Âm Phủ Thần Thám

Chương 473

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Ăn thịt người

Hoàng lão gia đảo mắt nhìn những người xung quanh. Có kẻ đang ăn thịt kho đậu phụ, có người lại gặm một khúc xương sườn nấu giấm, kẻ khác thì lại thưởng thức nội tạng. Tất cả những thứ này, nếu ghép lại một cách hoàn chỉnh, sẽ là một con vật… không, chính xác là một con người!

Hoàng lão gia chấn động tột độ, ruột gan cồn cào. Đám người này lại đang ăn thịt đồng loại, hơn nữa còn ăn ngon lành đến thế, khiến ông nghi hoặc phải chăng mình đang gặp một cơn ác mộng.

Hoàng lão gia tức giận gầm lên: "Lão Mộ, uổng cho tôi coi ông là bằng hữu, vậy mà ông lại dẫn tôi tới chốn quỷ quái thế này! Từ nay về sau, tình nghĩa đôi ta xem như đoạn tuyệt!"

Sau đó, ông quay sang nói với những người có mặt: "Các vị hãy nhìn kỹ xem, thứ ở trong đĩa của các vị, tất cả đều là thịt người đấy!"

Vài vị khách mới đến tỏ vẻ hoảng sợ, vội vã nhổ thức ăn trong miệng ra. Ban tổ chức đã sắp xếp rất khéo léo, những món ăn dành cho khách lần đầu thường được chế biến sao cho khó lòng nhận ra là bộ phận cơ thể người. Hơn nữa, các thành viên cũ và mới thường được bố trí cách biệt. Nếu không phải ông chủ Mộ kéo Hoàng lão gia ngồi cạnh mình, ông đã không tình cờ chứng kiến cảnh tượng rùng rợn kia.

Vài tên phục vụ tiến tới, ánh mắt lạnh lẽo và đầy sát khí, rõ ràng có ý định không nể nang gì Hoàng lão gia. Ông nổi giận quát: "Dám động đến tôi dù chỉ một sợi lông thử xem?"

Đúng lúc này, người điều hành buổi tiệc bước lên sân khấu, bảo mọi người đừng hoảng sợ. Hắn cười ha hả nói: "Vị lão tiên sinh đây nói không sai, hiện giờ thức ăn mà quý vị đang thưởng thức, chính là thứ mà cả đời này quý vị sẽ không bao giờ nghĩ đến - thịt người! Bay trên trời, chạy dưới đất đều có thể trở thành món ăn, chẳng lẽ con người lại không thể sao? Các vị có mặt ở đây đều là những tinh hoa của xã hội, là rồng phượng giữa loài người, khỏi cần giấu giếm mà nói, các vị chính là tầng lớp thống trị. Những con người bình thường kia, đối với chúng ta mà nói, chẳng khác nào trâu ngựa. Chúng ta có thể sai khiến trâu ngựa, và cũng có thể ăn chúng, vậy những con người chúng ta sai khiến được, lẽ nào không thể ăn? Đối với những kẻ thống trị thế giới này, vài ba quy tắc có là gì?"

Mớ lý thuyết biến thái đến ghê tởm như vậy mà lại khiến cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt. Hoàng lão gia giận đến tím mặt, xoay người định bỏ đi.

Người điều hành gọi ông ta lại. Lời lẽ của hắn tuy vẫn khách sáo nhưng lại ẩn chứa đầy tính uy hiếp, nói rằng nếu ông dám rời đi, thì vì sự an toàn của câu lạc bộ và mọi người, hắn không dám chắc những thủ hạ của mình sẽ làm gì.

Hoàng lão gia lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ tôi không thấy ngon miệng, muốn về nhà trước cũng không được sao?"

Tên điều hành cười khẩy: "Nếu đã cất công tới đây mà không chịu nếm một chút đồ ăn chúng tôi đã kỳ công chuẩn bị, chẳng phải là phụ lòng đầu bếp sao?"

Hoàng lão gia đáp lại: "Tại sao tôi phải làm vừa lòng đầu bếp? Chẳng phải ngươi vừa nói, vài ba quy tắc có đáng là gì sao? Tôi muốn ăn thì sẽ ăn, không muốn thì không ăn, chẳng ai có quyền quản tôi cả!"

Vừa nói, ông vừa liếc nhìn quanh, trong đám người có vài gương mặt mới cũng lộ vẻ sợ hãi, có lẽ cũng không thể chấp nhận được việc ăn thịt người giống ông, nhưng không ai dám đứng ra. Hoàng lão gia hy vọng có thể tìm được một vài đồng minh.

Tên điều hành bị đối đáp đến á khẩu không nói nên lời, bèn không thèm giữ thể diện nữa: "Hoàng tiên sinh, đĩa thức ăn này là thứ ông buộc phải nếm, nếu không thì đừng hòng rời đi!"

Những tên phục vụ đằng đằng sát khí, ánh mắt dán chặt vào ông. Hoàng lão gia thở dài một tiếng, biết rõ hiện tại mình đơn độc, chỉ đành bất lực làm theo. Ông quấn khăn ăn lên cổ, xiên miếng thịt. Những người xung quanh cũng đang chăm chú nhìn, ông chỉ có thể miễn cưỡng cắt một miếng thật nhỏ bỏ vào miệng.

Thịt người ăn vào miệng không hề kinh tởm hay tanh tưởi như ông nghĩ. Ngược lại, nó mềm xốp, mọng nước, giòn tan, ngon đến lạ lùng. Nó vượt xa tất cả những sơn hào hải vị mà ông từng được nếm trong đời.

Sự thật này khiến Hoàng lão gia cảm thấy ghê sợ tột cùng, ông không thể tin nổi là mình lại cảm nhận được thịt người ngon đến vậy.

Tên điều hành như nhìn thấu tâm can ông, cười ha hả nói: "Thế nào Hoàng tiên sinh, cho dù ông là người kén ăn nhất trên thế giới, cũng không tìm ra được khuyết điểm nào chứ?"

Mặc dù trong đầu Hoàng lão gia vẫn kháng cự kịch liệt, nhưng hai tay ông cứ run rẩy, cắt từng miếng từng miếng thịt rồi bỏ vào miệng. Vì cái vị ngon tuyệt hảo ấy, ông ta đã ăn sạch sẽ phần thịt trên đĩa.

Sự việc náo loạn lúc này mới coi như tạm lắng, người điều hành thở phào nhẹ nhõm, mời mọi người tiếp tục dùng bữa.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, ông chủ Mộ lại gần hỏi: "Thế nào lão Hoàng, có phải là đã mở ra một chân trời mới không? Thật ra lần đầu tiên ăn, tôi cũng sợ hãi y như ông vậy, nhưng cái vị ngon này..."

Hoàng lão gia hừ lạnh: "Tránh xa tôi ra một chút, tôi không có loại bạn bè như ông!"

Ông cụ cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây đều thật ghê tởm, bỉ ổi đến cùng cực, và chính bản thân mình cũng trở nên kinh tởm không kém. Sự dày vò nội tâm này quả thực không sao tưởng tượng nổi. Hoàng lão gia viện cớ đi vệ sinh, vội vã chạy vào toilet móc họng nôn thốc nôn tháo. Khi tất cả những thứ đã nuốt trôi xuống bồn cầu, tâm lý của ông mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Ông quyết định phải rời đi ngay lập tức, không một giây nào có thể ở lại đây thêm. Về đến nhà, ông sẽ báo án ngay lập tức. Ngẩng đầu nhìn lên trần, ông phát hiện ở góc phòng có một camera đang hoạt động. Một cảm giác lo lắng bỗng dâng lên, có lẽ bên chủ trì đã sớm lường trước việc sẽ có người nôn tháo ra. Vừa rời khỏi toilet, mấy tên phục vụ đã xông tới, dường như muốn gây bất lợi cho ông.

Hoàng lão gia hốt hoảng len lỏi qua đám người rồi bỏ chạy, đại sảnh nhất thời trở nên náo loạn. Có lẽ vì lương tâm cắn rứt, ông chủ Mộ cố ý xô đổ một cái bàn, chặn chân mấy tên phục vụ trong giây lát, để Hoàng lão gia có thêm thời gian quý báu mà chạy thoát.

Hoàng lão gia sợ hãi chạy bừa vào một hành lang lạ lẫm. Cuối hành lang, hai tên bảo vệ đang chuyện trò. Hoàng lão gia chợt nảy ra một kế, ôm n.g.ự.c làm ra vẻ đau đớn không chịu nổi, nói hổn hển: "Người đâu, bệnh tim của tôi tái phát! Nếu tôi c.h.ế.t ở đây, các cậu sẽ bị liên lụy đó!"

Hai tên bảo vệ giật mình thon thót, vội hỏi ông có mang theo thuốc không. Hoàng lão gia chỉ tay vào phía trong, yếu ớt nói: "Đi tìm thư ký của tôi, cô ấy mặc bộ vest trắng."

Một tên bảo vệ chạy vào trong, tên còn lại dìu Hoàng lão gia từ từ ngồi xuống. Đúng lúc này, loa thông báo vang lên chói tai: "Khu C, Khu C! Có một ông già bỏ trốn, mau ngăn ông ta lại!"

Hoàng lão gia cắn chặt răng, dồn hết sức lực cầm gậy ba toong chọc mạnh vào sống mũi tên bảo vệ khiến hắn gãy gập. Bảo vệ la lên một tiếng thảm thiết. Hoàng lão gia thừa cơ vung gậy đập liên tiếp cho đến khi hắn ngất xỉu rồi vội vã bỏ chạy.

Chạy ra tới cửa chính, ông mới kinh ngạc nhận ra bên ngoài lại là sườn núi. Lúc đó đã về khuya, xung quanh chìm trong màn đêm đen kịt. Ông không kịp để ý quá nhiều, vội vã lao đi trước khi đám người kia đuổi tới.

Hoàng lão gia cắm đầu chạy miệt mài. Rất nhanh sau đó, phía sau đã vang lên tiếng động cơ xe. Ông vội vàng nằm rạp vào bụi cây, nín thở chờ đoàn xe đi qua, trái tim đập thình thịch như trống trận.

Thật vất vả, vừa chạy vừa trốn, cuối cùng ông cũng chạy được tới ngã ba giao lộ giữa thành thị và nông thôn. Đúng lúc ấy, ông tình cờ gặp một thanh niên, chính là Mặt Sẹo. Đến lúc đó, ông mới thực sự thoát khỏi hiểm nguy.

Mặc dù Mặt Sẹo đã thừa cơ bắt chẹt ông một phen, nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng đã cứu ông một mạng. Vì vậy, Hoàng lão gia mới không muốn tố cáo hắn.

Nghe kể xong, tôi vô cùng bội phục sự cơ trí và lòng dũng cảm của Hoàng lão gia. Quả đúng như câu "hổ phụ không sinh cẩu tử", Hoàng Tiểu Đào chính là người đã thừa hưởng mưu trí hơn người từ cha mình. Chỉ có điều một người dùng nó trên thương trường, còn một người thì dùng nó để bảo vệ lẽ phải.

Nhớ lại sự việc kinh hoàng tối hôm qua, Hoàng lão gia vẫn còn sợ hãi tột độ, hai tay ôm đầu nói: "Những gì trải qua tối qua, kinh khủng nhất không phải là việc ăn thịt người. Mà chính là việc tại sao khi ăn thịt người, tôi lại cảm thấy ngon vô cùng? Chẳng lẽ tôi cũng là một kẻ biến thái?"

Tôi thở dài: "Bác à, thực ra bác đã bị người ta mưu hại rồi."

Tôi kể lại chuyện chai rượu cho ông ấy biết. Tôi với Tiểu Đào chỉ uống một ly mà còn bị như vậy, Hoàng lão gia đã uống nửa năm nay, e rằng đã trúng độc rất nặng. Nghe xong, Hoàng lão gia kinh ngạc lẩm bẩm: "Lão Mộ à lão Mộ, ông lại bày kế hại tôi. Tôi thật là mắt mù rồi!"

Vướng mắc trong lòng được gỡ bỏ, Hoàng lão gia nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi và Tiểu Đào, nói: "Con gái, Tiểu Tống, đám người này là ác ma ăn thịt người! Bất kể thế nào, hai đứa nhất định phải bắt hết bọn chúng, không được bỏ sót một ai!"

Tôi đáp: "Bác yên tâm, bọn con chắc chắn sẽ bắt kẻ chủ mưu phải đền tội trước pháp luật!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 473