Âm Phủ Thần Thám

Chương 453

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Tôi lạnh lùng nói: "Các người có biết tôi là ai không?"

Tên đầu trọc hung hăng đáp: " Tôi không cần biết, nhưng tôi biết kẻ mà anh đắc tội nhất định rất căm ghét anh. Oan có đầu nợ có chủ, anh cũng đừng oán trách chúng tôi, lão Nhị!"

Đàn em hắn ném tới một cái túi nhỏ, trong đó có một viên thuốc. Tên trọc chỉ vào viên thuốc, nói: "Uống thuốc này vào sẽ gây mê, anh sẽ không cảm thấy đau đớn. Thế nào, Lang Vương tôi cũng có tình người chứ?"

"Ngươi là Lang Vương?" Tống Thế Siêu giật mình thốt lên: "Tên tội phạm đang bị truy nã vì đã g.i.ế.c mười mấy cảnh sát ư?"

Lang Vương phá lên cười: "Ha ha, không ngờ ở nơi này cũng có người biết đến đại danh của tôi. Hảo hán không kể chuyện quá khứ, chuyện đó đã là của năm xưa rồi."

Thì ra hắn là một tên tội phạm khét tiếng đang bị truy nã ở Phúc Kiến, dĩ nhiên là tôi chưa từng nghe nói về hắn.

Tôi yêu cầu: "Cho tôi nhìn mặt con tin!"

Lang Vương vẫy vẫy ngón tay, đám người đứng dạt ra hai bên. Lúc này, bên trong hầm trú ẩn hiện ra một đôi nam nữ trung niên, đám đàn em phía sau đang kề d.a.o vào cổ họ. Cô gái kích động gọi: "Cha, mẹ!"

Biểu hiện của cô gái cho thấy cô ấy quả thật không hề diễn trò, con tin là thật. Hai con tin chỉ vừa hé mặt ra đã bị dẫn đi ngay lập tức. Tình thế này rất khó khăn, cho dù với thực lực của Tống Tinh Thần cũng không thể cứu họ.

Tôi trầm mặc một lát rồi nói với Tống Tinh Thần: "Đao của anh rất nhanh, lấy xương cổ tay của tôi ra đi. Nếu đến bệnh viện kịp thời vẫn có thể giữ được."

Cánh tay của một người có hai xương, theo thứ tự là xương quay và xương cổ tay. Nếu loại bỏ xương khớp cổ tay này, cánh tay sẽ hoàn toàn vô lực, về cơ bản là phế bỏ.

Tống Tinh Thần gắt lên: "Không được, tôi không cho phép cậu làm vậy."

Tôi chất vấn: "Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn con tin bị giết?"

Tống Tinh Thần lạnh lùng trả lời: " Tôi không quan tâm sống c.h.ế.t của người lạ. Bảo vệ an toàn cho cậu mới là trọng trách của tôi."

Anh ta đột nhiên chĩa đao ra, quát lớn: "Nghe kỹ đây, lập tức để bọn ta đi, nếu không tôi sẽ g.i.ế.c hết các người!"

Lang Vương cười nham hiểm: "Cắt một cái tai!"

Phía trong hầm vang lên tiếng phụ nữ hét chói tai, sau đó một chiếc tai đẫm m.á.u vừa bị cắt ra ném 'bịch' xuống sàn nhà. Cô gái bồi bàn gào khàn cả giọng: "Mẹ!!!"

Quả nhiên tên Lang Vương này lòng dạ độc ác. Nghe tiếng cô gái kêu gào, tôi rất lo lắng, nhưng tôi biết bất kể thế nào Tống Tinh Thần cũng sẽ không để tôi bị thương.

Lang Vương đắc ý giơ năm ngón tay ra: "Có vẻ ý kiến bất đồng nhỉ. Tôi cho các người năm phút thương lượng, hết giờ sẽ cắt một cái lưỡi."

Đột nhiên Tống Tinh Thần rút đao, đám người kia cũng nhanh chóng lôi vũ khí ra, hai tên trong số đó còn có cả súng. Lang Vương nói: "Thấy rồi chứ? Muốn g.i.ế.c các người thì chỉ nửa phút là xong. Tôi đã rất khách khí đấy!"

Đột nhiên tôi nhận ra một điều, tên điên kia muốn một cái xương của mình. Những tên côn đồ này và cả tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đều có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi rồi lấy xương, nhưng chúng đều không làm thế.

Chẳng lẽ tên điên này chỉ muốn một cái xương chứ không muốn g.i.ế.c tôi?

Thời gian cứ từng giây trôi qua, cả tiệm trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cổ họng tôi cũng khô khốc. Đột nhiên một chiếc xe việt dã đỗ xịch ở cửa, Lang Vương liếc mắt ra nhìn, sắc mặt hắn lập tức đại biến.

Chỉ trong một giây, ba vật có hình dáng như l.ự.u đ.ạ.n được ném vào, khói bốc ngùn ngụt, tất cả sợ hãi hốt hoảng. Tống Tinh Thần thừa cơ xông lên, hai tên đàn em cầm s.ú.n.g bị chặt phăng cánh tay, m.á.u tươi phun lên không trung.

"Khốn kiếp!"

Lang Vương chửi một tiếng, rút ra một khẩu s.ú.n.g lục, chĩa thẳng vào Tống Tinh Thần. Tống Tinh Thần lăn khỏi chỗ, chui vào trong hầm. Bên dưới vọng lên tiếng đám đàn em kêu thảm thiết.

Khói mù ngày càng lan rộng, xộc vào cổ họng khiến tất cả ho sặc sụa. Thì ra đây không phải l.ự.u đ.ạ.n mà là b.o.m khói. Tống Thế Siêu la lên: "Chú ơi, chạy mau đi!"

Đám đàn em của Lang Vương cuống cuồng chạy ra ngoài. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g liên thanh, chỉ thấy một hàng người phía trước ngã rạp xuống, m.á.u me be bét. Đám người vừa tới có cả s.ú.n.g máy hạng nhẹ!

Tôi thất kinh. Đất nước mình quản lý s.ú.n.g vẫn luôn là nghiêm ngặt nhất thế giới, tại sao lại có s.ú.n.g máy? Chẳng lẽ là buôn lậu qua đường tiểu ngạch từ biên giới về?

Nếu như là buôn lậu vũ khí thì mọi chuyện đã rõ. Nghe nói năm 1992, một chiến dịch chống ma túy lớn được triển khai. Thời đó có một ngôi làng ở Bình Viễn, Vân Nam, ỷ vào việc ở xa chính quyền nên nhà nhà đều buôn ma túy, kiếm lời bất chính. Để chống lại cảnh sát, bọn họ đào cả địa đạo chiến hào, mua lậu vũ khí qua biên giới để trang bị, trong đó không thiếu s.ú.n.g máy, hỏa tiễn, s.ú.n.g cối và cả vũ khí hạng nặng. Cuối cùng, lực lượng trên bộ phải điều động 3000 cảnh sát vũ trang, trải qua hơn 50 ngày đêm chiến đấu mới tiêu diệt được tên cầm đầu. Bình Viễn liền trở nên yên bình, nhưng vẫn có một số ít tàn dư chuyển sang hoạt động bí mật, tiếp tục công việc buôn bán vũ khí. Chiến dịch đó được gọi là Sự Kiện Bình Viễn, còn được chuyển thể thành phim truyền hình.

Lúc này tôi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nằm xuống chân tường, tránh đạn lạc.

Giữa làn khói bụi mịt mờ, bất chợt một vật thể bay xẹt qua, rơi phịch xuống đất – đó là một cánh tay người. Tống Thế Siêu giật mình kinh hãi, ngay sau đó thấy Tống Tinh Thần lao đến, gương mặt vương vãi máu, thở hổn hển báo tin: "Con tin an toàn, Lang Vương đã trốn thoát!"

Tôi vừa kịp nghe thấy tiếng kính vỡ tan tành, chắc chắn Lang Vương đã phóng qua cửa sổ để thoát thân. Tống Thế Siêu gấp gáp kể: "Lang Vương từng là tay s.ú.n.g khét tiếng trong giới xã hội đen, từng đơn độc đấu s.ú.n.g với hơn chục cảnh sát ngay trên phố, gây ra 'đại án 52' chấn động toàn tỉnh. Sau vụ đó, ai cũng tưởng hắn đã chết, không ngờ lại ẩn mình ở đây."

Tôi đáp lại, giọng có chút châm chọc: " Tôi chẳng mấy bận tâm về quá khứ của Lang Vương. Điều tôi muốn biết là rốt cuộc kẻ biến thái nào lại muốn một mẩu xương của tôi? Định mang đi nấu canh à?"

Tống Tinh Thần quả quyết: "Chuyện như thế này, chỉ có thể là thủ đoạn của đám người trong tổ chức Giang Bắc Tàn Đao."

Tôi thấy khả năng này rất cao. Bọn tội phạm trong tổ chức đó vốn có phong cách quái đản, mỗi kẻ một vẻ, một dấu hiệu nhận biết riêng biệt. Có lẽ tên lần này là một kẻ biến thái chuyên đi thu thập xương người.

Cuối cùng, tiếng s.ú.n.g cũng ngớt. Làn khói bụi dần tan biến, để lộ ra cảnh tượng ghê rợn: khắp nơi la liệt thi thể. Ba kẻ bị Tống Tinh Thần cắt cổ, số còn lại đều trúng đạn. Căn tiệm giờ đây ngập trong m.á.u me và những vết đạn chằng chịt, hệt như một phân cảnh trong phim hành động Hollywood.

Bên ngoài vọng vào một loạt tiếng bước chân dồn dập, nghe như tiếng ủng da. Hắn dừng ngay trước cửa. Tiếp đó là tiếng kim loại lạch cạch rơi xuống đất, có vẻ như hắn đang nạp đạn mới.

Tống Tinh Thần lập tức phóng ra ngoài. Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, tôi ngước mắt nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông vạm vỡ đang đối đầu với Tống Tinh Thần. Hắn trông như bước ra từ phim Kẻ Hủy Diệt, đeo kính đen, khắp người chằng chịt sẹo, mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát màu đen, hai tay cầm hai con d.a.o rựa sắc lẹm, ngang tài ngang sức với Tinh Thần.

Đôi bên giao chiến dữ dội. Tống Tinh Thần c.h.é.m một nhát sâu vào cánh tay gã, tạo thành một vết cắt dài hoắm, thế nhưng đối phương thậm chí còn không hề nhíu mày. Động tác của hắn vẫn nhanh nhẹn, linh hoạt như chưa hề hấn gì, cứ như thể hoàn toàn không biết đến cảm giác đau đớn.

Gã đàn ông cứ thế chậm rãi xông tới, hoàn toàn không phòng ngự. Chẳng mấy chốc, trên người hắn lại xuất hiện thêm vài vết c.h.é.m sâu hoắm, m.á.u tươi cứ thế chảy ròng ròng. Nhưng chính lối đánh liều mạng đến kinh hoàng này lại khiến Tống Tinh Thần trở nên lúng túng, bắt đầu lộ ra sơ hở. Anh ta vội vàng hô lớn: "Hai người đi trước đi, tôi sẽ theo ngay!"

Tôi lớn tiếng dặn dò: "Anh nhớ cẩn thận!"

Vừa dứt lời, tôi và Tống Thế Siêu vội vàng lao ra ngoài. Lúc lướt qua gã đàn ông vạm vỡ kia, hắn bất ngờ phóng tới một con dao. May mắn thay, Tống Thế Siêu nhanh mắt đẩy tôi sang một bên, con d.a.o cắm phập vào thân cây lớn.

Tôi và Tống Thế Siêu cứ thế cắm đầu chạy thục mạng. Chạy được một đoạn, tôi dừng lại thở dốc, bỗng phát hiện cái cây bên cạnh có hình thù vô cùng kỳ quái.

Hóa ra đó là một người! Hắn không mặc quần áo, mà sơn lớp ngụy trang màu vỏ cây khắp cơ thể. Miệng hắn ngậm một ống trúc nhỏ. Tôi thoáng thấy miệng ống lóe lên một tia sáng, lập tức vội vã đẩy Tống Thế Siêu ra.

Mũi kim từ ống trúc chỉ sượt qua Tống Thế Siêu vỏn vẹn vài phân. Tôi còn đang thầm thở phào vì may mắn thoát nạn thì chợt thấy cổ nhói buốt một cái – một cây châm đã ghim chặt vào!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 453