Tống Tinh Thần suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu. Tôi biết chú ấy không muốn để tôi mạo hiểm, nhưng tình hình hiện tại, chúng tôi cứ tiếp tục chịu trận ở đây thì cũng sẽ chết. Cơ hội này nếu bỏ qua sẽ chẳng còn cách thoát thân nào khác.
Tống Tinh Thần gọt một khối đá nhọn từ vách núi, ra hiệu cho tôi biết đã có thể hành động.
Tôi bật lửa, ném xuống đất. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên từ vệt xăng. Ngọn lửa xanh lè nhanh chóng lan tới bình xăng, một tiếng 'bùng' lớn vang lên, hơi nóng hầm hập lập tức ập đến. Chúng tôi phải dùng tay áo che mặt.
Vụ nổ bình xăng cũng không hề cường điệu như trong phim ảnh. Chỉ là xăng bốc lên một ngọn lửa khổng lồ kèm theo tiếng nổ lớn. Có điều, do chiếc xe dừng chênh vênh giữa bờ vực, vụ nổ khiến nó nghiêng hẳn, rồi từ từ lăn xuống vực sâu.
Tôi lập tức lao ra. Quả nhiên, trên triền núi có một kẻ mặc đồ rằn ri, mặt bôi đầy mực ngụy trang, một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đặt ngay trước mặt hắn, lúc này đang vội vã dụi mắt. Mắt người khi bị ánh sáng mạnh kích thích sẽ tạm thời mất thị lực trong 1-2 giây.
Tôi theo dõi sát sao, chờ cho đến khi ánh mắt gã quét qua mình, liền không chút do dự kích hoạt Minh Vương Chi Đồng. Gã đó hét lên một tiếng, vội vàng đứng bật dậy định tháo chạy. Nhưng đúng lúc này, Tống Tinh Thần nhanh như chớp ném viên đá trúng vào khớp chân, khiến tên tay s.ú.n.g kêu thảm một tiếng, loạng choạng ngã lăn xuống đất.
Thật nghiệt ngã, gã ta ngã đúng vào vũng xăng đang bốc cháy dưới đất, lập tức biến thành một ngọn đuốc sống, quằn quại đau đớn. Xem ra, việc thẩm vấn đã thành vô vọng. Tống Tinh Thần dứt khoát phất tay, nói gọn: "Đi mau!"
Chúng tôi vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên một tiếng nổ lớn, thì ra là hộp đạn gã mang theo bên mình bị sức nóng kích nổ. Gã ta lập tức bị nổ tung, nằm im bất động trong biển lửa ngùn ngụt.
Tôi nhìn đồng hồ, thở dài: "Tiêu rồi, không kịp chuyến tàu đó nữa."
Chuyến tàu đã đặt vé online từ trước giờ đành bỏ lỡ. Tống Tinh Thần lên tiếng: "Cứ rời khỏi đây trước đã rồi tính tiếp."
Chúng tôi cứ thế đi bộ dọc con đường. Lúc đến đây bằng xe buýt, chẳng ai để ý con đường núi này xa đến mức nào. Giờ cuốc bộ mới thấy nó dài dằng dặc.
Phải mất hai tiếng đồng hồ đi bộ mỏi rã rời mới ra khỏi vùng núi. Tống Thế Siêu, người rất thạo đường ở đây, dẫn chúng tôi len lỏi qua những con đường mòn. Anh ta bảo đi chừng hơn mười cây số nữa sẽ tới một ngã ba nơi giao thoa giữa thành thị và nông thôn, ở đó mới có thể bắt được taxi.
Ven đường xuất hiện một trạm xăng, bên cạnh là một tiệm cơm nhỏ. Tống Thế Siêu đề nghị: "Tiểu thúc thúc, đói chưa? Hay là mình ghé vào ăn chút gì đó rồi đi tiếp?"
Tôi đúng là đã đói meo, thế nên ba người chúng tôi liền vào quán, chọn một bàn ngay cạnh cửa và gọi nhân viên phục vụ. Cô bé bồi bàn đeo kính, trông cứ như một sinh viên làm thêm, đưa thực đơn cho chúng tôi. Quán cơm kiểu này chỉ có lèo tèo vài món đơn giản.
Tôi gọi một suất cơm chiên trứng gà, Tống Thế Siêu gọi mì, còn Tinh Thần thì không đụng đũa. Tống Thế Siêu nhàn rỗi sinh nông nổi, cứ nằng nặc đòi tôi kể chuyện phá án. Tống Tinh Thần lườm anh ta một cái sắc lẹm: "Im miệng ngay!"
Tống Thế Siêu lập tức làm động tác kéo khóa miệng, sau đó châm một điếu thuốc. Một lát sau, bát mì anh ta gọi được mang ra. Khi cô bé bồi bàn đặt bát mì lên bàn, Tống Thế Siêu cau mày: "Này cô bé, ngón tay cô nhúng cả vào bát mì của tôi rồi kìa!"
Cô bé bồi bàn áy náy ra mặt: "Cháu xin lỗi ạ, để cháu đổi cho anh bát khác."
Năm phút sau, cô bé lại mang bát mì mới ra. Tống Thế Siêu lại hằn học: "Này cô bé, em cố tình đấy à? Sao ngón tay lại nhúng vào như thế nữa rồi?"
Cô bé bồi bàn cười gượng gạo: "Cháu thật sự ngại quá, chắc cháu không để ý ạ."
Tống Thế Siêu cau chặt mày: "Đổi bát khác cho tôi."
Cô bé bồi bàn khổ sở đáp: "Trong bếp hết nước dùng rồi, phải nấu lại thôi ạ. Anh có thể chờ thêm một lát được không?"
Đột nhiên, tôi nhận ra trong lúc nói chuyện, mắt cô bé cứ nháy mắt liên tục một cách bất thường. Tôi liền bất chợt lên tiếng: "Đừng đổi nữa, cứ để đó đi."
Cô bé nhỏ giọng nói: "Vậy mọi người ăn uống chú ý một chút nhé."
"Ăn chú ý một chút"? Tôi cảm giác trong lời nói của cô bé có ẩn ý sâu xa, dường như muốn ngụ ý điều gì đó nhưng lại không tiện nói thẳng ra. Tống Thế Siêu vừa cầm đũa lên định ăn thì tôi vội vàng ngăn lại: "Chờ đã!"
Tôi bưng bát mì lên, ghé mũi vào ngửi. Chỉ thoang thoảng mùi hành lá và dầu mè. Khều nhẹ đũa, tôi phát hiện dưới đáy bát có một viên thuốc nhỏ đang dần tan chảy.
Tống Thế Siêu thấy vậy, lập tức tức giận đùng đùng: "Mẹ kiếp, hóa ra đây là một ổ lừa đảo! Mau tìm chủ quán tính sổ!"
Tống Tinh Thần lắc đầu: "Quán này có vẻ không ổn. Đi mau thôi."
Tôi nói: "Chờ chút đã. Cô gái lúc nãy có lẽ đang bị khống chế. Chúng ta vào xem sao."
"Tiểu thiếu gia, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện." Tống Tinh Thần nhíu mày không tán thành.
"Thấy c.h.ế.t mà không cứu, sao có thể đành lòng?" Tôi hỏi lại.
Tống Tinh Thần thở dài, rồi cũng theo tôi vào bên trong. Bên trong tiệm, ánh sáng lờ mờ đến đáng sợ, cô bé bồi bàn vừa rồi không thấy đâu. Nhưng tôi để ý, dường như trong bếp có bóng người. Tôi ra hiệu bằng tay, Tống Tinh Thần gật đầu hiểu ý.
Anh rút đao ra, chậm rãi tiến vào. Kẻ mai phục bên trong bất chợt gầm lên một tiếng, tay cầm chày cán bột nhắm thẳng đầu Tống Tinh Thần mà bổ xuống. Anh thoáng lùi lại né tránh, rồi dùng vỏ đao chọc thẳng vào cổ họng gã. Kẻ đó ôm cổ, ngã vật xuống, làm xô đổ cả cái bàn.
Tôi vội vã xông vào. Một gã đàn ông đang ngồi thụp trong góc, ôm cổ họng nhăn nhó. Phía góc tường sau gã là cô bé bồi bàn lúc nãy, đang run rẩy bần bật vì sợ hãi, lắp bắp nói: "Cháu không phải đồng bọn của họ, xin đừng g.i.ế.c cháu!"
"Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Cô bé vội vàng giải thích: "Cháu cũng không biết nữa. Một tiếng trước có một đám người xông vào, uy h.i.ế.p cha mẹ cháu, vừa rồi còn ép cháu mang bát mì có thuốc mê cho các anh ăn."
Tôi chợt hiểu ra vấn đề: "Cho nên em mới cố tình báo hiệu cho bọn anh?"
Cô bé gật đầu lia lịa: "Bọn chúng nói, nếu cháu tiết lộ thì sẽ g.i.ế.c cha mẹ cháu. Cháu cầu xin các anh, hãy cứu cha mẹ cháu với!"
Chưa dứt lời, phía sau đã vang lên liên tục tiếng bước chân. Thì ra, trong quán cơm có một cánh cửa ngầm, thông với một căn hầm bí mật. Mấy tên mặt mày lạnh tanh từ trong đó đi ra, chặn đứng lối thoát của chúng tôi. Kẻ cầm đầu mặt mũi dữ tợn, đầu trọc lóc, nửa đầu xăm trổ hình một con sói hung tợn, mặc chiếc áo khoác da màu vàng sẫm, cổ đeo sợi dây chuyền to bản như một sợi xích.
Tên đầu trọc chắp hai tay vào nhau, tay phải luồn vào trong tay trái rồi thò ngón út ra. Tôi từng xem qua phim về giới giang hồ nên biết, đây là ám hiệu ra tay tập thể.
Tên đầu trọc cất giọng, nói rành mạch: "Đã dấn thân vào giang hồ, thân mình khó tự chủ. Này huynh đệ, có kẻ bỏ tiền ra mua cái 'xương' trên người ngươi đấy. Bọn anh em đây gần đây có chút phiền phức, đang cần gấp khoản tiền này, chi bằng huynh đệ giúp đỡ chút đỉnh."
Tôi cau mày sâu sắc: "Cả bọn các ngươi cũng tới vì chuyện này sao? Kẻ đứng sau là ai?"
Tên đầu trọc cười khẩy: "Danh tính của kẻ đó, bọn ta cũng không rõ. Chỉ biết hắn đã ban bố một 'Thiên Kim Dịch Cốt Lệnh' trong toàn bộ giới giang hồ, công khai treo thưởng hậu hĩnh. Nói thật với ngươi, trong vòng vài chục cây số này, không chỉ riêng bọn ta để mắt tới ngươi đâu. Sớm muộn gì ngươi cũng phải giao cái 'xương' đó ra thôi, chi bằng tặng cho bọn ta luôn đi, đỡ phải dây dưa."
Lệnh Đổi Xương Ngàn Vàng? Tôi kinh ngạc, rốt cuộc tên điên nào lại bỏ ra 10 triệu chỉ để mua một cái xương tay của tôi?
Một tên đàn em đứng cạnh nói: "Đại ca của chúng tôi vẫn khá biết điều, chịu khó thương lượng với anh đấy. Chứ nếu gặp người khác thì không dễ dàng vậy đâu."
Tôi lạnh lùng đáp: "Tại sao tôi phải cho các người?"
Tên đầu trọc cười khẩy: "Huynh đệ, tôi đã nói hết lời với anh rồi. Nếu anh từ chối, hai vợ chồng chủ quán sẽ phải chết. Tôi biết anh là người lương thiện mà, dùng một mẩu xương đổi lấy hai mạng người, có đáng không?"