Tiểu Đào cười chế nhạo: "Trên kệ rượu của cha, chai nào mà chẳng là đồ người khác tặng? Người ta cứ xé bỏ nhãn mác rồi nói với cha là rượu này không mua được trên thị trường mà cha cũng tin sao? Toàn là lời nịnh nọt thôi!"
Hoàng lão gia nghiêm mặt: "Con nha đầu này, rượu là do chú Mộ tặng đấy, lẽ nào còn dám lừa cha sao?"
Thấy Hoàng lão gia định tự tay rót rượu, tôi vội đứng dậy giành làm giúp. Ông ấy ngồi lại chỗ, nâng ly rượu lên mời chúng tôi nếm thử. Tôi nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị rượu êm dịu lan tỏa trong khoang miệng, không hề gắt, hương vị thuần khiết, đúng là một loại rượu hảo hạng. Dẫu vậy, tôi cũng chỉ dám nhấp nháp nửa ly mà thôi.
Hoàng lão gia vừa ăn vừa kéo đĩa salad trộn về phía mình. Ông vừa ăn được vài miếng thì sắc mặt đột nhiên thay đổi. Hoàng Tiểu Đào giật mình, vội vàng đứng bật dậy hỏi: "Cha, cha làm sao vậy ạ?"
Hoàng lão gia đột ngột nhổ hết miếng salad trong miệng ra, tức giận cầm nĩa chọc mạnh vào đĩa rau. Tôi và Tiểu Đào ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bà Trương, bà Trương đâu!" Hoàng lão gia gằn giọng gọi.
Bà giúp việc liền ló đầu ra, hỏi có gì cần dặn dò. Hoàng lão gia tức giận đến run người: "Ai đã làm món ăn này? Mau gọi đầu bếp ra đây cho ta!"
Bà giúp việc vội vàng quay người đi. Hoàng lão gia lau miệng, rồi nói với tôi: "Để cậu phải chê cười rồi. Thường ngày ta gần như chưa bao giờ nổi giận với người làm trong nhà, nhưng lần này thì thực sự quá đáng, không thể chấp nhận được!"
Tiểu Đào tò mò hỏi: "Cha, lẽ nào cha ăn phải sạn hay sao?"
Ông Hoàng lắc đầu quầy quậy: "Đừng nói là sạn, cho dù có lỡ nuốt phải con ruồi c.h.ế.t cũng chẳng bõ bèn gì. Nhưng món salad này không hiểu bỏ cái gì vào mà có mùi hôi tanh tưởi đến thế. Đúng rồi, Tống này, sao cháu vẫn chưa động đũa món salad này?"
Tôi ngẩn người nhìn xuống đĩa. Thật ra, tôi vừa mới nếm thử một chút. Món salad này làm khá ổn, có cần tây thái sợi, cà chua bi mọng nước, bắp cải tím và dăm bông xắt hạt lựu.
Người đầu bếp được gọi tới, mặt mày tái mét vì sợ hãi, không rõ mình đã mắc lỗi gì. Ông Hoàng gắt lên một trận, đẩy đĩa salad sang bảo ông ta nếm thử. Vị đầu bếp run rẩy dùng đũa gắp một miếng nhỏ, đưa lên miệng. Sau khi nếm, ông ta đầy oan ức nói: "Thưa lão gia, món ăn này đâu có vấn đề gì ạ?"
"Không vấn đề à?" Ông Hoàng giận dữ, âm lượng đột nhiên vọt cao: " Tôi thấy ông phải đến bệnh viện kiểm tra lại lưỡi với mũi mình ngay ấy! Hôi thối đến mức này mà nếm không ra? Tôi đã dặn hôm nay có khách quý đến chơi, ông lại làm ra món salad như vậy, là có ý gì?"
Vị đầu bếp méo xệch cả mặt, không biết mình đã sai ở đâu. Hoàng Tiểu Đào bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Tôi kéo đĩa salad lại gần, dùng nĩa xới xới vài lần rồi hỏi: "Bác à, bác ăn chay được bao lâu rồi?"
Ông Hoàng khẽ giật mình: "Ba tháng rồi."
Tôi tiếp lời: "Cháu nghĩ những người ăn chay quá lâu sẽ khó hấp thụ thịt. Có lẽ trong món này đã vô tình cho nhầm dăm bông hun khói, nên bác mới cảm thấy vậy chăng?"
Ông Hoàng trầm ngâm chốc lát, đoạn lắc đầu: "Không thể nào."
Lúc này, người đầu bếp chen vào: "Lão gia dạo gần đây rất lạ. Tôi nướng bò bít tết ông cũng chê là hôi, còn mắng tôi một trận."
Ông Hoàng đập bàn quát: "Ông còn dám lý sự? Món bò bít tết của ông không biết bỏ cái gì vào mà hôi không chịu nổi!"
Tôi hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào ạ?"
"Ba tháng trước." Vị đầu bếp đáp.
Ba tháng trước? Chẳng phải quá trùng hợp sao?
Tôi xiên một miếng dăm bông nếm thử. Hoàng Tiểu Đào cũng thử một chút. Chúng tôi thoáng nhìn nhau, đây rõ ràng là dăm bông Kim Hoa thứ thiệt, vừa ngon vừa thơm, không hề có mùi lạ.
Đột nhiên Tiểu Đào nhổ miếng dăm bông ra: "Dăm bông để lâu quá rồi, bỏ ngay đi, sau này chú ý một chút. Cha tôi ăn chay mà ông không biết sao?"
Vị đầu bếp lúng túng gãi đầu: "Ây da, là tôi sai, tôi quên mất. Lúc trước làm salad ở quán bị quen tay."
Tôi hiểu dụng ý của Tiểu Đào. Cô ấy đoán rằng cơ thể cha mình đang có vấn đề gì đó, nhưng lại không tiện nói thẳng nên cố ý diễn kịch. Tôi cũng phối hợp mà nhổ miếng dăm bông ra. Ông Hoàng tức giận đuổi đầu bếp xuống. Vậy là xong màn kịch nhỏ này.
Vào bữa cơm, ông Hoàng đã khôi phục nét mặt bình thường, vui vẻ đưa ảnh Tiểu Đào hồi bé cho tôi xem. Tiểu Đào khi nhỏ là một cô bé đáng yêu vô cùng, sao lớn lên lại trở thành một cô gái quyến rũ, mạnh mẽ đến thế chứ?
Hoàng Tiểu Đào bĩu môi: "Ôi trời, cả ảnh ngậm núm v.ú cũng lôi ra khoe, cha không chừa chút sĩ diện nào cho con sao?"
Ông Hoàng cười ha hả: "Cái này thì có là gì, sau này con với Tống là người một nhà cả mà."
Mặt Tiểu Đào đỏ bừng: "Nói cái này còn sớm quá!" Sau đó cô xích lại gần ông Hoàng: "Cha, dạo này sức khỏe của ba thế nào ạ?"
"Rất tốt. Hai ngày trước ba còn đi đánh golf với mấy người bạn đây này."
"Có chỗ nào khó chịu không ạ?"
"Không có. Cơ thể ba vẫn rất khỏe mạnh, năm nào cũng đi kiểm tra sức khỏe định kỳ. Sao con đột nhiên hỏi chuyện này?"
Hoàng Tiểu Đào vẫn còn canh cánh chuyện lúc nãy trên bàn ăn, nhưng hỏi thế thì khó ra vấn đề. Tôi liền mở lời: "Bác à, cháu biết bắt mạch. Hay cháu bắt mạch cho bác thử nhé?"
Ông Hoàng tỏ ra rất vui vẻ: "Cháu còn học cả Trung y à, tốt tốt tốt. Thanh niên thời nay ít người biết mấy cái này lắm."
Ông đưa tay ra, tôi đặt ngón trỏ và ngón giữa lên mạch, cảm nhận đôi chút. Hoàng Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi: "Sao rồi anh?"
Vị giác của ông Hoàng có vấn đề. Ban đầu tôi nghĩ nguyên nhân là từ túi mật, nhưng bắt mạch lại không thấy gì bất thường. Cơ thể ông vẫn rất khỏe mạnh. Tôi nói: "Sức khỏe bác rất tốt, chỉ là có chút can hỏa hơi vượng, dễ nóng giận thất thường thôi ạ."
Ông Hoàng cười nói: "Tống quả nhiên có tài. Lần trước bác sĩ cũng nói tôi như vậy, khuyên tôi không nên nổi nóng. Haizz, việc làm ăn thật khiến người ta đau đầu..."
Tôi quay sang Tiểu Đào, khẽ lắc đầu. Cô ấy không cam lòng cau mày, định mở hộp thịt bò khô cầm ra một miếng. Tôi đè tay cô ấy lại, thầm nói: triệu chứng chúng ta đã rõ trong lòng rồi, không cần phải thử thêm nữa.
Bốn giờ chiều, chúng tôi mới rời nhà ông Hoàng. Kết thúc buổi ra mắt gia đình, tôi thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiểu Đào: "Triệu chứng của cha em chắc không phải vấn đề gì lớn. Để anh về tra sách thêm xem sao."
Tiểu Đào thở dài: "Thật là lo muốn chết. Cảm ơn anh nhé."
Đúng lúc này thì chuông điện thoại reo. Tiểu Đào nghe máy xong, nói: "Có vụ án cần em phải đến cục cảnh sát. Tiện đường em chở anh về."
Lên xe, tôi hỏi: "Ấn tượng của bác Hoàng về anh có tốt không?"
Hoàng Tiểu Đào cười phá lên: "Vừa rồi em còn tự hỏi, không biết khi nào anh mới hỏi em vấn đề này, giờ thì chịu không nổi rồi đúng không? Yên tâm đi, cha em không phải loại người thích tỏ ra khách sáo đâu. Ông ấy thích anh thật đấy."
Tôi vỗ n.g.ự.c một cái: "Qua ải thành công rồi!"
Hoàng Tiểu Đào híp mắt liếc yêu: "Nhà cũng tới rồi. Hai ta có phải là chính thức qua lại không? Thế nhưng anh còn chưa ngỏ lời với em đấy nhé."
"Ặc!" Hai má tôi đỏ bừng. Hoàng Tiểu Đào thì đang nhìn tôi với ánh mắt mong đợi. Cố gắng nửa ngày tôi mới gồng đủ dũng khí: "Tiểu Đào, anh..."
Một ngón tay chợt đặt lên miệng tôi. Tiểu Đào tinh quái nói: "Nói ở chỗ này à? Chẳng có chút tình ý lãng mạn nào. Em muốn đổi tới lúc trân trọng hơn."
Tôi cười: "Em đang trêu anh đấy à?"
Đột nhiên Tiểu Đào hôn nhẹ lên môi tôi, cười nói: "Cái này coi như là bồi thường, được chưa?"...
Tôi quay về cửa hàng. Vương Đại Lý nham hiểm hỏi: "Sao rồi, hôm nay thế nào, có thuận lợi không? Ông Hoàng có đoạn tuyệt quan hệ cha con với chị Tiểu Đào không?"
Tôi giơ nắm đấm: "Tiếc rằng cậu phải thất vọng rồi. Hôm nay rất thuận lợi."
Vương Đại Lý ảo não nói: "Chẳng có chút kịch tính nào cả, tiếp nhận cậu một cách dễ dàng đến vậy. Mẹ nó, cậu lập tức trở thành con rể giàu nhất Nam Giang rồi, cứ như nằm mơ ấy. Không được, kiểu gì tối nay cậu cũng phải mời cơm, nếu không tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ bạn bè với cậu."
Con rể giàu nhất gì chứ, từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ đó. Trong lòng tôi, Tiểu Đào và Hoàng lão gia là hai người ở hai thế giới khác nhau, chỉ trùng hợp là có chút liên hệ m.á.u mủ.
Nhưng hôm nay cũng coi như là đã làm một việc quan trọng, tâm trạng tôi khá vui vẻ, liền nhận lời sẽ mời bữa này, khoát tay, nói: "Đi thôi, tôi mời cậu một bữa bò bít tết ra trò..."
"Mẹ nó, quá hẹp hòi!" Vương Đại Lý tặc lưỡi.
Tôi cố ý dừng lại một chút: "Đối diện có quán bò bít tết!"