Đại tộc trưởng từ tốn vuốt chòm râu dài, cất giọng đầy uy lực: "Tiểu Đình, ta vẫn thường dặn con, vạn sự tại thiên. Trên đời vốn không có gì hoàn hảo, cứ mãi cố chấp cầu toàn, cuối cùng chỉ dẫn tới cả hai bên đều tổn hại, sao phải cố chấp đến vậy?"
Tống Hạc Đình đáp: " Nhưng mà Tộc trưởng, một nhánh Văn Tống gần như đứt đoạn, bảo con làm sao không bận tâm cho được?"
Đại tộc trưởng khẳng định: "Giang Bắc Tàn Đao là kẻ thù không đội trời chung của Tống gia, đã nhiều lần suýt chút nữa khiến gia tộc diệt vong. Cho dù năm đó quan đề hình Tống Từ có dốc hết toàn lực cũng không thể diệt trừ tận gốc. Tống Dương là hậu duệ gần gũi nhất của Tống Từ, có lẽ đây chính là ý trời, muốn Giang Bắc Tàn Đao bị diệt trừ bởi thế hệ này. Tiểu Đình, con cũng đừng quá chấp mê, trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc kế thừa hương hỏa. Đừng quên, minh oan trừ bạo mới là tôn chỉ của Tống gia. Nếu cứ mãi ẩn mình trong rừng sâu, giữ gìn hương hỏa, tài năng xuất chúng lại không dấn thân vào đời, vậy chúng ta có khác gì những kẻ thấp hèn?"
Tống Hạc Đình biện bạch: "Tộc trưởng, con không nói là không cho nó đi đối phó Giang Bắc Tàn Đao, chỉ là muốn tạo một lớp bảo hiểm, kéo dài sự thịnh vượng cho gia tộc."
Đại tộc trưởng khẽ lắc đầu: "Cứ thuận theo tự nhiên là được. Chuyện này cứ để Tống Dương tự mình lựa chọn. Tống Dương này..."
Nghe gọi tên mình, tôi lập tức cung kính đáp: "Đại tộc trưởng!"
Tộc trưởng dặn dò: "Xông pha bên ngoài, con phải vạn sự cẩn trọng. Giang Bắc Tàn Đao không phải kẻ thù duy nhất của con, mà là kẻ thù của cả Tống gia. Hãy nhớ lấy câu 'một cây làm chẳng nên non', Tống gia vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc phía sau con!"
Tôi cung kính đáp lời: "Con nhớ kỹ, Tộc trưởng!"
Tộc trưởng thờ ơ gật đầu: "Mọi người đứng dậy đi, ta cũng nên về nghỉ ngơi thôi."
Sau đó ông xoay người bỏ đi. Khi bóng lưng ông đã khuất hẳn sau sườn núi, mọi người mới lục tục đứng dậy. Ánh mắt Tống Hạc Đình vẫn còn vương sự không cam lòng, nhưng đại tộc trưởng đã lên tiếng, bà chẳng còn cách nào khác, chậm rãi nói: "Tống Dương, tối nay con nghỉ sớm đi, sáng mai ta sẽ phái người đưa con rời núi."
Tôi nói: "Cô cô, vừa rồi con đã có lời mạo phạm!"
Bà khoát tay: "Đừng nói vậy, ta cũng không bận tâm. Thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi!"
Mọi người giải tán, chúng tôi quay lại nhà cô cô. Tống Khiết vẫn còn nằm bất tỉnh dưới đất, con bé bị mẹ đánh đến mê man. Toàn bộ phòng khách đã đổ nát, hóa ra ban nãy đánh nhau, cột nhà bị gãy, cho thấy trận chiến khốc liệt đến nhường nào.
Đêm đó trôi qua trong tĩnh lặng. Sáng hôm sau thức dậy, Tống Tinh Thần đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường. Trưởng thôn đã sai một người tên là Tống Thế Siêu làm tài xế đưa chúng tôi đi. Hắn nhiều tuổi hơn tôi nhưng vai vế lại thấp hơn, cứ gọi tôi là chú, nghe rất khó chịu.
Tống Thế Siêu lái một chiếc SUV đến đón. Anh ta đặt hành lý của chúng tôi lên xe, nhưng thực ra, hành lý của chúng tôi chẳng có bao nhiêu. Hầu hết là đặc sản thôn dân mang tặng: nào măng khô, thịt muối, mứt hoa quả. Khó từ chối tấm lòng chân chất ấy, tôi đành nhận, bụng thầm nghĩ không biết ai sẽ lo vác cái đống này lên tàu hỏa đây.
Mọi người đi tiễn khá đông, chỉ riêng Tống Hạc Đình vắng mặt. Tống Khiết nói: "Hôm qua mẹ em thức trắng đêm, cứ ngồi thở dài mãi. Ôi, mẹ thật quá vất vả."
Tôi nói: "Cô cô không tới cũng tốt, anh cũng chẳng biết phải nói gì với bà."
Tống Khiết lè lưỡi cười nói: "May mà em không phải cưới anh, sau này vẫn gọi là biểu ca được. Chứ nếu gọi là ông xã, nghĩ tới em cứ thấy ngài ngại sao ấy."
Tôi véo mũi con bé: "Em sớm đã có người trong lòng rồi đúng không?"
Hai má Tống Khiết tức thì đỏ bừng, cô bé giơ quả đấm: "Nói bậy nói bạ! Ai có người trong lòng cơ chứ." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt lại thẹn thùng liếc trộm Tống Tinh Thần một cái.
Tới nơi từ biệt, Tống Khiết nói: "Hai anh lên đường cẩn thận nha. Rảnh rỗi em sẽ tới thành phố thăm các anh, tất nhiên là nếu mẹ em đồng ý."
Tôi ừ một tiếng, huých Tống Tinh Thần, nhỏ giọng nói: "Cậu không có gì muốn nói với con bé sao?"
Tống Tinh Thần trả lời cộc lốc: "Không có!"
Tôi thúc giục: "Không có gì để nói thì cũng từ biệt một câu đi. Chuyến này trở về không biết bao giờ mới được gặp mặt."
Tống Tinh Thần vẫn tỏ ra thờ ơ không động lòng, nhưng mặc dù mặt có vẻ lạnh lùng, ngón tay cậu ấy lại cứ gõ gõ vào vỏ đao, giống như có ngàn lời muốn nói mà không biết mở miệng thế nào. Tôi phải nghiêm mặt ra lệnh, Tống Tinh Thần mới chịu xuống xe từ biệt.
Hai người đứng ở góc đường nói chuyện một hồi, đột nhiên Tống Khiết nhào vào n.g.ự.c Tinh Thần, giống như con nít làm nũng. Tống Tinh Thần thái độ lúng túng, ngay cả tay cũng không biết để ở đâu, nhỏ giọng nói gì đó.
Từ trong xe nhìn qua kính thấy cảnh này, tôi không khỏi mỉm cười với một thoáng xúc động. Chuyến trở về lần này trải qua rất nhiều hiểm trở, nhưng tất cả cũng không sánh bằng thời khắc này. Cuộc gặp gỡ nơi tận cùng của thế giới này, tựa như định mệnh an bài giữa gió vàng sương ngọc, đã xua tan mọi khổ đau, mọi sóng gió từng trải.