Tôi yêu cầu Mộ phu nhân kể cặn kẽ hơn. Cô ta liền bảo gã thanh niên uống nhầm rượu đi ra ngoài, nhưng hắn có vẻ không yên tâm, rụt rè hỏi: "Anh cảnh sát ơi, chẳng phải anh vừa nói tôi trúng độc sao? Tôi có cần đến bệnh viện không ạ?"
Tôi trấn an: "Chất độc này chỉ khiến cơ thể anh tạm thời không thể hấp thụ protein thôi, không có gì đáng lo ngại cả. Anh cứ để lại thông tin liên lạc ở đây, chờ chúng tôi tìm ra phương án giải quyết sẽ gọi điện báo cho anh ngay."
Gã thanh niên để lại số điện thoại rồi lủi thủi ra ngoài. Mộ phu nhân tự rót cho mình một ly Whiskey sóng sánh, hỏi chúng tôi có muốn uống không. Tôi từ chối. Cô ta thản nhiên ngồi vào chiếc ghế của ông chủ, rồi bắt đầu kể.
Nửa năm trước, ông Mộ được bạn bè giới thiệu đến tham gia một câu lạc bộ bí ẩn. Vợ ông, bà Mộ, không hề hay biết nội dung cụ thể ra sao. Bà Mộ nghĩ, thú tiêu khiển của giới thượng lưu chẳng qua cũng chỉ là những chuyện trăng hoa ngoài luồng. Bản thân từng là người thứ ba nên bà cũng có cái nhìn khá thoáng về vấn đề này. Bà đi theo ông Mộ được ăn sung mặc sướng, thế nên chuyện ông ra ngoài “trêu hoa ghẹo nguyệt” bà cũng đành chịu.
Nhưng sau đó, tinh thần ông Mộ thay đổi đến mức hưng phấn một cách lạ thường. Là một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi, "chuyện ấy" dĩ nhiên rất kém, nhưng kể từ khi tham gia câu lạc bộ đó, ông ta trở nên hung bạo, thậm chí còn khiến bà Mộ hơi sợ. Bởi mỗi lần "hành sự", khi bốn mắt nhìn nhau, bà ấy đều có cảm giác ánh mắt ông Mộ trở nên dại dại, hằn lên vẻ thú tính của một con sói. Có lần ông ta còn cắn vào cổ bà một cái, không phải cắn theo kiểu đang hưng phấn thông thường, mà là cắn thật mạnh khiến bật cả máu. Bà Mộ đau điếng, hét chói tai, vừa đẩy vừa đánh mới tách được ông ta ra. Ông Mộ vừa xin lỗi vừa l.i.ế.m môi, ánh mắt đầy vẻ thèm khát đến rợn người.
Ông Mộ quan tâm đến câu lạc bộ này quá mức, đến nỗi quên ăn quên ngủ. Có lúc tối thứ Tư đã hỏi han xem mai có phải cuối tuần không.
Cứ đến cuối tuần, đúng 5 giờ chiều là ông ta ăn mặc lịch sự đi ra ngoài.
Bà Mộ không hiểu ông ấy làm gì ở câu lạc bộ, trong lòng cô ấy dấy lên sự lo lắng. Có lúc bà cũng khuyên nhủ, "già rồi, đừng có lông bông bên ngoài nữa". Nhưng ông Mộ chẳng để vào tai, bà Mộ tức mình, nên cuối tuần nào cũng mời một đám bạn tới nhà tổ chức tiệc tùng ồn ào.
Còn có một chi tiết nhỏ thế này: Ông Mộ hỏi bà, nhau thai mua được ở đâu? Trước đây ở bệnh viện, bà Mộ có biết cái này, nhưng giờ nhau thai không dễ kiếm. Bà ấy đã nhờ bạn bè mua cho, mang về hầm. Nói trắng ra, đó chỉ là một đống thịt không hơn không kém, chẳng có gì ngon lành. Hơn nữa còn là thứ mọc ở cơ thể người, bà Mộ cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Thế nhưng nhắc lại cũng kỳ quái, một người kiêng thịt nửa năm như ông Mộ, lại ăn rất nhiệt tình.
Kể xong, bà Mộ nói với chúng tôi: "Hai anh cảnh sát, ông nhà tôi có phải đã làm chuyện gì phạm pháp bên ngoài không? Hai người tuyệt đối đừng lừa tôi, đến lúc ông ấy bị niêm phong tài sản thì tôi chẳng còn xu nào, mất trắng cả."
Tiểu Đào chế nhạo: "Cô thực dụng quá đấy."
Bà Mộ đáp: "Nói với cảnh sát thì cần gì phải lòng vòng? Chuyện trai gái, chẳng phải cuối cùng cũng vậy sao?"
Tiểu Đào nói: "Cô yên tâm đi, chuyện này không liên quan đến cá nhân ông ấy. Tài sản của cô sẽ không bị ảnh hưởng đâu mà lo."
Bà Mộ gật đầu: "Vậy tôi an tâm rồi. Có điều nếu ông ấy phạm vào chuyện gì thật, thì xin các anh đừng làm khó ông ấy, dù sao cũng là chồng tôi."
Tôi nói: "Cảm ơn sự hợp tác của cô, chúng tôi xin phép đi trước!"
Rời khỏi biệt thự, tôi bất giác nhíu chặt lông mày: "Từ những manh mối có được trước mắt, câu lạc bộ thần bí này rất có thể là di sản của Đường sư phụ."
Hoàng Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Mong là bố đừng dính vào chuyện này."
Cô ấy không yên lòng, định sẽ đi tìm kiếm tin tức của Hoàng lão gia thì lúc này Băng Tâm gọi điện tới nói kết quả thí nghiệm đã có, bảo chúng tôi về cục một chuyến. Băng Tâm nói: "Anh Tống Dương, những con chuột không có phản ứng nào với loại rượu này."
Tôi nói: "Đổi phương thức một chút, cho một con uống loại rượu này, sau đó cho nó ăn thịt đồng loại của nó."
Tôn Băng Tâm nói: "Em cũng đã nghĩ đến rồi và đã thử. Em loại bỏ cồn trong rượu, tiêm thành phần thuốc này vào mấy con chuột, rồi mang thịt bò khô, sữa bò, và cả thịt đồng loại tới thí nghiệm, nhưng chúng đều không ăn."
Tôi nhìn mấy cái lồng chuột trên bàn, những con chuột đang ăn lạc rang ngon lành, không để mắt tới thịt ở cạnh bên.
Tôi suy tư nói: "Xem ra không phải là tác dụng lên những con chuột, mà là tác dụng lên protein của người. Có thể tách được protein của người không?"
Ở đây không phải bệnh viện, không có túi máu, Tiểu Đào hỏi: "Sữa người được không? Có một nữ đồng nghiệp của em mới sinh con, để em đi xin ít sữa."
Tôi nói: "Phiền phức quá, dùng m.á.u của anh đi."
Băng Tâm cười: "Có cần phải "hy sinh" đến mức này không?"
Tôi vén tay áo lên, Băng Tâm dùng xi lanh hút một ít máu, sau đó bơm vào khay nước uống của chuột.
Ban đầu mấy con chuột không để ý, sau đó có một con đi tới l.i.ế.m liếm, rồi l.i.ế.m liên tục, như thể không thể dừng lại. Rất nhanh những con khác cũng tới, chỉ trong nháy mắt đã l.i.ế.m sạch chỗ m.á.u của tôi, hai mắt sáng rỡ như tìm thấy món ăn ngon nhất đời.
Băng Tâm hít sâu một hơi, kêu lên: "Đáng sợ quá! Chúng uống m.á.u người. Có nên tiêu hủy mấy con chuột này không?"
Tôi ngăn lại: "Đừng, giữ lại để nghiên cứu cách giải trừ cái tác dụng này. Anh không muốn cả đời phải ăn chay đâu."
Băng Tâm nói với Tiểu Đào: "Chị Tiểu Đào, vẫn phải làm phiền chị xin một ít sữa người về đây."
Tôi đột nhiên vỗ đầu: "Tiêu rồi!"
Cả hai đồng thanh hỏi có chuyện gì, tôi cười khổ: "Mỗi lần dùng con mắt xong anh phải uống sữa tươi. Giờ không thể hấp thu protein, coi như năng lực đã bị phong ấn..."
Tiểu Đào dò hỏi: "Em bảo đồng nghiệp vắt cho anh một túi nhé?"
Tôi giơ tay: "Đừng đừng, làm vậy sao được? Cho dù cô ấy có 'xuống tay' được, anh cũng không nuốt nổi đâu."
"Có gì mà ghê gớm đâu! Nhiều vận động viên vẫn uống sữa người đấy thôi. Đồng nghiệp của em mà biết sữa của mình được anh uống, chắc sẽ tự hào lắm đó!" Vừa nói, hai cô gái " không tim không phổi" cười phá lên.
Xử lý xong chuyện này, Tiểu Đào định quay về nhà Hoàng lão gia chờ tin tức, Băng Tâm cũng muốn tới. Tối đó nhà Hoàng lão gia chẳng có ai. Tôi, là đàn ông, không thể trốn tránh trách nhiệm, nên cũng phải đến.
Chúng tôi đến nhà Hoàng lão gia, xem phim, uống chút nước ngọt. Sau đó hai cô gái vào giường ngủ, còn tôi ngả lưng trên sofa.
Sáng hôm sau, Tiểu Đào hớt hải chạy ra hỏi: "Cha em về chưa?"
Tôi ngồi dậy, lắc đầu: "Chưa."
Tiểu Đào đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp: "Vừa rồi em gặp ác mộng, thấy cha m.á.u me đầy người trở về, làm em sợ muốn chết."
Tiểu Đào vội quay vào phòng thay quần áo chỉnh tề, tiếp tục bấm số gọi cho Hoàng lão gia, nhưng vẫn không liên lạc được, cô cau chặt đôi mày.
Tôi nói: "Xem ông chủ Mộ về chưa?"
Tiểu Đào gọi điện cho ông chủ Mộ, cuộc gọi kết nối, nhưng vừa nghe cô gọi một tiếng "Mộ thúc thúc", đối phương lập tức cúp máy. Tiểu Đào nghiến răng kèn kẹt: "Khốn nạn, ông ta biết em là cảnh sát, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì... Băng Tâm, đừng ngủ nữa, dậy đi!"
Nghe Tiểu Đào la gọi, Băng Tâm bất đắc dĩ tỉnh giấc. Ai nói phụ nữ chuẩn bị ra ngoài mất thời gian chứ, hai cô này chỉ mất có 5 phút.
Tiểu Đào phóng xe như bay, khiến Băng Tâm sợ đến mặt trắng bệch. Tôi liên tục nhắc nhở phía trước có cảnh sát giao thông, bảo cô ấy giảm tốc độ một chút.
Chạy thẳng một mạch tới nhà ông chủ Mộ, nhưng chúng tôi chỉ gặp Mộ phu nhân. Cô ta nói ông Mộ vừa về một lát, nghe điện thoại xong liền vội vàng thu xếp hành lý và rời đi ngay!