Âm Phủ Thần Thám

Chương 466

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi mời cơm, đương nhiên Đại Lý gọi cả Lạc Ưu Ưu tới. Ba người chúng tôi sang quán bò bít tết, phục vụ hỏi chúng tôi muốn bít tết tái bao nhiêu phần trăm, Đại Lý la lên: "Tám mươi phần trăm!"

Người phục vụ rời đi với ánh mắt đầy châm biếm, Vương Đại Lý còn cố lên lớp dạy đời cho chúng tôi, rằng thực ra thịt bò bít tết chia thành 30%, 50%, 70%, 90% độ chín là sai, đúng ra phải là 20, 40, 60, 80 phần trăm.

Tôi mắng: "Cậu thôi đi, cái này ai mà biết chứ, cứ thích tỏ vẻ, chẳng có chút ý nghĩa nào cả."

Tới bữa ăn, cái tên dở hơi Vương Đại Lý lại lên cơn, mặt mày hớn hở nói: "Hay là chúng ta diễn một màn, giả vờ như tớ tới gặp cha mẹ Ưu Ưu. Dương tử, cậu đóng vai bố vợ tương lai của tớ đi."

Tôi chẳng rảnh rỗi mà đùa giỡn với cậu ta, nhưng cậu ta thì lại lập tức nhập vai: "Con chào bác!"

Tôi giả lả nói: "Biết chơi Liên Quân không?"

Đại Lý đáp: "Biết ạ, con rank Bạch Kim IV, bác cũng thích cái này sao? Lát nữa chúng ta cùng thảo luận."

Tôi hét: "Cút! Đám thanh niên nghiện game đều chẳng có tương lai. Tôi không gả con gái cho cậu đâu. Ra ngoài!"

Lạc Ưu Ưu phá lên cười, Vương Đại Lý sa sầm mặt, nói: "Chẳng theo kịch bản gì cả, làm gì có chuyện như thế."

Tôi nói: "Diễn tập mà, làm gì có chuyện cậu được suôn sẻ chứ."

"Làm lại, làm lại."

May thay lúc này món ăn được mang lên, tôi không phải tiếp tục cái trò hề trẻ con này với Đại Lý nữa. Bò bít tết vừa ra lò, mỡ xèo xèo trên đĩa gang nóng hổi, ở trên còn đập một quả trứng gà, mùi thơm nức mũi, cực kỳ hấp dẫn, Vương Đại Lý thèm đến nhỏ dãi, vội vàng cầm d.a.o nĩa lên.

Nhưng mùi thơm của bò bít tết qua mũi tôi, sao lại có gì đó sai sai. Không muốn phá hỏng bầu không khí, tôi lặng lẽ cầm d.a.o nĩa lên, cắt một miếng nhỏ, bỏ vào miệng. Miếng thịt bò mềm chảy nước, nhưng trong miệng tôi lại có một mùi hôi thối của xác chết, lập tức nhổ ra.

Cả Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu đều giật mình vì phản ứng của tôi, Đại Lý hỏi: "Dương tử, cậu sao vậy, trưa ăn no quá à?"

Tôi không trả lời, lại cắt một miếng nhỏ, bỏ vào miệng, nhắm mắt nhai. Ngoài mùi thối, còn có cả vị tanh, hoàn toàn chẳng có chút mùi vị thịt bò nào, tôi căn bản không thể nuốt nổi, liền ói ra.

Tôi không thể tin được đây là sự thật, không nói một lời nào, cắt một miếng nhỏ ở phần của Đại Lý, nếm thử. Vẫn là cái mùi vị này.

"Sao thế?" Vương Đại Lý sợ hãi hỏi.

"Có gì đó không ổn, nhưng hai người đừng để ý." Tôi đáp.

"Thịt bò có gì không đúng à?" Đại Lý hỏi.

Lạc Ưu Ưu nói: "Thịt này rất ngon mà, em có thấy gì khác thường đâu."

Tôi nếm thử một chút mấy món ăn kèm, tỏi mùi vị rất bình thường, uống một hớp nước trái cây, rất ngon, duy chỉ có thịt bò... không, phải nói là vị giác đối với thịt của tôi có vấn đề.

Để kiểm chứng, tôi gọi phục vụ tới: "Cho thêm một phần bò bít tết."

"Anh muốn chín mấy phần?"

"Sống toàn bộ." Tôi nghiêm túc nói.

Phục vụ sững sờ nhìn tôi, xác nhận lại mấy lần mới quay đi. Tôi biết nếu không nói rõ, hai người sẽ lo lắng, liền bảo: "Có lẽ tôi bị trúng một loại độc lạ nào đó, không thể nuốt bất cứ loại thịt nào."

Vương Đại Lý nói: "Cậu đừng làm tớ sợ, tớ với cậu ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau, cậu trúng độc mà tớ lại không... Không được, tớ phải tranh thủ ăn nhiều hơn một chút, kẻo ít bữa nữa lại giống cậu thì không được thưởng thức thịt ngon nữa."

Tôi khẽ cười một tiếng với vẻ mặt buồn bã, đẩy phần của mình sang cho cậu ta: "Giải quyết hết đi."

Lạc Ưu Ưu khá nhạy bén: "Tống Dương tiền bối, có phải trưa nay anh ăn nhầm gì không?"

Tôi trầm tư: "Chuyện này còn chưa rõ ràng, tôi sẽ điều tra một chút."

Một lúc sau, bò bít tết được mang ra, một tảng lớn đẫm máu, cắt ra khá khó khăn. Tôi xắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nước thịt bên trong cứ như pha chì, tanh tưởi khó nuốt, lập tức nhổ ra.

Bất kể thịt chín hay sống, ăn vào miệng tôi biến thành vị kinh tởm dị thường, tôi bất giác nghĩ ngay đến những triệu chứng của Hoàng lão gia.

Tôi lập tức gọi điện cho Tiểu Đào, tiếng ồn ào khá lớn, chắc là cô ấy vẫn đang ở cục, tôi khẩn trương hỏi: "Tiểu Đào, em đang làm gì vậy?"

Cô ấy đáp: "Vừa xử lý xong mấy văn kiện. Sao thế, nhớ em sao?"

Tôi không có tâm trạng đùa giỡn, vào thẳng vấn đề: "Em ăn cơm chưa?"

"Chưa, chờ chút, em mới gọi đồ ăn bên ngoài..." Cô ấy đứng dậy đi lấy đồ, nói: "Em gọi cơm thịt băm, cá cơm, quán này ngon lắm, hôm nào chúng ta đến ăn thử nhé. À phải, anh gọi em có việc gì?"

Tôi nói: "Em ăn thử một miếng thức ăn đi."

Tiểu Đào cười nói: "Không giải thích được... Ôi, trời ạ, mùi vị gì thế này, sao mà hôi thế? Tống Dương, em vừa mới ăn phải miếng thịt bị hỏng, sao lại thế cơ chứ, em phải đến quán ăn này xem sao."

Quả nhiên là như vậy, cả ba chúng tôi bây giờ đều có triệu chứng giống nhau, tôi nói: "Có điều gì đó khác thường, anh sợ là liên quan tới bữa trưa nay, chờ một lát, anh đến ngay."

Ra khỏi cửa, tôi lập tức bắt taxi đến sở cảnh sát, tìm đến phòng làm việc của Tiểu Đào. Mấy cảnh sát viên đang xúm xít quanh bàn, vừa ăn thử đồ ăn vừa nhao nhao nhận xét đầy vẻ nghi hoặc: "Đội trưởng, món ăn này không có vấn đề gì cả, thơm ngon lắm!"

Xem ra Tiểu Đào cũng đã nhận ra điều bất thường giống tôi.

Thấy tôi bước vào, Tiểu Đào nói: "Mọi người cứ tan sở trước đi, tiện tay cầm luôn hộp đồ ăn này về đi, tôi thấy không ngon miệng chút nào."

Mấy người bọn họ cười tủm tỉm ẩn ý, ánh mắt liếc nhìn tôi đầy vẻ tinh quái rồi rời đi. Tôi nói: "Vừa nãy anh với Đại Lý ăn bò bít tết cũng gặp phải tình trạng tương tự. Xem ra chúng ta đều đã dính phải thứ này."

Hoàng Tiểu Đào khẽ trầm ngâm suy tư: "Chuyện này cũng quá đỗi kỳ lạ đi. Chẳng lẽ có ai đó đã tác động lên vị giác của chúng ta?"

Tôi hỏi: "Sáng nay em đã ăn gì?"

"Bánh bao, sữa đậu nành."

"Bánh bao nhân thịt sao?" Tôi hỏi lại.

" Đúng vậy!" Tiểu Đào gật đầu.

Tôi nhớ lại, nói: "Về cơ bản thì hôm nay chúng ta chẳng ăn gì đặc biệt. Như vậy, anh nghi ngờ rằng chính chai rượu mà bố em nhận được mới là nguồn gốc của vấn đề này."

Hoàng Tiểu Đào khẽ nhíu mày, im lặng không đáp. Tôi hỏi: "À phải rồi, ai đã tặng bố em chai rượu đó? Em có thân thiết với người đó không?"

"Bình thường thôi, người đó quen biết bố cũng lâu rồi, chắc chắn không thể hại bố em được. Nhưng nói đi nói lại, cái này cũng không tính là trúng độc. Trên đời này làm gì có loại độc nào kỳ quái đến mức chỉ khuyên người ta ăn chay thôi chứ?"

Tôi suy nghĩ: "Trong thịt chứa những gì? Protein, sắt, glucose... Đi nào, chúng ta tiến hành một thí nghiệm để xem loại độc tố này tác động đến cái gì."

Tôi bảo Tiểu Đào ra siêu thị mua ít đồ, còn mình thì vào phòng thí nghiệm pháp y chuẩn bị dụng cụ. Lát sau Tiểu Đào quay lại, cô mua muối, cải bắp tím và sữa bò. Tôi vắt cải bắp lấy nước, đổ vào cốc rồi pha thêm nước muối loãng. Cùng Tiểu Đào lần lượt nếm thử từng thứ. Khi nếm tới sữa bò, chúng tôi phát hiện ra một mùi vị kinh tởm đến không thể tả. Cả hai đồng loạt nhổ ra ngay lập tức, Tiểu Đào nói: "Xem ra vấn đề dường như nằm ở protein."

Tôi cầm lon sữa bò lên nói: "Chưa chắc. Trong sữa còn có đường nữa. Tốt nhất là phải loại trừ các yếu tố đường có trong đó trước."

"Em đi mua đường sao?" Tiểu Đào hỏi.

Tôi nói: "Đường glycogen khác với đường ăn thông thường, gần giống nhất là glucose."

Tiểu Đào nói: "Trong phòng pháp y có dung dịch glucose!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 466