Âm Phủ Thần Thám

Chương 471

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi và Tiểu Đào men theo con đường mòn đi thẳng, đi mất ba tiếng đồng hồ. Tôi nhận ra những người này cố ý đi đường vòng, cuối cùng dẫn tới một quốc lộ ở vùng ngoại ô, muốn truy tìm dấu vết thì gần như bất khả thi.

Tiểu Đào nghiến răng: "Chết tiệt!"

Tôi thở dài: "Quay về lấy xe rồi đi tìm, chỉ dựa vào đi bộ thì không ổn."

Chúng tôi đứng trên quốc lộ bắt xe, đợi mãi nửa ngày mới vẫy được một chiếc taxi, trên xe còn có khách khác. Người tài xế nói nếu chúng tôi đi sân bay thì ông ta có thể cho đi cùng, còn đi nơi khác thì không. Đột nhiên Tiểu Đào quát lên: "Xuống xe mau!"

Người tài xế không hiểu gì, Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra nói: "Cái đồng hồ anh đang đeo trên tay, nó từ đâu mà ra?"

Giờ tôi mới để ý tay người tài xế đeo một chiếc đồng hồ cơ Omega nạm kim cương. Vốn dĩ ông Hoàng cũng có một cái y hệt, có điều hôm qua tôi không thấy ông đeo.

Người tài xế sợ tái mặt, giọng run rẩy như sắp khóc: "Anh cảnh sát, đây là đồng hồ giả, không phải đồ thật, tôi mua có mấy trăm ngàn ngoài chợ thôi."

"Cứ xuống xe đã!"

Người tài xế gần như là bị lôi ra ngoài, tháo chiếc đồng hồ ra. Tiểu Đào cầm trên tay, nghiến răng tức giận nói: "Đây là đồng hồ của bố em! Đây là phiên bản giới hạn mà hãng Omega sản xuất nhân dịp kỷ niệm Nữ hoàng Anh lên ngôi, trên toàn thế giới chỉ có vỏn vẹn một trăm chiếc."

Cô ấy quay ánh mắt sắc lạnh về phía người tài xế, gằn giọng: "Anh lấy nó từ đâu? Dám nói dối một lời, tôi sẽ đưa anh về đồn ngay lập tức!"

Người tài xế run rẩy khai báo, anh ta thường xuyên chạy trên trục đường này, quen biết không ít những tay đầu đường xó chợ. Sáng nay, khi đang ăn sáng ở một ngã ba nơi giáp ranh thành thị và nông thôn, có một tên giang hồ biệt danh Mặt Sẹo lén lút lại gần, nói trên tay hắn có món đồ tốt, chính là chiếc đồng hồ này.

Mặt Sẹo ra giá một ngàn tệ. Vừa hay hôm nay bố vợ anh ta mừng thọ 60 tuổi, dù thấy hơi đắt nhưng anh ta vẫn mua lại, tự đeo để khoe khoang một chút, nào ngờ lại bị Tiểu Đào phát hiện.

Hoàng Tiểu Đào khẽ cười khẩy: "Một ngàn tệ đó của anh cứ coi như mua một bài học đi. Giờ Mặt Sẹo đang ở đâu?"

Người tài xế nói cho chúng tôi biết một địa chỉ, sau đó van xin Tiểu Đào bỏ qua. Anh ta hỏi liệu bắt được Mặt Sẹo có thể đòi lại tiền giúp mình không, thề rằng sau này tuyệt đối không dám tiếp tay tiêu thụ đồ ăn cắp nữa. Với tâm trạng kích động của Tiểu Đào lúc này, tôi sợ cô ấy sẽ không kiềm chế được mà rút s.ú.n.g ra ngay lập tức. Tôi liền bảo người tài xế để lại số điện thoại, rồi mau rời đi.

Tiểu Đào siết chặt chiếc đồng hồ, đôi mắt rưng rưng nước: "Em thật sự rất sợ, sợ sẽ phát hiện ra t.h.i t.h.ể của bố mình ở một nơi nào đó!"

Ngày ông mất, tôi cũng đã trải qua cảm giác tương tự. Trên đời này, không nỗi đau nào bằng việc tận mắt chứng kiến người thân yêu nhất của mình ra đi. Tôi khoác tay lên vai cô ấy, nhẹ nhàng xoa bóp, thay cho lời an ủi.

Tôi và Tiểu Đào bắt một chiếc xe tải, tiến về ngã ba ranh giới thành thị và nông thôn. Nơi đây, mọi người bám lấy mặt đường mà mưu sinh, chủ yếu là các quán vá xe, vài tiệm cơm nhỏ. Tôi hỏi đường tìm Mặt Sẹo, nhưng năm người được hỏi thì tới bốn người cố tình giấu giếm. Rõ ràng họ đều biết Mặt Sẹo, có lẽ còn là khách hàng của hắn, nhưng tất cả đều một mực nói không quen biết.

Trông Tiểu Đào khá tiều tụy, chủ yếu là do tinh thần bị ảnh hưởng nặng nề. Tôi hỏi: "Em khát không? Anh đi mua nước cho em nhé."

Cô ấy im lặng lắc đầu. Tôi đi đến một quán tạp hóa mua nước, chợt nghe thấy một cuộc nói chuyện.

"Thằng cha già kia ban đầu còn cố giữ khư khư, đến lúc tao rút d.a.o ra thì sợ tè ra quần, lột sạch sành sanh mọi thứ có giá trị trên người."

"Nhị ca đúng là anh hùng hảo hán, chắc chắn là cướp của người giàu chia cho người nghèo rồi!"

Trước cửa quán tạp hóa có một cây hòe cổ thụ. Dưới gốc cây là một chiếc bàn nhỏ, mấy thanh niên đang ngồi uống nước và tán gẫu. Tôi trông thấy một gã trong số họ đang nói chuyện rất huênh hoang, tóc đỏ choé, trên má trái có hai vết sẹo, bèn vẫy tay gọi Tiểu Đào lại.

Chúng tôi tiến đến, hai người ngồi cạnh lập tức nhận ra có chuyện bất thường nên vội vã đứng dậy bỏ đi. Gã thứ ba thì cố gắng ra hiệu bằng mắt cho tên đang thao thao bất tuyệt. Hắn ngừng nói, quay đầu lại, tôi hỏi: "Anh là Mặt Sẹo à?"

Hắn cười hì hì đáp: "Tìm nhầm người rồi, tôi không phải Mặt Sẹo, hắn là bạn tôi!"

"Thật à? Vậy đi đâu mới tìm được hắn?"

"Không may, tháng trước hắn bị xe tông c.h.ế.t rồi."

Tôi vừa bực vừa buồn cười, đúng là chưa thấy ai tự rủa mình c.h.ế.t như vậy. Mặt Sẹo là một kẻ chuyên tiêu thụ đồ bất hợp pháp, chắc hẳn thường xuyên có chủ món đồ tìm đến hắn.

Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, tên bạn của hắn vừa thấy liền lập tức kiếm cớ đau bụng bỏ đi. Mặt Sẹo vẫn chậm rãi ngậm ống hút uống một ngụm, thản nhiên nói: " Tôi đã bảo rồi, hai người nhận lầm..."

Lời còn chưa dứt, hắn ta đột nhiên vung chai nước ngọt ném thẳng vào mặt Tiểu Đào rồi co giò bỏ chạy. Tiểu Đào bị ném bất ngờ, phản ứng đầu tiên của cô là đạp mạnh chiếc ghế băng, khiến nó va vào chân Mặt Sẹo. Hắn ta kêu lên một tiếng, ngã sõng soài xuống đất.

Tiểu Đào bước đến, bẻ quặt tay hắn ra sau lưng, tra còng số 8 vào rồi hét lên: "Đánh cảnh sát, có biết là tội gì không hả?"

Tôi thấy trán cô ấy rỉ máu, liền thương xót rút khăn ướt ra lau. Vết thương không lớn, chưa đến mức ảnh hưởng đến nhan sắc.

Tiểu Đào túm cổ áo hắn lôi dậy, hỏi: "Có từng gặp một ông già, mặc âu phục, thắt cà vạt..." Nói đến đây, cô lại bạt tai Mặt Sẹo một cái bốp rõ kêu, bởi vì dưới cổ áo tên tiểu tử này đang giấu một chiếc cà vạt.

"Á! Cảnh sát đánh người!" Mặt Sẹo la toáng lên.

"Mày có tin tao g.i.ế.c mày ngay bây giờ không?" Tiểu Đào hung tợn nói, răng nghiến vào nhau ken két: "Ông già đó ở đâu?"

Mặt Sẹo run rẩy nói: " Tôi nói cho hai người biết ông ấy ở đâu, có thể đừng bắt tôi được không?"

"Đừng có giở trò ra điều kiện với tao! Tao không đủ kiên nhẫn đâu!" Tiểu Đào trừng lớn hai mắt.

"Vậy thì tôi không nói!" Mặt Sẹo lắc đầu quầy quậy.

Hoàng Tiểu Đào tức giận định đánh hắn thêm lần nữa. Quyền hạn của tổ đặc án cho phép dùng tư hình với nghi phạm, nhưng dân thường không hề biết đến sự tồn tại của tổ này, dù gì cũng dễ gây ra hình ảnh không tốt. Tôi vội ngăn tay Tiểu Đào lại, quay sang nói với tên kia: "Nhìn vào mắt tôi này!"

"Á... anh biết thôi miên à? Á... á... á!"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi kích hoạt Minh Vương Chi Đồng. Mặt Sẹo sợ đến mức rụt cả cổ, tóc tai dựng đứng lên. Tôi nhếch mép: "Muốn thưởng thức thêm một lát nữa không?"

Hắn lắc đầu lia lịa.

"Vậy thì khai thật mau!" Tôi hung tợn mắng.

Lúc này, hắn mới thành thật khai ra. Tối qua, có một ông già người đầy bùn đất chạy đến đây. Nhìn qua cũng biết là một người giàu có. Lúc đó hắn đang tản bộ bên ngoài. Ông già hình như là đã chạy một mạch đến, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, bảo hắn cần nước, cần đồ ăn, cần điện thoại. Thế là hắn cùng ông ta làm một vụ giao dịch.

"Giao dịch gì?" Tiểu Đào hỏi dồn.

"Ông ta đổi bộ âu phục lấy một chai nước, chiếc đồng hồ lấy một hộp cơm, và tất cả tiền trên người để đổi lấy một cuộc điện thoại. Kết quả là không kết nối được, nhưng không thể đổ lỗi cho tôi được." Mặt Sẹo chống chế.

Hoàng Tiểu Đào lấy điện thoại ra kiểm tra. Quả nhiên, rạng sáng nay cô ấy có một số lạ gọi đến. Bấm gọi lại, đúng là điện thoại của Mặt Sẹo vang lên.

Từ lời kể này, tôi có thể hình dung được tối qua Hoàng lão gia đã gặp phải biết bao thảm cảnh. Nhưng may mắn thay, ông vẫn bình an vô sự, đây quả là một tin tốt.

Tiểu Đào nóng vội không chờ thêm được nữa, liền hỏi: "Giờ ông ta ở đâu rồi?"

Mặt Sẹo đáp: "Ông ấy đang nghỉ ngơi trong cửa hàng sửa xe gần đây. Tôi sẽ dẫn hai người đến."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 471