Hoàng Tiểu Đào giận tới mức nghiến chặt răng: "Ông ta có tình nghĩa với cha tôi nhiều năm như vậy, chuyện đã xảy ra mà còn không chịu trách nhiệm, thật là khốn kiếp!"
Mộ phu nhân lo lắng hỏi: "Lão Mộ phạm tội thật hả?"
Tôi hỏi cô ta: "Lúc ông ấy trở về trông như thế nào? Có mang theo thứ gì không?"
Mộ phu nhân cố nhớ lại: "Vẫn như vậy, y hệt lúc ông ấy đi, à, ông ấy mang theo một cái túi xách tay, để trên bàn đây."
Tôi đi qua xem xét. Bên trong túi xách là một chai rượu thủy tinh đục, không nhìn rõ được bên trong. Tôi để ý thấy nút chai hơi lỏng, hình như mới được nhét lại. Lấy dụng cụ khui chai ra, đưa lên mũi ngửi thử. Có mùi rượu, nhưng trong chai hình như có nhét thêm thứ gì đó.
Tôi gọi Băng Tâm: "Vào toilet!"
Ba người chúng tôi vào toilet. Tôi đổ hết rượu trong chai ra, thấy dưới đáy có vật gì đó, bèn trực tiếp đập vỡ cái chai. Thứ rơi ra bên trong khiến hai cô gái thét lên kinh hãi. Chỉ thấy giữa đống mảnh chai vỡ vụn là một quả thận.
Quả thận to cỡ nắm tay, không thể nghi ngờ gì nữa, đó là thận người!
Băng Tâm sợ hãi tột độ: "Sao lại có thận ở trong chai rượu?"
Tôi cầm lên quan sát kỹ: "Quả thận này đã bị hư hỏng, bên ngoài còn có một ít muối, giống như đã được ướp. E rằng nó không phải dùng để cấy ghép, mà ông chủ Mộ mang về để ăn."
"Ăn thận người?" Băng Tâm che miệng buồn nôn.
Hoàng Tiểu Đào nghiêm mặt nói: "Xem ra là không sai chút nào, cái câu lạc bộ này đang làm ăn phi pháp."
Tôi bước nhanh ra ngoài, kiểm tra giá giày ở cửa. Trên đó có một đôi giày da, dưới đế còn dính bùn đất ẩm ướt, giày vẫn còn hơi ấm, rõ ràng là ông chủ Mộ mới cởi ra.
Tiểu Đào và Băng Tâm cũng theo ra. Tôi nhìn đế giày một lát, đưa mũi ngửi thử, rồi nói: "Có mùi nhựa đường hăng hắc, quyện lẫn phân và nước tiểu động vật, đặc biệt là mùi phân gà và lòng trắng trứng tanh nồng... Có vẻ là một trại gà. Quanh Nam Giang có trại gà nào không?"
Tiểu Đào lấy điện thoại ra tra một lát, đáp: "Có mười mấy trại."
"Có nhựa đường, phải chăng là khu vực mới xây? Không đúng, nhựa đường thường dùng để tẩy lông gà. Trại này có thể là nơi trực tiếp g.i.ế.c mổ, diện tích sẽ không quá nhỏ." Tôi phân tích nhanh gọn.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Nhựa đường là chất độc. Nam Giang đã cấm dùng nhựa đường để vặt lông gia cầm từ mười mấy năm trước rồi. Để em hỏi bên an toàn thực phẩm xem."
Tiểu Đào gọi điện một lát, cúp máy rồi la lên: "Tìm thấy rồi! Trại gà Bắc Giao Thịnh Vượng. Cục an toàn thực phẩm nói, mấy lần kiểm tra bọn họ đều không tuân theo điều lệ an toàn, dùng nhựa đường để vặt lông, bị phạt rất nhiều tiền rồi."
Tôi nói: "Đi thôi!"
Tiểu Đào bảo Băng Tâm ở lại giải quyết nốt, chuyện này có thể lập án. Băng Tâm "A" một tiếng ảo não: "Một trợ lý pháp y như em, làm sao có thể điều động cảnh sát được?"
Tôi nói: "Em quên mình là thành viên tổ đặc án à? Giấy chứng nhận trong tay em cho phép không cần báo cáo, có thể trực tiếp điều động một nhánh đặc nhiệm."
"Oa, lợi hại đến vậy sao?" Băng Tâm kinh ngạc.
Vụ án này chúng tôi định sẽ dùng danh nghĩa tổ đặc án để tiếp nhận xử lý, bởi vì tôi mơ hồ cảm thấy vụ này bất luận là tính chất hay quy mô đều vượt xa các án thông thường. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội tốt để đội đặc án làm quen tình hình và phối hợp nhịp nhàng hơn.
Tôi và Tiểu Đào lên xe chạy thẳng tới Bắc Giao. Cổng chính của trại gà hướng ra một cây cầu đá, muốn vào trại này buộc phải đi qua cây cầu đó. Nếu bây giờ xảy ra giao tranh, trại gà này đúng là một nơi dễ thủ khó công.
Ban đầu, tôi còn nghĩ đây là một trại gà do câu lạc bộ bí ẩn kia ngụy trang, nhưng khi bước vào, khung cảnh tấp nập, những thông báo dán trên tường về lịch trực, xe hàng ra vào... tất cả cho thấy đây là một trại gà thật sự. Một màn kịch không thể chân thực đến mức này.
Chúng tôi tìm người phụ trách trang trại. Tiểu Đào lấy ảnh của Hoàng lão gia và ông chủ Mộ ra, ảnh hai người họ trên Baidu lúc nào cũng có sẵn. Người phụ trách nói rằng chưa từng nhìn thấy hai người này.
Tôi muốn đi xung quanh xem xét kỹ lưỡng một chút. Chúng tôi chia nhau ra, mỗi người đi một vòng quanh từng phân xưởng, sau đó gặp nhau ở khu sân lớn phía sau.
Khu sân này mới xây. Tôi hỏi người phụ trách tại sao phải làm sân phía sau? Anh ta nói bởi vì con đường mòn phía sau đã được mở rộng thành đường chính, cho nên trại gà muốn chuyển cổng chính ra phía sau để thuận tiện cho việc vận chuyển và bốc dỡ hàng hóa. Cây cầu phía trước không cho phép xe tải trọng lớn đi qua, việc dỡ hàng phải làm thủ công từng tốp một, rất phiền phức.
Tôi gật đầu. Trên mặt sân có phân gà, lồng gà cùng với nhựa đường vương vãi khắp nơi. Tôi để ý thấy có mấy dấu bánh xe lộn xộn, liền nói: "Có xe đậu ở đây."
Người phụ trách thắc mắc: "Không thể nào, xe đều đậu bên ngoài, ai lại phí công chở xe ra sân sau, còn phải đi qua khu sản xuất nữa?"
"Đêm qua ai trực?" Tôi vội hỏi.
"Tiểu Vương." Người phụ trách đáp lời.
"Gọi anh ta tới đây!" Tôi dứt khoát ra lệnh.
Một lát sau, một thanh niên mặt đầy mụn, trông chỉ chừng hai mươi tuổi, rất trẻ, được gọi tới. Tôi hỏi: "Tối qua anh đã cho người lạ vào đây?"
Người bảo vệ liếc nhìn xưởng trưởng một cái, đáp: "Không có ạ, sao tôi phải cho người lạ vào chứ."
Chi tiết nhỏ này lập tức tố cáo anh ta nói dối. Tôi quay sang người phụ trách: " Tôi muốn hỏi riêng anh ấy mấy câu."
Người phụ trách gật đầu đồng ý rồi rời đi. Tôi nói với người bảo vệ: "Tốt nhất là anh nên nói thật. Tôi sẽ không nói cho xưởng trưởng của các anh biết. Nếu anh còn nói dối, chẳng những khó giữ được công việc này, mà e là còn phải lên đồn cảnh sát làm việc nữa đấy."
Người bảo vệ sợ tái mặt, lắp bắp: "Chuyện này... là bọn họ cho tôi tiền, bảo tôi cho vào ạ."
"Ai?" Tôi nghiêm mặt quát.
Người bảo vệ kể, đại khái nửa năm trước có một người đàn ông bí ẩn tới tìm anh ta, đưa cho anh ta 10 vạn tệ, bảo anh ta làm một chuyện. Đó là mỗi tối cuối tuần, sẽ có hai lượt xe tới đây. Một lượt thì đậu xe ở chỗ này, lượt khác thì tới đón người đi. Sau đó đến rạng sáng, nhóm người lúc đầu sẽ trở về, lái xe của mình rời đi.
Vì vậy, cứ đến cuối tuần là anh ta chủ động xin trực để kiếm thêm khoản thu nhập này.
Người bảo vệ nói: "Anh cảnh sát, tôi chỉ cho người ta đậu xe tạm thời, việc này không phạm pháp chứ?"
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Nơi heo hút thế này, nhóm người kia lén lút qua lại, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ họ là tội phạm sao?"
Người bảo vệ cứng họng không nói nên lời. Tiểu Đào lấy ảnh ra, hỏi anh ta có gặp hai người này không. Người bảo vệ lắc đầu: "Lần nào đón người họ cũng không cho tôi nhìn mặt, có điều đám người này trông rất giàu có, đều lái xe sang trọng đến. Nhìn những chiếc xe ấy mà thật hâm mộ, bao giờ mình mới có tiền chạy những chiếc xe như vậy đây."
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Có chiếc nào là Rolls-Royce màu đen, biển N23467 không?"
Người bảo vệ la lên: "Có có! Chiếc xe này lần nào cũng đều đến, tôi nhớ rất rõ, còn chụp cả ảnh nữa."
Anh ta cho chúng tôi xem ảnh chụp bằng điện thoại. Tiểu Đào liếc qua, thì thầm với tôi: " Đúng rồi, đây là xe của ông Mộ, tối qua ông ta đã chở bố em đến."
Tôi hỏi người bảo vệ còn nhớ được gì nữa không. Anh ta nói những chiếc xe đến đón người đều là xe việt dã, gầm rất cao.
Sân sau này có một cánh cổng thông ra đường đất nông thôn, đầy ổ gà, xe con gầm thấp có lẽ sẽ khó đi. Tôi và Tiểu Đào ra đầu đường, kiểm tra mặt đất một lát, quả thật có dấu bánh xe đã chạy qua.
Tiểu Đào nóng lòng tìm bố, liền đề nghị: "Chúng ta lần theo dấu bánh xe này, có lẽ sẽ tìm được bố em!"