Tập hồ sơ dưới đất rõ ràng đã bị cô ta xé nát. Hoàng Tiểu Đào lục soát và tìm thấy điện thoại di động của Đoàn Vân Khiết. Quả nhiên, có hai cuộc gọi đi đã được thực hiện.
Nhờ người tra hai số đó nhưng không tìm ra chủ nhân. Tôi đề nghị: "Thử gọi lại xem sao."
Tiểu Đào bấm gọi lại. Đầu dây bên kia, một giọng nói vang lên: "Đoàn Vân Khiết, đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?"
Tiểu Đào cúp máy cái rụp, gắt gỏng: "Quả nhiên cô ta là nội gián!"
Tôi đáp lại: "Chính xác hơn phải nói, nội gián là một nhân cách khác của cô ấy."
Đoàn Vân Khiết đang đứng trước mặt tôi và Đoàn Vân Khiết trong nhà máy cứ như hai con người hoàn toàn khác biệt. Trước đó, tôi đã luôn tự hỏi, cô ấy mất tích ba năm, làm sao có thể giữ vững được ý chí độc lập? Nhưng vì đồng cảm với tình cảnh của cô, tôi đã không nghi ngờ quá nhiều.
Những hành động vừa rồi của cô ấy đã chứng tỏ việc cô ấy trong nhà máy chỉ là một màn kịch. Thuần cẩu sư đã giao cho Đoàn Vân Khiết một nhiệm vụ bí mật: quay lại nằm vùng và tiêu hủy tập hồ sơ này. Điều đó cho thấy tập hồ sơ này cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Chỉ có điều, chính Thuần cẩu sư cũng không thể ngờ, trong đầu cô ấy tồn tại một nhân cách khác. Nhân cách này được hình thành trong quá trình tẩy não thống khổ, như một cách để cất giữ phần lương tri cảnh sát của cô. Trong lúc tiêu hủy hồ sơ, nhân cách ẩn sâu này đột ngột trỗi dậy, khiến cô thất bại trong gang tấc. Hai nhân cách này hoạt động độc lập, không chia sẻ trí nhớ, vì vậy hiện giờ cô ấy mới không nhận ra tôi.
Tôi hỏi thẳng Đoàn Vân Khiết: "Thuần cẩu sư có giao nhiệm vụ gì cho cô không?"
Đoàn Vân Khiết lắc đầu lia lịa, vẻ mặt hoảng sợ: " Tôi không biết, cũng không quen ai tên là Thuần cẩu sư."
"Vậy cô có biết trong cơ thể mình có một người khác không, một kiểu chị em gái?" Tôi thử hỏi.
Đoàn Vân Khiết gật đầu xác nhận: "Người kia rất mạnh. Cô ta chiếm giữ cơ thể tôi phần lớn thời gian, chỉ đến nửa đêm tôi mới dám lén lút trỗi dậy."
Tiểu Đào thở dài một hơi: "Sư tỷ, tôi đành phải tạm giam cô lại trước đã. Cứ chờ tối nay gặp bác sĩ rồi tính tiếp."
Đoàn Vân Khiết liều mạng kháng cự, giọng hoảng loạn: " Tôi không muốn gặp bác sĩ, tôi không muốn gặp bác sĩ..."
Tiểu Đào nhẹ giọng trấn an: "Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không đưa cô vào bệnh viện tâm thần đâu. Chúng tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để 'loại bỏ' nhân cách hung ác kia của cô. Giờ cô cứ hợp tác với chúng tôi một chút, được chứ?"
Đoàn Vân Khiết cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Cũng may mà có nhân cách thứ hai của Đoàn Vân Khiết, chúng tôi mới có thể hé lộ được bí mật của Thuần cẩu sư. Tiểu Đào lập tức nói: "Mau xem tập hồ sơ này rốt cuộc là cái gì!"
Tôi cười khổ: "Đã bị xé nát tơi tả thế này, làm sao mà xem được?"
"Đông người thì dễ làm, cứ cố gắng ghép lại thôi."
Hoàng Tiểu Đào cầm những mảnh vụn hồ sơ tới phòng họp, yêu cầu mọi người cùng nhau ghép lại. Mất hơn nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi mới có thể khôi phục lại tập hồ sơ gần như nguyên vẹn. Trên đó ghi chép về một vụ án mười năm trước, với nghi phạm tên là Lưu Tuấn Trình. Cảnh sát nghi ngờ hắn bất đồng với người nhà, sau đó đã sát hại họ rồi bỏ trốn.
Đây chỉ là một vụ án trông rất bình thường, không hiểu vì sao Thuần cẩu sư lại muốn tiêu hủy nó. Tôi chăm chú nhìn kỹ ảnh nghi phạm trong hồ sơ, chợt nhận ra gương mặt đó rất quen thuộc. Vài giây sau, tôi bỗng thốt lên kinh ngạc: "Lưu Tuấn Trình chính là Thuần cẩu sư! Đây là vụ án hắn gây ra khi còn rất trẻ!"
Hoàng Tiểu Đào reo lên: "Thì ra là vậy! Thứ mà một người muốn che giấu nhất chính là vết nhơ trong quá khứ của mình. Thuần cẩu sư ngông cuồng gây án, hai tay không hề dính m.á.u trực tiếp, gần như không có chứng cứ nào để cảnh sát có thể khởi tố. Nhưng tập hồ sơ này chính là tử huyệt của hắn!" Cô ấy mỉm cười: "Thật sự phải cảm ơn Sư tỷ Đoàn đã giúp sức cho chúng ta!"
Riêng tôi thì lại chẳng thể nào cười nổi. Gã Thuần cẩu sư dẫn theo vài trăm người biến mất, tôi biết chắc chắn gã sẽ giở trò lớn. Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, điều không may đã ập đến. Phía xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, âm thanh xé toang màn đêm tĩnh mịch.
Chúng tôi vội vã lao ra cửa sổ. Xa xa, một vầng lửa lớn đang bốc lên ngùn ngụt. Tiểu Đào lập tức gọi điện cho cảnh sát khu vực, đầu dây bên kia cho biết họ đang điều tra.
Vừa cúp máy, Tôn Lão Hổ lại gọi tới. Ông ta nói: "Có chuyện rồi, có chuyện lớn rồi! Trên đường phố xuất hiện một đám côn đồ, đang điên cuồng đập phá các cửa hàng, Tiểu Đào, mau phái người ra ngoài tuần tra. Tôi nghi ngờ việc này có liên quan tới Thuần cẩu sư."
Tiểu Đào không chút chần chừ giao phó nhiệm vụ. Còn tôi vội vã gọi cho Vương Đại Lý, dặn anh ta mau chóng đóng cửa hàng, đồng thời thông báo cho các cửa hàng lân cận cũng đóng cửa ngay lập tức.
Người vừa được phái ra ngoài thì điện thoại lại đổ chuông liên hồi. Người dân báo khu Giang Hưng có kẻ cầm d.a.o c.h.é.m người, tiếng kêu la thất thanh vang vọng khắp phố phường.
Tiếp đó là liên tiếp những cuộc gọi khẩn cấp về tổng đài cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, gần khu nhà tôi có một chiếc xe tải đột nhiên lao vào, đ.â.m trọng thương hai bảo vệ, mau cho xe cứu thương tới..."
" Tôi muốn báo cảnh sát, đường Viễn Dương đang bùng cháy dữ dội, nhiều kẻ ném b.o.m xăng..."
"A a a cảnh sát cứu mạng, có kẻ côn đồ xông vào tiệm bánh bao của tôi, đòi g.i.ế.c tôi!"
Hoàng Tiểu Đào kinh hoàng trợn tròn mắt. Chỉ trong vài phút, rất nhiều quận trong thành phố đều xảy ra bạo động. Lúc này, một cảnh sát hớt hải chạy tới, thở hổn hển nói: "Đội trưởng Hoàng, bên ngoài có kẻ đòi gặp đích danh cô."
Tiểu Đào nói: "Giờ này còn thời gian đâu mà gặp, mau ra ngoài giữ gìn trật tự đi."
Viên cảnh sát nói: " Nhưng đó là... Thuần cẩu sư."
Chúng tôi đi xuống dưới, trông thấy gã Thuần cẩu sư đang đứng trước cổng sở cảnh sát. Gã mỉm cười nói: "Tống Dương, chẳng phải anh nói lần gặp tới sẽ là ngày tàn của tôi sao? Giờ tôi đã tự mình đến đây, các người đã chuẩn bị xong lý do bắt tôi chưa?"
Ngay phía sau lưng gã, toàn bộ thành phố Nam Giang chìm trong biển lửa. Ánh lửa nhuộm đỏ rực trời đêm, đường phố vang vọng tiếng la hét thất thanh, phía xa vẫn không ngừng những âm thanh đập phá hỗn loạn.
Hoàng Tiểu Đào giận dữ không kìm nén được, rút s.ú.n.g chĩa thẳng vào gã, hét lên: "Anh muốn gì?"
Gã Thuần cẩu sư lắc lắc ngón tay: "Đừng kích động, Đội trưởng Hoàng. Tôi chỉ cần một câu nói là có thể lật tung mọi lá bài trong tay. Nếu tôi chết, cả thành phố này sẽ chôn theo tôi. Trách nhiệm này, cô gánh nổi không?"
Tôi gằn giọng hỏi: "Anh cho người bạo động khắp thành phố? Anh muốn ra điều kiện gì?"
Gã Thuần cẩu sư cười nói: "Cũng là Tống cố vấn đầu óc nhanh nhạy. Như các người thấy đấy, 'chó' của tôi đang phát tiết cơn giận khắp nơi. Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố ba yêu cầu với cảnh sát. Thứ nhất, tôi cần một hộ chiếu cùng với lệnh miễn truy cứu hình sự từ Bộ Công an. Thứ hai, các người phải hộ tống tôi ra sân bay. Thứ ba, chuẩn bị cho tôi một chuyên cơ để rời khỏi đất nước này, hơn nữa vĩnh viễn không được truy bắt. Thời gian không giới hạn, cứ mỗi lần hoàn thành một yêu cầu, tôi sẽ ra một chỉ thị cho đám 'chó', bảo chúng giảm bớt một phần ngọn lửa. Hoàn thành toàn bộ ba yêu cầu, tất cả tội phạm trên đường phố sẽ tự động ra đầu thú, chịu trói. Một đêm các người có thể phá được cả trăm vụ án, thật đáng để ăn mừng."
"Khốn kiếp, anh đang ra điều kiện với cảnh sát sao?" Tiểu Đào mắng.
"Cô có thể hiểu như vậy. Luật pháp định nghĩa tội phạm bao gồm người thực hiện hành vi và nạn nhân. Tôi không thuộc về bất kỳ bên nào trong đó. Vì vậy, dưới góc độ luật pháp mà nói, một loạt bạo động tối nay chẳng có chút liên quan nào đến tôi. Nhưng chắc hẳn trong lòng các người đều rõ, tôi quyết định toàn bộ vận mệnh của thành phố. Hoặc là đồng ý điều kiện của tôi, hoặc là trơ mắt đứng nhìn Nam Giang bị thiêu rụi."
Gã đi thẳng về phía chúng tôi, có người định ngăn lại, nhưng Tiểu Đào lắc đầu. Một nhóm cảnh sát lại nhường một con đường cho kẻ tội phạm.
Gã Thuần cẩu sư nghênh ngang bước vào sở cảnh sát, vươn vai nói: " Tôi vào uống ly trà nóng, nghỉ ngơi cái đã. Đội trưởng Hoàng, báo với cấp trên của cô một tiếng đi."
Nói xong, gã quay đầu cười: "Tống Dương, luật pháp quả là một trò chơi thú vị, phải không?"