Tôi chế nhạo: "Anh mà cũng có sứ mệnh sao?"
Thuần Cẩu Sư giải thích: "Trong thần thoại Ấn Độ có ba vị thần cai quản, Brahma phụ trách sáng tạo, Shiva phụ trách hủy diệt, còn Vishnu là thần bảo hộ. Như vậy có thể thấy sáng tạo, hủy diệt và bảo hộ là nền tảng tạo nên thế giới này. Có người kiến tạo và bảo vệ thì đương nhiên cũng cần kẻ hủy diệt, mới có thể duy trì cân bằng này. Bất kể các người có giương cao ngọn cờ chính nghĩa, thì cũng không thể phủ nhận một sự thật, đó là thúc đẩy sự phát triển của loài người chính là lòng tham và sự tàn nhẫn, chứ không phải lòng lương thiện hay sự hiền lành."
Tôi không thể đồng tình với mớ lý thuyết lệch lạc của hắn, nói: "Anh tẩy não người khác đã quá lâu, đến mức vô tình tẩy não luôn cả bản thân mình. Anh nhìn những cửa hàng bị thiêu đốt kia xem, mỗi cửa hàng là gia tài cả đời của biết bao người, giờ lại bị anh hủy diệt dễ dàng, lại còn ngồi đây ba hoa chích chòe. Nếu anh nói cái c.h.ế.t của họ có giá trị, vậy chuyện này xảy ra với chính anh thì sao?"
Thuần Cẩu Sư nói: "Cá lớn nuốt cá bé, đó là quy luật của tự nhiên, Tống Dương, cậu có tấm lòng thương dân, muốn thay trời hành đạo, điều này rất tốt, nhưng đồng thời, nó cũng là thứ trói buộc tầm nhìn và năng lực của cậu. Đáng lẽ cậu còn có thể có nhiều đất dụng võ hơn nữa."
"Trở thành một kẻ chạy trốn như chuột qua đường giống như anh sao?" Tôi thấy ghê tởm cái quan điểm ấy của hắn: "Cậu đã từng nghe câu chuyện này chưa, có một vị sư phụ bảo đồ đệ đi tìm một người có tài năng xuất chúng. Đồ đệ tới chợ trông thấy một con lừa đạp đổ mấy cái chum, nghĩ thầm, làm ra một cái chum tốn rất nhiều thời gian, nhưng con lừa này chỉ trong chốc lát đã phá hủy nhiều như vậy, nó có năng lực hơn những người thợ làm chum. Vì vậy đồ đệ liền dắt con lừa đó về, sư phụ liền mắng cho một trận, rồi nói với hắn, cho dù con lừa ngu ngốc này có phá hỏng một trăm cái chum cũng không thể sánh bằng một người thợ làm ra chỉ một cái chum. Phá hoại luôn luôn đơn giản hơn việc sáng tạo và bảo vệ. Bất kể anh có ngụy biện cho hành động của mình như thế nào, thì trong mắt tôi, anh và con lừa đó chẳng khác gì nhau."
Trong mắt Thuần Cẩu Sư thoáng hiện vẻ bối rối. Hắn ngụy biện một cách gượng ép: "Hủy diệt đích thực là một nghệ thuật!"
Tôi nhếch mép, chẳng thèm bận tâm đến hắn. Lúc này, trong lòng tôi đang kìm nén một ngọn lửa hừng hực. Nếu có thể quay lại thời điểm ban đầu, tôi chắc chắn sẽ chọn cách kết liễu hắn ngay từ lần đầu gặp mặt.
Hơn 23 giờ, chúng tôi tới hầm đỗ xe sân bay. Các đặc cảnh xuống xe, hộ tống Thuần Cẩu Sư tới phòng chờ. Đối với mỗi cảnh sát, đây đều là một sự sỉ nhục khó tả.
Vừa đi được hai bước, tôi đột nhiên khựng lại. Tiểu Đào quay sang hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Tôi đảo mắt nhìn quanh, lấy làm lạ: "Trên mỗi chiếc xe đáng lẽ chỉ có bốn đặc nhiệm, sao bây giờ lại có đến mười bảy người?"
Trong lúc thực thi nhiệm vụ, tất cả đặc nhiệm đều đeo mặt nạ. Tôn Lão Hổ lập tức ra lệnh: "Tất cả, bỏ mặt nạ xuống!"
Lời vừa dứt, một đặc nhiệm bất ngờ ném ra hai cái lon kim loại, khói trắng ngùn ngụt bốc lên. Mọi người hoảng loạn lấy mặt nạ chống độc trong xe ra đeo. Nhưng chỉ cần hít phải một chút khói này, toàn thân đã mềm nhũn, cả bọn chúng tôi đều ngã gục xuống đất.
"Nếu các người không thể bảo vệ được công lý, vậy thì để kẻ hèn này ra tay thay các người!" Đặc nhiệm kia nói bằng giọng khàn khàn.
Đồng tử tôi lập tức co rút. Giọng nói này, cả đời tôi không thể nào quên được! Hắn, chính là kẻ đã ra tay sát hại ông tôi!
Thuần Cẩu Sư thét lên thất thanh: "Ngươi... sao ngươi lại có mặt ở đây?!"
Nhưng hắn cũng chẳng thể cử động, chỉ biết tuyệt vọng trườn về phía trước. Đao Thần từ từ rút ra một con d.a.o găm ngắn, lưỡi mỏng dính, sắc lẹm đến mức trông như trong suốt, lạnh giọng nói: "Thuần Cẩu Sư... không, tôi nên gọi anh là Lưu Tuấn Trình mới phải. Ông trời đã phái tôi đến để diệt trừ anh."
Sự bình tĩnh của Thuần Cẩu Sư hoàn toàn sụp đổ. Hắn gào lên: "Phản đồ! Phản đồ! Tổ chức sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh đâu!"
Đao Thần kéo Thuần Cẩu Sư khuất ra sau một cái cột. Tôn Lão Hổ lập tức hét lớn: "Dừng tay!"
Tôi nghiến răng, cố sức lết về phía trước, từng centimet một. Thuần Cẩu Sư khẽ hừ một tiếng, lảo đảo đi ra từ sau cái cột như kẻ say rượu, rồi khuỵu người xuống đất. Giống như những nạn nhân trước đó, trên mặt hắn có hai vệt đỏ không tự nhiên, đôi mắt trợn trừng, toàn thân không hề có bất kỳ ngoại thương nào.
Đao Thần bước ra, trên tay hắn là một thứ m.á.u me đầm đìa. Tôi không biết có phải mình hoa mắt hay không, nhưng dường như trái tim của Thuần Cẩu Sư vẫn còn đập một nhịp cuối cùng.
Giờ phút này, tôi căn bản chẳng còn bận tâm tới sống c.h.ế.t của Thuần Cẩu Sư. Điều tôi muốn biết là kẻ trước mặt rốt cuộc là ai. Tôi dốc hết sức lực gào lên: "Đứng lại...!"
Đao Thần từ từ quay đầu lại, ánh mắt ẩn ý nhìn tôi một cái: "Tống Dương, cậu đã trưởng thành rồi."
Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tại sao phải g.i.ế.c ông nội tôi?"
"Dao của tôi chưa bao giờ sát hại người vô tội. Lý do tôi g.i.ế.c ông của cậu cũng không khác gì lý do tôi g.i.ế.c con ch.ó này!"
Những lời của hắn như một mũi tên sắc bén b.ắ.n thẳng vào n.g.ự.c tôi. Tôi không biết mình đang rơi lệ, nhưng vẫn hét lên: "Anh nói dối! Nói dối! Ông nội tôi là người tốt, tuyệt đối không phải kẻ xấu!"
"Tống Dương, hoàn cảnh của một người sẽ quyết định điều mà hắn tin tưởng. Bây giờ có lẽ cậu không chịu tin, nhưng rồi sẽ có một ngày cậu hiểu ra, người ông đáng kính của mình rốt cuộc là một kẻ bại hoại đến mức nào. Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!"
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, mặc cho tôi có gọi thế nào cũng không hề dừng bước.
Chúng tôi nằm bất động rất lâu, cho đến khi nhân viên an ninh sân bay phát hiện. Họ nghĩ chúng tôi bị ngộ độc khí ga, hỏi Tôn Cục trưởng có cần gọi xe cấp cứu không. Ông ấy liền bảo họ gọi điện ngay, vì hiện tại còn hơn trăm tên tội phạm đang hoành hành khắp thành phố Nam Giang.
Những chuyện xảy ra sau đó, tôi nhớ rất mơ hồ, bởi lời nói của Đao Thần cứ như một nhát búa tạ, liên tục giáng mạnh vào tâm trí tôi.
Đêm hôm đó, cả thành phố không ngủ. Toàn bộ lực lượng cảnh sát vũ trang và đặc nhiệm đều được điều động. Lãnh đạo Thành ủy không quản ngại nguy hiểm, đích thân xuống tuyến đầu chỉ huy, lùng sục khắp nơi để truy quét tàn dư của Thuần cẩu sư.
Mãi đến khi mặt trời mọc, lần nữa chiếu sáng mảnh đất này, chúng tôi mới thấy một thành phố đang dần hồi phục. Cảnh sát an ủi những đứa trẻ hoảng sợ, Chủ tịch thành phố đích thân thăm hỏi các nạn nhân bị thương, các lãnh đạo khác cũng đến từng nhà để kiểm kê tài sản bị thiệt hại.
Trong một đêm kinh hoàng như vậy, chúng tôi cảm nhận được sự đáng sợ tột cùng của tội phạm, đồng thời cũng cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc từ chính quyền.
Tôi và Tiểu Đào đứng bên ngoài cục cảnh sát, nhìn từng tốp tội phạm bị cảnh sát dẫn giải về. Cô ấy thở dài: "Trận chiến này, nhìn có vẻ thắng lợi rực rỡ, nhưng thực ra lại là một thất bại nặng nề!"
Tôi im lặng. Tiểu Đào quay sang hỏi: "Anh vẫn còn suy nghĩ về chuyện đó sao? Đó chỉ là lời nói của một tên tội phạm, anh đừng nên tin là thật."
Tôi tự nhủ thầm: "Ông mình làm sao có thể là loại bại hoại như Thuần cẩu sư, tuyệt đối không thể nào!"
Đúng lúc này, Tôn Cục trưởng từ phía sau bước tới, thở dài thườn thượt: "Đêm qua quả thực quá dài đằng đẵng!"
"Tôn Cục trưởng, ông có dự định gì không?" Tiểu Đào hỏi.
Tôn Cục trưởng cười khổ: "Theo đánh giá sơ bộ cẩn thận nhất, tối qua Nam Giang có gần trăm người dân bị thương, hàng chục địa điểm bị thiêu rụi, thiệt hại tài sản lên tới hàng trăm triệu. Hiện giờ các phòng tạm giam và trại cải tạo đã chật kín người. Để xảy ra tình trạng mất an ninh nghiêm trọng như vậy, một cục trưởng như tôi còn có thể tính toán gì nữa, chắc chắn phải tự nhận trách nhiệm từ chức thôi! Nhưng trước đó, tôi có một chuyện quan trọng cần phải nói cho hai cháu..."
Ông dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp: "Bộ Công an vừa ra chỉ thị, cấp trên chính thức ban bố chiến dịch đấu tranh đặc biệt với tội phạm, không bao giờ khuất phục trước kẻ xấu, tuyệt đối không nhân nhượng với các tổ chức khủng bố, đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho nhân dân. Lệnh đã ban ra cho toàn thể cảnh sát chờ xuất phát, giờ khai chiến với Giang Bắc Tàn Đao đã điểm!"