trần nhà, gào lên: "Kẻ sát hại ông tôi đã trở lại!"

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Làm sao anh biết Giang Bắc Tàn Đao lại xuất hiện đúng vào thời điểm then chốt này?"

Tôi giải thích: "Thực ra hắn không phải tên là Giang Bắc Tàn Đao, mà đó là tên của tổ chức đó. Năm đó, trên tường có để lại tám chữ 'Giang Bắc Tàn Đao, Thay Trời Hành Đạo'. Ý muốn nói hắn là thành viên của tổ chức."

Tôn Lão Hổ cũng giật mình: "Thì ra mọi chuyện là như vậy."

Hoàng Tiểu Đào nói: "Nói như vậy, hắn và Thuần cẩu sư đều thuộc tổ chức Giang Bắc Tàn Đao. Tổ chức này nhận ra Thuần cẩu sư đang gặp nguy hiểm nên phái hắn đến chi viện."

Tôn Lão Hổ thở dài: "Xem ra Nam Giang sắp có một trận bão táp m.á.u lửa!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 429