Khoảng hơn 9 giờ tối, Tôn Băng Tâm đã hoàn tất việc xét nghiệm chai rượu. Trên vỏ chai có ba loại vân tay: một là của ông Hoàng, một của tôi, và một dấu vân tay lạ, có lẽ là của ông chủ Mộ.
Trong vỏ chai thủy tinh có chứa silicone lưu hóa. Tôn Băng Tâm liền tra cứu trên Google và nhận ra đây là một chai rượu của Pháp, ban đầu có thể từng chứa rượu vang đỏ nhập khẩu.
Về thành phần của rượu bên trong, Băng Tâm chỉ tìm ra được một loại tanin, nhưng lại không có mẫu đối chứng để so sánh. Trên thế giới có hơn 20.000 loại độc chất, loại độc có tác dụng đặc biệt như thế này tôi chưa từng nghe đến bao giờ.
Tôn Băng Tâm hỏi tôi có cao kiến gì không?
Tôi suy nghĩ, nói: "Loại độc chất này sẽ khiến protein của đồng loại trở nên 'ngon' một cách kỳ lạ. Liệu có phải nó tác động lên traversin? Chúng ta phải dùng chuột bạch để làm thí nghiệm."
"Làm như thế nào?" Băng Tâm hỏi.
"Giết một con chuột, sau đó cho những con chuột khác ăn thịt nó, rồi rút traversin trong m.á.u của chúng." Tôi đáp.
Tôn Băng Tâm cau mày: "Nghe thật tàn nhẫn, nhưng em sẽ làm."
Tiểu Đào thì nãy giờ cố gọi vào số của ông Hoàng, nhưng đều không liên lạc được. Tình hình trước mắt, ông Hoàng mất tích chưa tới 3 tiếng, chưa thể lập án. Hơn nữa, chính vì đây là cha ruột mình, cô ấy cũng sẽ tuyệt đối không lạm dụng chức quyền.
Tiểu Đào đứng lên, lo lắng nói: "Em không chờ được nữa, em phải đi mấy nơi cha thường lui tới xem."
Tôi nói: "Đừng nôn nóng vội. À phải rồi, em có gọi được cho ông chủ Mộ không?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Cũng tương tự như điện thoại của ông ấy."
"Vậy chúng ta đến nhà ông ta xem thử." Tôi đề nghị.
Tiểu Đào thở dài một tiếng, gật đầu. Lúc chuẩn bị đi, tôi nhờ Băng Tâm lấy cho mình một ít mẫu rượu.
Ông chủ Mộ, hoạt động trong lĩnh vực xây dựng, sống tại một khu biệt thự ở quận Đào Nguyên. Thực ra đây là nơi ông ta nuôi bồ nhí. Mấy năm trước, sau khi vợ cả ly hôn, ông ta liền chuyển hẳn về đây sống.
Tôi nói: "Dù sao thì đời tư của cha em cũng coi như là đàng hoàng, tử tế đấy chứ."
"Đàng hoàng ư? Anh đánh giá ông ấy cao quá rồi. Từ sau khi mẹ em mất, ông ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh. Hồi còn nhỏ, em thậm chí còn từng gặp một nữ minh tinh màn ảnh. Chỉ khoảng hai năm đổ lại đây, do tuổi tác đã cao nên mới bớt đi một chút. Đàn ông có tiền thì ai mà chẳng thế!" Tiểu Đào liếc mắt nhìn tôi, có lẽ cũng ngầm xem tôi là loại đàn ông như vậy.
Tôi đổi chủ đề: "Ít nhất cha em không ngoại tình."
"Cái này thì đúng. Với mẹ em thì ông ấy nhất mực chung thủy. Thực ra, bà là người luôn đứng sau hỗ trợ ông từ khi còn tay trắng lập nghiệp." Tiểu Đào giải thích.
Chúng tôi đặt chân đến căn biệt thự kia, tiếng nhạc chát chúa đã vang vọng từ bên trong, đủ để khiến người ta nhức óc. Hóa ra, phu nhân họ Mộ đang tổ chức một bữa tiệc thác loạn, tụ tập bạn bè để giải khuây.
Căn phòng chìm trong không khí cuồng loạn, mùi rượu nồng và khói thuốc quyện vào nhau. Trên bàn chất đầy đủ loại rượu mạnh, t.h.u.ố.c lá sang trọng và những món ăn xa xỉ. Ánh đèn màu mờ ảo bao trùm, và ở vài góc khuất, người ta có thể bắt gặp những cảnh tượng ái ân táo bạo.
Đây đúng là một góc khuất của giới thượng lưu, một cuộc sống xa hoa đến mức mục nát. Tôi quả thật đã được “mở rộng tầm mắt” với những gì đang diễn ra.
Chúng tôi chẳng gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào khi bước vào, có lẽ những vị khách ở đây lầm tưởng chúng tôi cũng là bạn của họ. Tôi thầm nhủ, ý thức đề phòng an ninh ở đây quá lỏng lẻo. Lỡ đâu có kẻ xấu trà trộn vào, hậu quả sẽ khôn lường.
Tiểu Đào bước đến, túm lấy một gã thanh niên đang tán tỉnh cô gái bên cạnh, hỏi chủ nhà đang ở đâu. Thay vì khó chịu, gã kia vừa thấy Tiểu Đào đã sáng mắt lên, vội vã vuốt lại mái tóc, nở nụ cười õng ẹo: "Người đẹp ơi, cho hỏi tên cô là gì thế?"
"Tên tôi có sẵn trên thẻ, anh tự đọc đi." Tiểu Đào dứt khoát giơ thẻ cảnh sát ra. Gã thanh niên đang ve vãn lập tức sững sờ, mặt mày tái mét vì bối rối, chỉ biết liên tục xin lỗi rồi thoái thác.
Tôi chất vấn: "Anh bạn vội vã thế làm gì? Có phải vừa dùng chất kích thích không?"
"Không... không có ạ! Chúng tôi chỉ uống chút rượu, chơi vài ván bài thôi, không làm gì cả." Phản ứng lúng túng của hắn ta đã tố cáo tất cả, chẳng cần suy nghĩ cũng biết rõ là hắn đang nói dối.
Hoàng Tiểu Đào nghiêm giọng cảnh cáo: "Mấy người nên biết điểm dừng, đừng để vui quá đà mà tự hủy hoại bản thân. Chủ nhà đâu?"
Gã kia vội vàng đi tìm Mộ phu nhân. Cô ta trông còn trẻ hơn cả Tiểu Đào, khuôn mặt trang điểm đậm toát lên vẻ lẳng lơ, cười khúc khích đáp: "Anh cảnh sát ơi, tìm chồng tôi à? Anh ấy ra ngoài rồi, chẳng biết khi nào mới về nữa."
Tôi hỏi cụt lủn: "Đi đâu?"
Mộ phu nhân nhún vai: "Làm sao tôi biết được. Ông Mộ bận rộn công việc, có khi hai ba ngày cũng chẳng về nhà, tôi cũng quen rồi."
Tôi liếc nhìn khắp căn phòng bừa bộn, nói thẳng: "Cô chắc chắn biết hôm nay ông ấy không về, nên mới nhân cơ hội này gọi bạn bè tới ăn chơi trác táng. Tốt nhất là nên thành thật khai báo!"
Mộ phu nhân bĩu môi khinh thường: "Chuyện của ông ấy thì liên quan gì đến tôi? Đã không biết thì là không biết thôi!"
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng hét thất thanh: "A, cái quái gì trong miếng pizza này vậy? Kinh tởm c.h.ế.t đi được!"
Tôi và Tiểu Đào liếc nhìn nhau, lập tức đi nhanh đến. Trong phòng ăn, vài người trẻ đang ngồi quanh bàn, ăn pizza. Một người trẻ tuổi khác kinh ngạc đáp lại: "Làm gì có, mùi vị vẫn bình thường mà. Lẽ nào lưỡi mày có vấn đề à?"
Gã thanh niên kia vặn lại: "Kinh tởm y hệt phân vậy! Mấy người không tin thì cứ nếm thử xem."
Tôi hỏi hắn: "Vừa rồi anh có uống loại rượu nào đặc biệt không? Uống ở đâu?"
Hắn ta vẻ mặt khó hiểu: " Tôi không nhớ rõ lắm. Chỉ thấy trên kệ có mấy chai rượu quý, tò mò nên đã mở ra nếm thử."
"Ôi trời, ai bảo mày dám đụng vào rượu của ông Mộ chứ? Không biết ông ấy ghét nhất là chuyện này à?" Mộ phu nhân đi vào, giọng the thé đầy vẻ lo lắng: "Ông ấy mà về thì thế nào cũng mắng c.h.ế.t tôi mất."
Tôi hỏi ngay: "Rượu nào? Cô có thể cho chúng tôi xem qua không?"
Mộ phu nhân vẫn thờ ơ không trả lời. Tôi liền chỉ vào gã thanh niên vừa uống nhầm rượu, nói dứt khoát: "Anh ta có khả năng đã trúng độc rồi đấy. Tốt nhất cô nên hợp tác với chúng tôi một chút!"
Gã thanh niên kia hoảng sợ ra mặt. Chúng tôi cùng Mộ phu nhân và hắn bước vào thư phòng của ông chủ Mộ. Bên trái cửa là một tủ rượu lớn, trên đó bày la liệt các chai rượu đủ loại. Tôi lướt mắt qua nhưng không thấy loại rượu mà hắn đã uống. Gã thanh niên lúc này run rẩy nói: "Ban nãy tôi chạy vào đây, vô tình phát hiện cái tủ rượu này còn có thể mở ra..."
Vừa nói, hắn vừa tự tay kéo cánh tủ ra. Hóa ra, chiếc tủ này được chia làm hai tầng, phía sau còn ẩn giấu một ngăn ngầm khác mà nếu không nhìn kỹ, thật sự khó mà phát hiện.
Bên trong có ba chai rượu. Hai chai là loại rượu ngoại nổi tiếng thế giới, còn chai kia chính là thứ "rượu thuốc" mà gã thanh niên đã uống, trông y hệt chai mà ông chủ Mộ đã tặng cho ông Hoàng. Vỏ chai không hề có nhãn mác.
Gã thanh niên kể: "Lúc đó thấy toàn rượu đắt tiền, tôi liền mở ra nếm thử mỗi chai một ít. Rượu quý như vậy, bình thường làm gì có cơ hội được uống!"
Mộ phu nhân giận tím mặt, vung tay đánh vào vai gã thanh niên một cái, mắng: "Đồ sao chổi nhà mày! Ai bảo mày động vào ba cái chai này chứ? Ông Mộ mà biết thì thế nào cũng g.i.ế.c c.h.ế.t tao!" Sau đó, cô ta quay sang nhìn tôi, giọng điệu thay đổi ngay lập tức: "Anh cảnh sát và đồng nghiệp không biết đâu. Thường ngày ông Mộ đối xử với tôi rất tốt, duy chỉ có khoản rượu của ông ấy là tuyệt đối không ai được đụng vào. Có lần tôi chỉ rót một ly từ trong ba chai này thôi, thế mà bị ông ấy nhìn thấy, lập tức tát tôi một cái, rồi chạy ra kiểm tra ngay. Sau vụ đó, ông ấy cảnh cáo tôi rằng nếu còn bắt gặp một lần nữa sẽ đuổi tôi khỏi nhà. Tôi đã khóc hết nước mắt vì chuyện này đấy."
Tôi thầm nghĩ, thứ mà ông chủ Mộ thực sự để tâm chính là chai rượu đặc biệt kia. Tôi liền hỏi: "Vậy cô có biết tối nay ông ấy đi đâu không?"
Mộ phu nhân đáp: "Ông ấy tham gia một cái câu lạc bộ gì đó, tuần nào cũng đi một lần, lần nào cũng phải hơn 12 giờ đêm mới chịu về. Vì vậy tôi biết chắc tối nay ông ấy không có nhà."
Tôi tiếp tục hỏi: "Ông ấy tham gia câu lạc bộ này được bao lâu rồi? Và từ lúc tham gia, ông ấy có thay đổi gì không?"
Mộ phu nhân trầm ngâm suy nghĩ một lát: "Cũng được nửa năm rồi đấy. Mà lạ lắm nhé, từ dạo đó về sau, ông ấy tự dưng không còn thích ăn thịt nữa..."