Âm Phủ Thần Thám

Chương 472

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mặt Sẹo dẫn chúng tôi đến cửa hàng sửa xe. Hoàng lão gia đang nằm trên một chiếc giường gấp. Tiểu Đào kích động la lên: "Cha!"

Hoàng lão gia tỉnh lại, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: "Ta biết các con sẽ đến tìm ta mà!"

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hoàng lão gia, có lẽ là do ông nghỉ ngơi không được tốt. Tiểu Đào chua xót lau nước mắt: "Không có Tống Dương, con không thể tìm được cha nhanh như vậy đâu."

Hoàng lão gia nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, gật đầu một cái, rồi vỗ vỗ vai Tiểu Đào: "Đừng khóc. Ta cũng có đắc tội gì đâu, may mà có cậu thanh niên này giúp đỡ."

"Hắn ta á?" Tiểu Đào lập tức phóng ánh mắt hoài nghi về phía Mặt Sẹo.

Mặt Sẹo nghe Tiểu Đào gọi Hoàng lão gia là "cha" thì sợ đến ngây người. Cô chỉ vào hắn nói: "Cha, tên này nhân lúc cháy nhà mà hôi của, còn dám bắt chẹt người. Cha có muốn tố cáo hắn không?"

Hoàng lão gia xua tay lia lịa, nói: "Đối với người làm ăn mà nói, thuận mua vừa bán thì không tính là bắt chẹt. Huống hồ tối qua, trong tình huống nguy cấp đó, một chai nước lọc, một hộp cơm đối với ta còn quý hơn cả bộ quần áo và chiếc đồng hồ kia."

Hoàng lão gia hiền hòa nhìn Mặt Sẹo: "Chàng trai, mọi chuyện cứ bỏ qua đi. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ ta. Ta thấy cậu rất có đầu óc làm ăn, đừng lêu lổng ở đây nữa, vào thành phố thử vận may xem sao, biết đâu lại tạo dựng nên nghiệp lớn."

Mặt Sẹo ngây người, hẳn là rất cảm động. Một thanh niên như hắn, từ nhỏ đã lăn lộn bươn chải nơi này, chưa từng được ai công nhận. Hắn đáp: "Lão gia, tôi không thể nhận lợi lộc từ ông. Những vật dụng này lát nữa tôi sẽ trả lại."

"Không, cứ giữ đi, những thứ đó ta không thiếu." Hoàng lão gia xua tay.

Hoàng Tiểu Đào ném chìa khóa cho tôi, tôi mở còng cho Mặt Sẹo. Cô đỡ cha mình dậy, tôi nói: "Đi gọi taxi tới đây."

Mặt Sẹo gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Chờ chúng tôi ra tới ven đường, Mặt Sẹo đã bắt được một chiếc xe. Hai cha con Tiểu Đào lên xe, Mặt Sẹo nhỏ giọng hỏi tôi: "Ông già này là ai vậy? Tối qua tôi đã thấy khí chất phi phàm rồi."

Tôi cười đáp: "Rảnh thì lên Baidu tìm kiếm những ông trùm kinh doanh tiếng tăm ở Nam Giang, chắc chắn sẽ thấy mặt ông ấy."

"Nói như vậy là đại gia rồi. Đại ca, anh có thể giúp tôi giới thiệu một chút không?"

Không đưa hắn về cục đã là nương tay lắm rồi, lại còn đòi điều kiện. Tôi chẳng buồn quan tâm, định bỏ đi thì Mặt Sẹo vội vã la lên: "Đại ca, đại ca, tôi còn có chuyện chưa kể. Nếu anh giúp tôi giới thiệu một chút, tôi sẽ nói cho anh biết."

Tôi cười khẩy: "Bớt đi, anh thì có gì quan trọng mà nói chứ."

Hắn thần bí nói: "Tối hôm qua, sau khi tôi giúp ông lão này tìm chỗ trốn, có một đám người tới tìm ông ấy, trông không giống người tốt."

"Những người đó trông thế nào?" Tôi hỏi.

Mặt Sẹo ngậm miệng không nói, ranh mãnh nhìn tôi. Tiểu Đào thúc giục, tôi xua tay nói: "Chờ đã, anh ta nói đã tận mắt chứng kiến một vài manh mối quan trọng."

Tôi nói với Mặt Sẹo: "Về cùng chúng tôi một chuyến đi, tôi đảm bảo sẽ giúp anh giới thiệu."

"Về đâu? Cục cảnh sát?" Hắn có vẻ sợ hãi.

Tôi nói: "Không lẽ chút gan dạ này mà anh cũng không có? Chúng tôi đã thả anh rồi, chắc chắn sẽ không bắt lại. Đây chính là cơ hội để anh thay đổi vận mệnh đấy."

Hắn cắn răng, cuối cùng cũng lên xe cùng tôi.

Chúng tôi đều rất tò mò tối qua Hoàng lão gia đã gặp chuyện gì, nhưng ở đây có người ngoài nên bất tiện hỏi, đành chờ về cục. Tiểu Đào sắp xếp cho người đi vẽ phác họa theo trí nhớ của Mặt Sẹo, còn chúng tôi thì đưa Hoàng lão gia vào một phòng họp riêng.

Nhấp một ngụm trà, Hoàng lão gia thở dài nói: "Ta với lão Mộ có giao tình ba mươi năm nay, ai ngờ hắn lại đi sai đường, còn muốn lôi kéo ta. May mà ta còn giữ được chút lương tâm."

"Cha, người cứ từ từ kể, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?" Tiểu Đào ân cần hỏi.

Hoàng lão gia kể lại, thì ra mấy ngày trước ông chủ Mộ úp mở tiết lộ với ông, nói ngoại ô có một câu lạc bộ cực kỳ thú vị. Dưới sự rủ rê của ông chủ Mộ, Hoàng lão gia mới đồng ý đi để mở mang tầm mắt.

Hoàng lão gia nghĩ thầm, có cái gì mà ghê gớm chứ, đời này còn thứ gì mà ông chưa từng thấy, chưa từng trải qua đâu. Với sự tin tưởng vào uy tín của ông chủ Mộ, Hoàng lão gia đinh ninh sẽ không phải những chuyện nhảm nhí tầm phào.

Tối hôm qua ông chủ Mộ lái xe chở ông ra khỏi thành phố. Dọc đường đi, ông chủ Mộ thì thầm một cách bí ẩn rằng câu lạc bộ này có thể giúp ông nhận ra ý nghĩa mới của sinh mệnh, đưa ông đến một cảnh giới hoàn toàn khác. Hoàng lão gia nghe xong mà ông chẳng hiểu mô tê gì cả.

Sau đó họ tới trang trại gà kia, không ngờ là ở đây đã có hàng chục chiếc xe sang trọng đỗ kín bãi. Hoàng lão gia gặp một đám người giàu có mà mình quen biết, nhưng cũng có một số người hoàn toàn xa lạ, nghe giọng thì không phải người bản địa, có lẽ họ từ nơi khác tới.

Trong số đó cũng có vài người lần đầu tới đây, cũng được bạn bè rủ rê giống Hoàng lão gia. Tất cả đều rất mong chờ, hưng phấn và hiếu kỳ, nhưng những người từng tham gia câu lạc bộ thì chẳng hé răng nửa lời.

Chỉ lát sau, mấy chiếc xe việt dã tới đón bọn họ, những người kia mặc đồng phục vest đen, dùng vải đen bịt mắt tất cả, đồng thời tịch thu điện thoại, nói rằng sẽ giữ hộ. Hoàng lão gia có chút phật lòng, trong đầu nghĩ mình đâu có yêu cầu bọn họ đến, nếu không tin tưởng thì ông đã chẳng tới.

Nhưng dưới thái độ kiên quyết của đám người kia cộng thêm sự khuyên nhủ của ông chủ Mộ, Hoàng lão gia đành phải miễn cưỡng làm theo.

Trong lòng ông lo lắng không yên, liệu có phải là một chuyện phi pháp nào đó không? Trên đường cố gắng ghi nhớ hướng xe quẹo, nhưng chiếc xe chở ông đi lòng vòng, chốc lát đã chẳng còn nhớ đường.

Khoảng một tiếng sau, bọn họ xuống xe, được dẫn vào một dãy nhà. Khi tấm vải đen được cởi ra khỏi mắt, ông thấy cửa sổ xung quanh tất cả đều bị niêm phong kín mít, đèn đóm sáng trưng. Nam nữ đều ăn mặc lịch sự, tay cầm ly Champagne, không khí chẳng khác gì một bữa tiệc thượng lưu.

Hoàng lão gia cười khẩy nói: "Lão Mộ, loanh quanh nửa ngày trời cũng chỉ là một bữa tiệc, ông làm quá lên rồi đấy."

Ông chủ Mộ bảo ông đừng nôn nóng, phần hay ho nhất vẫn còn ở phía sau. Tiếp đến là vài tiết mục ca nhạc do chính khách tham dự biểu diễn. Hoàng lão gia để ý phía sau cánh gà có rèm che, một số người lén lút đi vào trong đó. Ông chủ Mộ nói sẽ dẫn ông đi xem cho rõ.

Hai người đi vào, bên trong là một căn phòng tối. Giữa phòng có một cái trụ thủy tinh lớn, bên dưới có đèn, cả cái trụ sáng trưng. Trong bồn thủy tinh đầy chất lỏng, ngâm một cô gái khỏa thân, mũi cô ta thỉnh thoảng vẫn sủi lên vài bọt khí. Ngâm mình trong chất lỏng mà vẫn còn sống, gương mặt cô phiêu đãng như đang trong mộng đẹp.

Hoàng lão gia vốn kiến thức sâu rộng, biết có một loại chất lỏng gọi là carbon tetrafluoride, có nồng độ oxy hòa tan rất cao. Con người ngâm trong đó có thể hít thở được, trong cabin điều chỉnh trọng lực của các phi hành gia cũng chứa đầy chất lỏng này.

Một đám người vây quanh chiếc bồn thủy tinh, chăm chú ngắm nhìn như thể một loài cá quý hiếm. Hoàng lão gia tức giận nói: "Rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy? Nếu ông không nói rõ, ta sẽ đi ngay!"

Ông chủ Mộ vẫn cố giữ chân, nhiệt tình bảo Hoàng lão gia đừng sốt ruột, hãy đợi thêm lát nữa món "chính" được dọn ra, đảm bảo sẽ khiến ông không uổng công chuyến này.

Họ cùng nhau thưởng thức rượu vang, rồi chẳng bao lâu sau, người điều hành buổi tiệc bước ra, nói vài lời khách sáo rồi chính thức tuyên bố dạ yến bắt đầu.

Mọi người hào hứng ngồi vào chỗ của mình, và từng đĩa thức ăn được phục vụ mang lên.

Món ăn của mỗi người không giống nhau. Trong khay của ông chủ Mộ là một miếng thịt mỏng dính béo ngậy, một miếng giống đậu phụ màu đỏ máu, và một miếng sườn chiên giòn rụm.

Còn đĩa của Hoàng lão gia chỉ có một miếng da nướng xém cạnh, rất ít thịt và được phủ một lớp nước sốt bóng loáng. Ông chủ Mộ giải thích, vì cấp bậc khác nhau, và Hoàng lão gia mới đến lần đầu, nên chỉ có thể nếm thử một chút như vậy.

Hoàng lão gia nói mình vốn không ăn thịt, nhưng ông chủ Mộ cứ khuyên ông nhất định phải nếm thử một miếng. Đúng lúc này, Hoàng lão gia kinh hoàng trông thấy người phụ nữ ngồi cạnh đang dùng dĩa xiên một con mắt, rồi với vẻ mặt say mê tột độ mà thưởng thức!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 472