Chúng tôi chạy xe suốt cả đêm dài. Khi trời bắt đầu hừng đông, Lang Vương bảo tôi nghỉ ngơi, để anh ta cầm lái.
Lúc này xe đã lên xa lộ, tôi cũng yên tâm hơn phần nào. Tôi lùi ra ghế sau nghỉ ngơi một lát, Tống Tinh Thần cũng đã thiếp đi. Giấc ngủ không sâu, cứ nhắm mắt là tôi lại mơ thấy những cơn ác mộng. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, chúng tôi vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình trên xa lộ.
Lang Vương gác một tay lên vô lăng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống. Tôi không rõ anh ta đang làm gì, bèn hiếu kỳ ngó qua kính chiếu hậu. Hóa ra, tay phải anh ta đang cầm điện thoại nhắn tin.
Trên màn hình điện thoại, từ từ hiện lên một dòng chữ được gõ: "Rất nhanh thôi, tôi sẽ có được một khoản tiền lớn, cứ yên tâm nhé!"
Gửi tin xong, hắn lập tức xóa đi. Tôi chợt tỉnh táo, nhận ra mục đích của hắn khi giúp tôi chỉ là vì khoản tiền thưởng hậu hĩnh. Giữ một "con dê béo" như tôi bên mình sẽ an toàn hơn nhiều. Thật uổng công tôi đã từng nghĩ hắn là người nghĩa khí.
Lang Vương liếc mắt nhìn tôi qua kính chiếu hậu. Sợ bị lộ, tôi vội vàng giả vờ nhắm mắt. Mười giờ sáng, xe dừng lại. Bên ngoài là phố xá tấp nập, nhưng kiến trúc xung quanh lại khá cũ kỹ, không giống một thành phố lớn. Lang Vương giải thích đây là một thị trấn nhỏ, nơi chúng tôi có thể nghỉ ngơi và lấy lại sức. Hắn nói, ban ngày đông người qua lại, sẽ không có những tên tội phạm sừng sỏ như Bá Hổ xuất hiện.
Vừa xuống xe, tôi dùng ngón tay lén viết mấy chữ vào lòng bàn tay Tống Tinh Thần – "đề phòng kẻ này". Tống Tinh Thần hiểu ý, khẽ gật đầu.
Lang Vương quét mắt nhìn xung quanh một lượt rồi đề nghị đi ăn gì đó. Chúng tôi ghé vào một tiệm hoành thánh. Tôi gọi hoành thánh và bánh nướng, cả ngày chưa có gì vào bụng nên ăn ngấu nghiến như thể đã nhịn đói lâu ngày.
Ăn xong, Lang Vương dẫn chúng tôi đi vào một con hẻm nhỏ, lượn lờ qua nhiều ngõ ngách rồi dừng lại trước một tiệm cắt tóc trá hình. Anh ta không chút do dự đẩy cửa bước vào. Tôi lên tiếng: " Tôi không có hứng thú với mấy thứ này..."
Lang Vương cười khẩy: "Anh nghĩ gì thế? Tôi chỉ vào hỏi thăm một vài chuyện thôi."
Bà chủ với vẻ mặt hớn hở ra tiếp đón. Lang Vương thì thầm vài câu, sắc mặt đối phương lập tức thay đổi. Hai người nói chuyện thêm một lát rồi cùng đi ra ngoài.
Thì ra đây không phải địa bàn quen thuộc của Lang Vương, mà là nơi thuộc về một thế lực khác. Muốn dò hỏi tin tức trong giới ngầm, đến những nơi như thế này là nhanh nhất, bởi đằng sau các quán xá kiểu này thường có các băng nhóm xã hội đen bảo kê.
Bà chủ dẫn chúng tôi đến một nhà nghỉ cũng được ngụy trang khéo léo. Căn phòng thiết kế đơn giản, trên giường vẫn còn vương vấn mùi nước hoa nồng nặc giá rẻ, rõ ràng là nơi thường xuyên đón tiếp những vị khách đặc biệt.
Bà chủ cười khúc khích: "Mấy anh cứ ở đây nghỉ ngơi, có việc gì thì cứ tìm tôi nhé."
"Cảm ơn!" Lang Vương rút ra một xấp tiền đưa cho cô ta. Bà chủ khách sáo chối từ vài lần rồi cũng nhận lấy. Đợi cô ta đi khỏi, tôi hỏi: "Anh đã nói gì với cô ta vậy? Có nói rằng cái mạng của tôi đáng giá hơn hai mươi triệu tệ không?"
Lang Vương phá lên cười: " Tôi đâu phải kẻ mới chân ướt chân ráo bước vào giới này. Tôi nói chúng ta đã gây thù chuốc oán với một đại ca nên đang trên đường bỏ trốn."
Với vẻ ngoài của chúng tôi lúc này, quả thật rất giống những kẻ đang chạy trốn. Mánh khóe của giới hắc đạo này tôi thật sự không học được.
Lang Vương nói: "Phòng này tuy đơn sơ nhưng để nghỉ ngơi tạm cũng tốt. Tối nay chúng ta sẽ tiếp tục lên đường."
Tôi hỏi: "Anh định đưa chúng tôi đi đâu?"
Hắn đáp: "Từ đây đi Giang Tây mất một ngày đường. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì ngày mai anh sẽ được an toàn. Hai người cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm chút gì lót dạ cho."
Nói rồi, anh ta rời đi. Nghe tiếng bước chân của hắn khuất dần nơi hành lang, tôi mới kể lại những gì mình phát hiện được cho Tống Tinh Thần. Tống Tinh Thần lạnh lùng nhận xét: "Chó không bỏ được thói ăn vụng. Xem ra tên này không có ý định yên phận đâu."
Tôi đề nghị: "Hay là bây giờ chúng ta trốn đi?"
Tống Tinh Thần lắc đầu: "Cứ lợi dụng hắn thêm một thời gian đã. Chờ khi anh ta trở mặt tôi sẽ ra tay. Hiện giờ chúng ta không có tiền bạc gì, không thể đi đâu được."
Tôi lại quên mất yếu tố cơ bản này. Bình thường tôi hiếm khi mang nhiều tiền mặt, tất cả đều thanh toán qua WeChat. Giờ điện thoại không dùng được, mà Tống Tinh Thần cũng chẳng có tiền.
Tôi không còn tâm trạng nào để ngủ, chỉ muốn gọi điện cho Tiểu Đào. Vốn dĩ đã hẹn hôm qua sẽ về, chắc cô ấy đang rất lo lắng.
Tôi viết mấy chữ để lại cho Lang Vương, nói rằng ra ngoài có chút việc, rồi cùng Tống Tinh Thần rời đi. Chúng tôi đi loanh quanh khắp thị trấn một hồi. Trong thời đại này, tìm được một bốt điện thoại công cộng là điều gần như không thể. Đi mãi nửa huyện mới nhìn thấy một chiếc điện thoại bàn ở cửa hàng tạp hóa. Một cuộc gọi đường dài tốn mười tệ.
Tôi bấm dãy số của Tiểu Đào. Cô ấy bắt máy. Tôi nói: "Tiểu Đào, anh đây!"
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Anh đi đâu vậy, tên nhóc này? Cả cục cảnh sát bên này đang nháo nhác hết cả lên, tưởng anh gặp chuyện gì rồi, còn định gọi công an Phúc Kiến nhờ cứu giúp đây này."
Tôi cười nói: "Làm gì đến mức đó, anh mới mất tích chưa tới bốn mươi tám tiếng mà."
Tiểu Đào giận dỗi: "Đồ vô lương tâm, còn cười được nữa chứ."
Tôi vốn định giải thích tình hình bên này, nhưng qua lời của cô ấy, có vẻ như cảnh sát đã biết tôi gặp rắc rối, bèn hỏi: "Phải rồi, sao bên đó biết anh gặp chuyện không hay?"
"Anh có nhớ lần chúng ta đánh sập trang web livestream không?" Tiểu Đào hỏi ngược lại.
Tôi hơi bất ngờ: "Nhớ chứ, chuyện đó có liên quan gì đến bây giờ à?"
Thì ra sau khi trang web bị đánh sập, cảnh sát đã đưa hàng ngàn khách hàng vào danh sách đen, giám sát tài khoản ngân hàng của họ để đề phòng khả năng xuất hiện trang web thứ hai trong tương lai. Bởi vì những người này luôn là khách hàng quý giá của tổ chức tội phạm.
Sáu giờ sáng nay, một số tài khoản ngân hàng đồng loạt chuyển đi số tiền lớn. Cảnh sát nghĩ rằng hệ thống Deep Live Broadcast đã hoạt động trở lại, nhưng tốc độ giao dịch chuyển tiền lần này lại nhanh bất thường. Do đó, cảnh sát đã tìm mọi cách điều tra, nhờ Lão Yêu hack vào máy tính của khách hàng và phát hiện ra một tin động trời. Những người này đang tham gia một cuộc cá cược, và thứ được đặt cược khiến người khác kinh hãi, đó chính là Tống Dương có thể sống được bao lâu!
Trên website có các mốc thời gian 10 tiếng, 20 tiếng, 30 tiếng... và cứ thế tăng dần. Số tiền đặt cược khổng lồ đến mức gây chấn động. Kèm theo đó còn có một đoạn phát sóng trực tiếp về tình hình của tôi, với góc quay thay đổi liên tục. Lão Yêu nói có thể là hệ thống camera an ninh của các thị trấn đã bị đột nhập, không cách nào tìm ra vị trí cụ thể bằng hình ảnh. Vì vậy, Tiểu Đào đoán tôi đã gặp chuyện không may và không liên lạc được.
Tôi sững sờ, không thốt nên lời trong một lúc lâu. Trước đây tôi vẫn nghĩ Hoàng Tuyền treo thưởng để truy lùng tôi chỉ đơn thuần là thị uy. Ai ngờ, đằng sau đó lại là một cuộc cá cược tàn nhẫn, mà tôi chính là con xúc xắc trên chiếu bạc định mệnh.
Việc Hoàng Tuyền nắm giữ danh sách khách hàng này cho thấy ngay từ đầu, Deep Live Broadcast vốn dĩ đã là tài sản của hắn.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, báo cáo vị trí đi, bọn em sẽ nghĩ cách cứu anh về."
Tôi đọc vị trí đại khái hiện tại, Tiểu Đào liền đáp: "Anh cứ ở yên đó đừng tùy tiện di chuyển, em lập tức liên hệ với đặc nhiệm Phúc Kiến."
Tôi dặn dò: "Phải hết sức cẩn thận, anh không muốn lại có người vô tội phải c.h.ế.t vì mình."
Cúp máy, cuộc gọi dài 5 phút đã tiêu tốn gần như toàn bộ số tiền mặt trên người tôi. Khi chúng tôi xoay người rời đi, chợt bắt gặp một người, tay lăm lăm chiếc áo, ánh mắt lạnh lùng băng giá bước thẳng tới từ phía đối diện.
Tôi chưa kịp phản ứng thì người kia đột nhiên đưa tay bọc trong áo về phía tôi. Tống Tinh Thần phản ứng nhanh như chớp, tung một cước đá bay hắn xuống đất, con d.a.o găm sáng loáng văng khỏi tay hắn. Người đi đường sợ hãi hét toáng lên.