Âm Phủ Thần Thám

Chương 474

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Hoàng Tiểu Đào định đưa cha về nhà, nhưng Hoàng lão gia lại nói: "Không, các con cứ đi làm việc của mình đi! Ta tự bắt xe về được rồi. Càng sớm phá vụ án này thì càng có ít người vô tội bị hại."

Tôi nói: "Phải rồi, bác Hoàng, có một việc nhỏ muốn nhờ bác."

Tôi kể lại yêu cầu của Mặt Sẹo cho ông ấy. Nghe xong, Hoàng lão gia cười lớn: "Cứ nói số điện thoại công ty ta cho cậu ấy. Về đến nơi ta sẽ bảo bên nhân sự sắp xếp cho cậu ấy một vị trí. Ta rất thích những thanh niên trẻ có khát vọng. Tiểu Tống, khát vọng của cậu là gì?"

Tôi đáp: "Thiên hạ thái bình!"

Hoàng lão gia gật đầu: "Đây là một khát vọng vô cùng lớn lao! Trước đây ta luôn nghĩ rằng công việc của Tiểu Đào quá nguy hiểm, thu nhập lại ít ỏi, nhưng giờ đích thân trải qua chuyện này ta mới cảm thấy thái bình là cực kỳ quan trọng. Nếu đất nước không yên ổn, những người làm ăn như chúng ta làm sao mà tồn tại, dân chúng bình thường cũng làm sao mà dựng xây cuộc sống, lập nghiệp? Sau này ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ cho hai đứa. Tống Dương, nghe nói cậu cũng đã bắt đầu kinh doanh, chắc mỗi tháng kiếm chẳng được bao nhiêu. Chờ cậu đính hôn với Tiểu Đào, ta sẽ cho cậu một công ty đã lên sàn chứng khoán, khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa."

Hiện giờ tôi bán băng vệ sinh, so với đám sinh viên mới tốt nghiệp thì đã là quá tốt rồi, tự do tự tại cũng chẳng thiếu tiền. Nhưng trong mắt Hoàng lão gia, chúng tôi vẫn là những kẻ đang loay hoay giữa cuộc đời. Tôi từ chối khéo: "Không cần đâu bác, tạm thời con vẫn có thể tự nuôi sống bản thân mình."

"Đừng khách sáo nữa, chờ khi cậu trở thành con rể nhà họ Hoàng, thì chính là người một nhà. Chẳng lẽ ta lại mang di sản cho người ngoài sao?" Hoàng lão gia có vẻ mất hứng.

Lời này quả thật khiến tôi giật mình. Tiểu Đào vội nói: "Được rồi, cha đừng có dùng những lời đường mật đó để 'ăn mòn' Tống Dương nữa. Cha mới có ngoài 60 mà đã nói gì đến chuyện di sản, nói không chừng cha còn sống đến cả trăm tuổi thì sao."

Hoàng lão gia cười ha hả, phất tay: "Thôi thôi, hai đứa đi làm việc đi!"

Mặt Sẹo đã phác họa đám người kia theo trí nhớ của mình. Hắn nhớ rõ nhất chỉ có ba người. Nếu là người đã đuổi theo Hoàng lão gia ra bên ngoài thì cũng chỉ là đám bảo vệ. Chúng tôi dự định sẽ điều tra từ các công ty bảo vệ lớn trong thành phố.

Biết Hoàng lão gia sẽ cho mình một công việc, Mặt Sẹo vui mừng khôn xiết. Có điều anh ta vừa không có học thức lại vừa không có tay nghề, nên Hoàng lão gia chỉ cho anh ta một chân bốc vác.

Ấy vậy mà sau này, chàng trai trẻ này lại từ đó đi lên, dựa vào năng lực của bản thân mà đạt được cuộc sống sung túc, có thể viết thành một cuốn sách về hành trình lập nghiệp của một người bình thường. Dĩ nhiên, những chuyện này không bàn tới ở đây.

Tôn Băng Tâm đã trở lại, chúng tôi cần mở một cuộc họp để thảo luận về vụ án, vì vậy tôi lần lượt liên hệ các thành viên tổ đặc nhiệm. Lão Yêu vẫn còn chưa chịu rời giường, lười biếng hỏi có thể vắng mặt không. Tôi lập tức gắt lên: "Phải đến!"

Lão Yêu nhõng nhẽo: "Ai da, Tiểu Tống Tống ơi, người ta vừa mới dậy mà, còn chưa rửa mặt nữa. Cậu gọi điện video qua laptop đi, tôi họp online cũng được."

Tôi đáp: "Trước đây thì được, nhưng giờ thì không. Cậu là thành viên tổ đặc nhiệm, chức danh này tôi chưa trao cho ai, chỉ mới cho cậu thôi. Mỗi tháng lương không dưới ba mươi ngàn, nếu cậu không muốn kiếm, vậy được, thay vì một mình cậu, tôi sẽ gọi cả một đội hacker chuyên nghiệp tới."

Lão Yêu nói: "Nếu tìm được người giỏi hơn tôi thì cứ việc. Không có tự do thì chẳng thà chết."

Tôi đang chẳng biết làm thế nào thì Tiểu Đào ngoắc tay ra hiệu bảo tôi đưa điện thoại. Cô nói: "Trong vòng nửa tiếng phải có mặt, nếu không sẽ bị trừ tiền thưởng tháng này!"

Lão Yêu lập tức sốt sắng: "Một tiếng có được không chứ..."

Không cho anh ta cơ hội trả giá, Tiểu Đào liền cúp máy, ném điện thoại trả lại cho tôi, cười nói: "Nắm quyền trong tay bao giờ cũng hiệu quả hơn. Giờ chúng ta là một đội ngũ chính quy rồi, mà ngay cả chiêu đơn giản thế này cũng không biết dùng sao."

Tôi bội phục, lại học được một chiêu mới.

Vào trong phòng họp, tôi kinh ngạc phát hiện Tống Tinh Thần đã tới từ bao giờ. Rõ ràng nãy giờ tôi đứng ngoài cổng gọi điện thoại mà không thấy anh ta đâu cả, liền hỏi: "Anh vào bằng cách nào vậy?"

Băng Tâm ấm ức nói: "Anh ta nhảy cửa sổ vào, làm em giật cả mình."

Hoàng Tiểu Đào thở dài: " Đúng là ỷ mình có tuyệt kỹ. Ban ngày không được phép nhảy cửa sổ vào đây, đây là Cục Cảnh sát, nhỡ bị dân nhìn thấy sẽ không hay đâu."

Sau đó cô nhìn Vương Nguyên Thạch đang ngồi trong góc cắm cúi hút thuốc: "Còn anh nữa, không được hút thuốc trong phòng họp."

Băng Tâm nói: " Đúng đấy, đúng đấy! Lần nào phòng họp cũng như một cái miếu thờ, khói thuốc sặc sụa, không thể ngồi nổi. Tổ đặc nhiệm của chúng ta phải đặt ra quy tắc kiên quyết cấm hút thuốc!"

Vương Nguyên Thạch im lặng dụi tắt thuốc, sau đó lôi chai rượu nhỏ trong túi n.g.ự.c ra. Tiểu Đào nhìn cảnh đó vừa bực vừa buồn cười.

Đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần dự một cuộc họp chính thức kiểu này, anh ta cứ ôm thanh Đường đao lặng lẽ ngồi một góc, không nói câu nào. Tôi hỏi vết thương của anh đã lành chưa, Tống Tinh Thần đáp: "Ổn rồi. À phải, cô cô nghe chuyện lần trước, cứ trách tôi không báo cho bà sớm, bà định tới đây thăm cậu đấy."

Tôi nghe thấy hai chữ "cô cô" mà tê cả da đầu, những chuyện xảy ra ở Tống gia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, liền nhăn mặt nói: "Đừng gọi bà tới."

"Cái này tôi không quyết được." Tống Tinh Thần lắc đầu.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, chỉ mong lần này cô cô đến đơn thuần để thăm mình thôi.

Lão Yêu vẫn chưa tới, năm người chúng tôi bàn bạc một chút về vấn đề cốt lõi, chính là trụ sở làm việc của tổ. Tổ đặc nhiệm là một cơ quan nhỏ độc lập, hoạt động song song với Cục Cảnh sát thành phố, nhưng lại không thể công khai lộ diện. Nói cách khác, nếu ra ngoài thuê nhà sẽ không tiện khi sử dụng tài nguyên của cục, hơn nữa rất thiếu chuyên nghiệp, chẳng khác nào một văn phòng thám tử tư tự phát.

Nhưng giờ Cục Cảnh sát cũng chật như nêm, chẳng còn văn phòng nào trống. Băng Tâm nói: "Có cần thiết không? Cứ như vậy thôi, khi nào họp thì mượn tạm một phòng là được."

Hoàng Tiểu Đào nói: "Cần chứ. Thứ nhất, những người lười chảy thây như Lão Yêu có thể bắt cậu ta trực ban hàng ngày, có vụ án thì triệu tập được ngay lập tức. Thứ hai là sau này sẽ có rất nhiều hồ sơ vụ án, cần chỗ cất giữ. Ngoài ra còn cả s.ú.n.g của chúng ta nữa, ít nhất cũng phải có một cái tủ sắt kiên cố."

Băng Tâm kinh ngạc nói: "Oa, em cũng có s.ú.n.g sao?"

Tiểu Đào đáp: "Trên nguyên tắc thì được trang bị, nhưng riêng em thì không được phép."

Băng Tâm lập tức xụ mặt. Tống Tinh Thần nói: "Chín giờ sáng đến, năm giờ chiều về, tôi e là không thể tuân thủ."

Tiểu Đào nói: "Cho anh được đặc cách. Dù sao thì chỉ cần Tống Dương vừa tới ban công, anh đã có mặt rồi."

Phòng làm việc là một vấn đề khá đau đầu, phương án thực tế nhất là bảo cảnh sát nhường cho chúng tôi một gian. Bỗng Băng Tâm nói: "Hay là thế này đi, cha em có nói Phân cục quận Giang Hà đang mở rộng, hay là chúng ta chuyển đến đó?"

Tôi nói: "Không ổn, giao thông bất tiện lắm, muốn đi làm lại còn phải ngồi phà."

Băng Tâm cười nói: "Ngồi phà vui mà, em thích nhất là đi phà đấy."

Đột nhiên Tiểu Đào ôm bụng cười phá lên, mãi mới nói được: " Tôi tưởng tượng ra cảnh Tống Tinh Thần ngậm cái ống thở, lặn dưới nước bảo vệ Tống Dương, buồn cười quá!"

Tôi ngượng ngùng nói: "Em đừng thấy người ta ít nói mà được đà trêu chọc chứ!"

Vương Nguyên Thạch chẳng biết từ lúc nào lại phớt lờ quy định, mồm ngậm điếu thuốc nói: "Tới trung tâm cảnh sát vũ trang đi, ở đó còn phòng trống."

"Chẳng phải là còn xa hơn sao, ở tận ngoại thành." Tiểu Đào cau mày nói: "Sao anh lại hút thuốc rồi, thật là vô tổ chức, vô kỷ luật!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 474