Âm Phủ Thần Thám

Chương 463

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Từ Phúc Kiến trở về, người đầu tiên tôi tìm gặp đương nhiên là Tiểu Đào. Trông thấy tôi bình an vô sự, cô ấy suýt chút nữa thì bật khóc, vừa đ.ấ.m nhẹ vào người tôi vừa nói: "Sau này chưa được em cho phép, cấm anh rời khỏi Nam Giang!"

Tôi cười: "Ừ ừ, anh biết rồi."

Đợt này, Hoàng Tuyền có hành động lớn liên tiếp, khiến tôi hầu như không có thời gian ngơi nghỉ, lập tức phải thành lập tổ chuyên án.

Khi tôi đưa danh sách sáu người cho chú Tôn Lão Hổ, ông không có ý kiến gì, chỉ nói với tôi: "Hai ngày trước, Quốc Hội vừa ban hành một văn bản về việc phát động chiến dịch đặc biệt truy quét tội phạm. Từ khi đất nước mở cửa và cải cách đến nay, không ít băng nhóm tội phạm bắt đầu nổi lên. Tổ chuyên án này coi như là phối hợp hành động ngầm cùng quốc gia, chú cũng tiện thể xin cho mấy đứa ít phúc lợi."

Vừa nói, ông vừa đưa cho tôi sáu tấm thẻ chứng nhận tổ chuyên án, kèm theo sáu chiếc thẻ đen. Mặc dù chưa từng dùng, nhưng tôi nghe nói đây là loại thẻ tín dụng giới hạn do ngân hàng trung ương phát hành, có thể ứng trước lên tới 500.000 tệ, bên cạnh đó còn đi kèm một số quyền hạn đặc biệt khác.

Chú Tôn Lão Hổ nói tiếp: "Bắt đầu từ bây giờ, tiền lương của các cháu do Bộ Công an trực tiếp chi trả, mỗi người 30.000 tệ/tháng, cộng thêm bảo hiểm và tiền thưởng. Nếu lập công lớn, sẽ có quỹ tiền thưởng riêng từ Quốc Hội nữa. Thế nào, đãi ngộ không tệ chứ?"

Mặc dù tôi và Đại Lý đang cùng góp vốn làm ăn, mỗi tháng cũng chỉ thu về khoảng bảy mươi nghìn tệ, thế nên, xét về mặt đãi ngộ, con số này đã là khá cao. Tôi hỏi: "Chú Tôn, vậy sau này con coi như là người trong biên chế rồi ạ?"

Chú Tôn Lão Hổ bật cười: "Dĩ nhiên là không, chú đã nói đi nói lại với cấp trên rồi, cháu chỉ là một tên cố vấn. Nhà họ Tống các cháu có câu ' không làm quan, không làm sĩ' gì đó, dù chú không quá hiểu nhưng vẫn tôn trọng hết mực."

Nụ cười của chú Tôn Lão Hổ có vẻ gượng gạo. Nhìn nét mặt mà đoán chuyện là thói quen của tôi, tôi bèn nói: "Chú Tôn yên tâm, em gái Băng Tâm con chỉ để ở hậu trường thôi, tuyệt đối tuân thủ ba điều cấm của chú."

Chú Tôn Lão Hổ xua tay: "Chú không quá lo lắng về Băng Tâm, chỉ là có chuyện nếu bây giờ nói với cháu thì không thích hợp lắm..."

Dưới sự gặng hỏi của tôi, chú Tôn Lão Hổ mới thở dài nói: "Sau khi Thuần cẩu sư bị giết, chúng ta phát hiện trong túi hắn một tấm thẻ nhỏ rất tinh xảo, mặt trước là hình một con ch.ó chăn cừu Đức, mặt sau là một thanh đao đầm đìa máu. Ban đầu xác định đây là thẻ chứng nhận thân phận trong tổ chức của hắn. Ngoài ra, thủ hạ của hắn khai, cấp bậc ngang với Thuần cẩu sư trong tổ chức tổng cộng có bảy tên, gọi là Thất Đại Thiên Vương."

"Thất Đại Thiên Vương?" Tôi kinh ngạc nghĩ tới cái danh hiệu này. Cú đánh của Thuần cẩu sư vẫn còn để lại dư chấn nặng nề cho thành phố, không ít cảnh sát vẫn mang những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần. Vậy mà phía sau hắn vẫn còn tới sáu tên tội phạm cùng cấp độ?

Chú Tôn Lão Hổ nói: "Cháu đừng quá để bụng, chuyện này còn chưa xác minh thực hư, cho nên vốn dĩ chú không định nói. Theo chú thấy thì hơn nửa là chúng cố tình thổi phồng thanh thế thôi."

Tôi đáp: "Dù có thế nào, binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất cản thôi ạ."

Chú Tôn Lão Hổ gật đầu: " Đúng vậy, có lửa thì mới có khói. Muốn diệt tận gốc ung nhọt này, không đối mặt thì không được."

Từ biệt chú Tôn Lão Hổ, tôi đi giao giấy chứng nhận và thẻ tín dụng cho từng thành viên. Phản ứng của mọi người tuy khác nhau, nhưng nhìn chung đều rất hào hứng với việc thành lập tổ chuyên án. Hoàng Tiểu Đào nhanh chóng điều động tài nguyên trong tay, sắp xếp một nơi làm việc cố định để sau này họp mặt cũng thuận tiện hơn.

Cùng lúc đó, tôi đã hứa với Tiểu Đào một chuyện khác, đó là đến nhà cô ấy để gặp mặt ông Hoàng. Mặc dù tôi và Tiểu Đào không công khai mối quan hệ với bất cứ ai, nhưng có lẽ trong mắt mọi người đều đã ngầm hiểu, chúng tôi đã chính thức qua lại.

Muốn biết là ngựa hay lừa, phải cưỡi thử một phen mới rõ. Thế nên, tôi hẹn với cô ấy cuối tuần này sẽ ghé thăm.

Đến ngày hẹn, tôi dậy từ sớm, rửa mặt cạo râu tươm tất, mặc một bộ đồ vừa không quá xuề xòa, lại vừa không câu nệ như âu phục, đeo chiếc đồng hồ Tiểu Đào tặng và xách theo món quà nhỏ đã chuẩn bị từ trước.

Hôm nay Tiểu Đào được nghỉ, nhưng cô ấy bảo có chút chuyện nhỏ phải xử lý ở cục, nên tôi đến đó tìm cô ấy.

Tôi đến cục, mấy cảnh sát thân quen trêu ghẹo: "Ai dà, Tống cố vấn ăn mặc bảnh bao thế này, đi hẹn hò à?" "Hai người chừng nào thì đám cưới, chúng tôi vẫn đang chờ uống rượu mừng đấy!"

Tôi đỏ mặt, đáp qua loa mấy câu, rồi nhắn tin cho Tiểu Đào, nói mình đợi cô ấy ở bên ngoài.

Tôi đứng ở cổng ngắm nhìn trời mây, chợt có một người đàn ông gọi lại: "Anh bạn trẻ, cậu có phải là cảnh sát không? Cậu có biết lãnh đạo là ai, tôi muốn báo án."

Người này khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt hoảng hốt. Tôi nói: "Báo án cần gì gặp lãnh đạo, cứ vào thẳng trong đó báo án là được."

Anh ta nói: "Không không, chuyện này kinh khủng lắm, tôi không thể nói tùy tiện được, sợ bị người ta trả thù. Tốt nhất là nói thẳng với lãnh đạo."

Tôi cười: "Chuyện gì vậy, anh cứ nói tôi nghe thử xem."

Anh ta nhìn trái nhìn phải, muốn nói lại thôi. Tôi lấy giấy chứng nhận ra nói: "Nói cho tôi không sao hết, tôi chính là người chuyên xử lý án hình sự."

Anh ta cau mày: "Cậu... cậu phải giữ bí mật cho tôi, tôi muốn báo án một quán ăn..."

Người đàn ông móc ra một cái bánh bao trong túi nylon, đã bị cắn một miếng, thần bí nói: "Có một quán ăn bán bánh bao nhân thịt người!"

Tôi kinh ngạc, nhớ tới Sư phụ Đường, chẳng lẽ Nam Giang lại xuất hiện thêm một kẻ ăn thịt người? Tôi hỏi anh ta mua bánh bao ở đâu. Người đàn ông không chịu nói, nhưng trên túi nylon rõ ràng viết: Quế Hòa Viên. Bánh bao này là bánh bao hấp gạch cua, cả Nam Giang chỉ có Quế Hòa Viên bán loại này.

Nếu Quế Hòa Viên, một thương hiệu lâu đời chứ không phải cửa tiệm nhỏ của Sư phụ Đường, thật sự bán bánh bao nhân thịt người, thì đây sẽ là một vụ án chấn động. Mỗi ngày hàng chục ngàn chiếc bánh được bán ra, thử hỏi đã có bao nhiêu người dân thành phố này đã vô tình ăn phải?

Tôi lên tiếng: "Đưa chiếc bánh đó cho tôi, tôi cần kiểm nghiệm trước đã, được không?"

Sau một hồi do dự, người đàn ông mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi cầm chiếc bánh quay về phòng khám nghiệm di động, thấy Tiểu Đào đã đợi sẵn. Hôm nay cô ấy diện một chiếc váy nhẹ nhàng, khoác áo khoác ngoài, mái tóc buộc hờ sau gáy. Cô mỉm cười, giọng trêu chọc: "Đợi sốt ruột lắm rồi hả? Đi thôi!"

Tôi giơ chiếc bánh lên, vừa nói vừa thở dài: "Em xem có đúng lúc không chứ. Vừa ra khỏi cổng lại gặp một người đến báo án, thành ra lại chậm mất mấy phút."

Tiểu Đào ngạc nhiên thốt lên: "Bánh bao này làm sao vậy? Nhân bánh... là thịt người à?"

"Em đoán không sai đâu. Người vừa rồi chính là người báo án chuyện này." Tôi chỉ biết cười chua chát.

Chúng tôi bước vào phòng khám nghiệm. Tôi rót nước đầy cốc thủy tinh chuyên dụng, hơ trên đèn cồn cho sôi, sau đó đeo găng tay, cẩn thận bẻ chiếc bánh bao ra để ngửi thử. Bên trong tỏa ra mùi gạch cua, thịt heo và bột ngũ vị hương quen thuộc, không hề có dấu hiệu bất thường nào.

Nước đã sôi. Tôi cho một ít nhân bánh vào cốc nước nóng. Tiểu Đào tò mò hỏi: "Anh làm vậy để làm gì?"

"Quan sát váng mỡ. Thực ra có một phương pháp dân gian lâu đời để xác định thịt người, đó là dựa vào hình dạng váng mỡ. Váng mỡ thông thường sẽ nổi hình tròn, nhưng mỡ người do mật độ không đồng đều sẽ nổi lên thành hình bán nguyệt." Tôi kiên nhẫn giải thích.

"À, còn có cả cách này nữa sao!" Tiểu Đào thốt lên vẻ ngạc nhiên.

Tuy nhiên, váng mỡ trong cốc nước hiển nhiên là hình tròn, chứng tỏ đây chỉ là thịt heo bình thường. Tiểu Đào nhún vai nói: "Chắc người đó lại có vấn đề về thần kinh rồi. Loại báo án giả này ngày nào cũng có, lần trước còn có người báo đang trốn tội phạm truy nã, bắt bọn em đi bắt, cuối cùng lại là mấy đứa học sinh nghịch ngợm, bị em dạy cho một bài học."

Người đàn ông báo án quả thực có vẻ tính khí thất thường, có lẽ tinh thần anh ta không được minh mẫn. Thế nhưng, tôi vẫn không yên tâm. Vì vậy, tôi bẻ hẳn chiếc bánh ra, đặt lên một tấm khay sạch và quan sát kỹ lưỡng hơn. Hoàng Tiểu Đào ghé sát đầu lại gần, thấp giọng hỏi: "Không có vấn đề gì chứ?"

Phần nhân bánh bao đúng là không có vấn đề, nhưng tôi lại phát hiện một nguyên liệu lạ bên trong mà mình không tài nào nhận ra. Tôi dùng nhíp gắp lên, vật thể ấy màu trắng, mỏng đến mức gần như trong suốt và rất cứng. Chắc chắn, nếu nuốt phải thứ này sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho cổ họng.

Tôi chợt nhận ra. Vật này trông thật quen thuộc, chẳng lẽ... là móng tay người?

Âm Phủ Thần Thám

Chương 463