Âm Phủ Thần Thám

Chương 449

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Ba chúng tôi bị chiêu thức này của Tống Hạc Đình chấn nhiếp, không ai thốt nên lời. Đột nhiên Tống Tinh Thần đá mạnh vào cây cột, thanh đao từ trên rơi xuống. Anh ta dùng tay áo lau thân đao một lượt, lại bắt đầu thủ thế.

Tống Khiết cũng xuống tấn, nói: "Anh Tống Dương, em với Tinh Thần cầm chân mẹ, anh mau chạy đi!"

Tống Hạc Đình nhếch mép: "Đừng có mà đắc ý!"

Bà dùng chân hất cây thương lên, nắm chặt trong tay. Tống Tinh Thần hét lớn: "Chạy!"

Tôi gật đầu: "Anh chờ hai người ở sơn khẩu!"

Tống Tinh Thần nói: "Đừng chờ, chúng ta không tới được đâu!"

Dứt lời, cả hai xông lên giao thủ với Tống Hạc Đình, khắp phòng ánh thép lấp loáng, đằng đằng sát khí.

Tôi cắn răng, chỉ còn cách chạy ra bên ngoài, dựa vào trí nhớ tìm đến đường ra khỏi thôn. Chạy tới giữa sườn núi, đột nhiên phía sau "oang" một tiếng, chỉ thấy căn nhà của Tống Hạc Đình đổ sụp.

Trong đống ngói vụn có ba bóng người thoát ra, vẫn đang chiến đấu kịch liệt. Người trong thôn bị kinh động, nhà nhà bật đèn lên.

Tôi không dám dừng lại, cắm đầu chạy. Sau lưng chợt vang lên tiếng của Tống Hạc Đình. Tôi giật mình, ngỡ bà đuổi tới nơi, nhưng chỉ thấy giọng bà vang vọng thật lớn, truyền khắp sơn cốc: "Con cháu Tống gia nghe đây, Tống Dương không vâng lời đương gia, lập tức bắt nó, nhớ không được làm nó bị thương!"

Thì ra cái gọi là "thiên lý truyền âm" chính là phát ra giọng nói với âm lượng lớn từ đan điền, có thể truyền đi trong không gian rất xa.

Lập tức có một nhóm người lao ra, tốc độ rất nhanh, chạy tứ phía. Có người trông thấy tôi, hô to: "Hắn ở trên núi!"

Chỉ thấy vài tên Võ Tống lập tức thi triển khinh công, leo vun vút trên dốc núi. Tôi chẳng chạy được mấy bước thì phía sau đã có tiếng bước chân dồn dập, một con cháu Tống gia đã đuổi tới.

Tôi quay đầu lại phát động "Minh vương chi đồng", người kia hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau. Đây đã là lần thứ ba tôi thi triển "Minh vương chi đồng", phản phệ khiến toàn thân vô lực, tuyệt đối không thể sử dụng thêm lần nữa.

Rất nhanh sau đó, một nhóm thôn dân đã đuổi kịp, miệng la: "Đứng lại, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"

Tôi thầm chửi mấy câu, mắt thấy bọn họ đang ngày càng gần, đột nhiên phía sau có tiếng xé gió. Ám khí chớp mắt đánh trúng khớp chân, mấy người quỵ gối. Tống Tinh Thần đuổi theo từ phía sau, là anh ta vừa phi mấy viên đá.

Tống Tinh Thần dùng vỏ đao chọc vào cổ họng hai người khiến họ ngất xỉu. Những người khác hô to: "Tinh Thần, ngươi định tạo phản sao?"

Mấy người liền lập tức thủ thế. Tống Tinh Thần không rút đao, giao đấu với bọn họ. Chưa đầy mấy chiêu đã đánh ngã hết, nhưng anh ta đã hạ thủ lưu tình, không gây ra thương tích.

Anh ta chạy tới nói với tôi: "Tống Dương, thật xin lỗi, lẽ ra tôi không nên mang anh về đây."

Tôi thở dài: "Chuyện đã tới nước này còn nói mấy câu đó làm gì. Tống Khiết đâu rồi?"

Ánh mắt anh ta ảo não, nói: "Cô ấy dùng tính mạng uy h.i.ế.p cô cô, nếu không làm sao tôi thoát ra được tới đây."

Lúc này, sau lưng lại có tiếng người hét: "Đứng lại!"

Tống Tinh Thần phất tay một cái: "Đi!"

Anh ta lôi tôi chạy như bay trên sơn đạo, căn bản tôi không theo kịp, gần như là bị kéo đi. Chợt một vật bay vút tới sau lưng, Tống Tinh Thần lập tức đẩy tôi ra, xoay người rút đao, c.h.é.m một đường, động tác rất đẹp mắt.

Thì ra là cây "Lượng Ngân thương" do Tống Hạc Đình ném tới, bị Tống Tinh Thần chẻ làm đôi. Mũi thương cắm trên đất, vẫn còn rung bần bật.

Đột nhiên có người bay trên đỉnh đầu, vọt ra sau lưng chúng tôi, không phải là Tống Hạc Đình thì còn ai vào đây? Bà mặt đầy giận dữ quát: "Tống Dương, con nhất quyết không nghe lời ta sao?"

Biết không còn đường trốn tránh, tôi cúi mình hành lễ với Tống Hạc Đình, cất lời: "Cô cô, con thật lòng xin lỗi. Năm ấy, sau khi ông nội qua đời, con đã thề phải báo thù cho ông. Đây là sứ mệnh của con, không thể không thực hiện!"

Tống Hạc Đình phùng má trợn mắt, ánh nhìn tóe lửa. Bà đột nhiên xông đến, giáng xuống tôi một cái tát trời giáng, đau điếng.

Má tôi bỏng rát ngay lập tức, như bị lửa đốt. Nhưng tôi biết, cái tát này bà chỉ dùng một phần rất nhỏ sức lực. Nếu không, có lẽ tôi đã chẳng thể đứng vững.

Giọng Tống Hạc Đình khản đặc, bà mắng xối xả: "Từ khi Tống Triệu Lân mất đi, nhánh Văn Tống chỉ còn lại duy nhất một mình con là độc đinh. Kỹ thuật Ngỗ Tác truyền từ bao đời nay, giờ đều nằm gọn trên người con! Mạng sống của con không chỉ thuộc về riêng con. Vậy mà con cứ khăng khăng xem thường tính mạng mình. Nếu con c.h.ế.t đi, kỹ thuật này sẽ hoàn toàn đứt đoạn. Đến dưới cửu tuyền, con làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông? Trách nhiệm to lớn này, con gánh nổi sao?"

Tôi siết chặt nắm đấm, mãi một lúc sau mới thốt lên: "Nếu như con có thể phá tan Giang Bắc Tàn Đao, cái mạng này của con cũng đáng giá!"

"Cái đồ không biết trời cao đất dày!" Tống Hạc Đình lại giáng xuống tôi một cái tát nữa. Tống Tinh Thần vội vã lao tới, túm lấy cổ tay bà, khẩn khoản: "Cô cô, Tinh Thần con xin thề, sẽ dùng mạng sống mình bảo vệ Tống Dương, tuyệt đối không để cậu ấy gặp nguy hiểm."

Tống Hạc Đình cười phá lên, giọng đầy châm biếm: "Đừng có thề thốt với ta, ta chẳng tin đâu. Suốt cả ngàn năm nay, Tống gia đã gặp biết bao tai họa. Nếu không phải các đời gia chủ luôn cố gắng bảo toàn, các ngươi liệu có còn đứng được ở đây sao? Trước đại cuộc của gia tộc, một sự hy sinh nhỏ bé thế này mà các người cũng không làm được sao?"

Tôi đáp: "Cô cô, dù con có chấp nhận điều kiện của cô, con cũng không thể ở đây mãi được. Giang Bắc Tàn Đao đã ngày càng trở nên phách lối, phải có người đứng ra ngăn chặn chúng!"

Bà thu tay về, trầm giọng hỏi: "Con có biết tại sao Diêm bà bà lại c.h.ế.t không?"

Tôi sững người, rồi lắc đầu.

Bà nói tiếp: "Chính bởi vì con điều tra vụ án này, cho nên bà ấy mới phải chết. Chính và Tà giống như hai mặt âm dương, âm càng thịnh thì dương càng cường, và ngược lại cũng vậy. Nếu con không tìm Giang Bắc Tàn Đao tính sổ, chúng cũng sẽ không gây sóng gió."

Tôi cắn môi, kiên quyết nói: "Có lẽ vẫn còn cách khác. Con có thể chọn ra vài người trong số con cháu Tống gia, tình nguyện dốc hết bí kíp gia truyền cho họ, để kỹ thuật này có người kế thừa."

Tống Hạc Đình lắc đầu, kiên quyết: "Không phải ai cũng có tư chất. Huyết thống và tài năng của nhánh Văn Tống giờ đây đã như ngọn đèn trước gió. Ta là đương gia của Võ Tống, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!"

Tôi kích động hỏi: "Vậy chẳng lẽ con nhất định phải cưới em họ Tống Khiết sao?"

"Phải cưới! Bởi vì cô cô muốn con trở thành gia chủ tương lai!" Tống Hạc Đình nắm chặt cây thương, ánh mắt sắc lạnh.

Tôi bật cười phá lên, đầy mỉa mai: "Cô cô, e rằng Tống Dương con không đảm đương nổi trọng trách này! Con chẳng có chí lớn gì, trong đầu chỉ nghĩ làm sao bắt kẻ xấu mà thôi. Cái chức gia chủ gì đó, con chưa từng nghĩ đến."

Tống Hạc Đình cười lạnh lùng: "Nói tới nói lui, ý con là không chấp nhận?"

Tôi kiên định lắc đầu.

"Vậy thì ta sẽ ép con phải chấp nhận! Bắt hai đứa nó lại!"

Tống Hạc Đình vừa ra lệnh, đám con cháu Tống gia lập tức tiến lên, định bắt giữ tôi và Tống Tinh Thần. Đúng lúc này, một giọng nói già nua mà đầy uy nghiêm, ung dung vang lên: "Hạc Đình, đủ rồi!"

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về một phía, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, tức thì quỳ rạp xuống. Tống Hạc Đình cũng quỳ một gối, cung kính nói: "Tham kiến Đại tộc trưởng!"

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão chống gậy đầu rồng đang đứng. Tôi hoàn toàn không hay biết ông ta xuất hiện từ lúc nào. Ông lão râu tóc bạc phơ, dáng người nhỏ bé, bộ râu dài chấm ngực, tuổi tác phải trên dưới một trăm.

Tống Tinh Thần kéo kéo tay áo tôi, cả hai vội vàng quỳ một gối xuống.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 449