Âm Phủ Thần Thám

Chương 484

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Dương Hưng Đông hết đường chạy, hốt hoảng la lên: "Đám phàm nhân các ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu!"

"Hiểu cái gì? Ăn thịt người chính là nghệ thuật tao nhã ư?" Tôi khinh miệt nói.

Dương Hưng Đông cười như điên: "Con người trải qua hàng vạn năm tiến hóa, chỉ có con người mới là nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất trên thế giới. Đây là tín ngưỡng của Lục Đạo Cuồng Trù ta! Sẽ có ngày, tất cả nhân loại sẽ tiếp nhận nó! Tội lớn nhất của ta chỉ là sinh nhầm thời mà thôi."

Tôi buồn nôn: "Lục Đạo Cuồng Trù ư? Đừng có khoác lác nữa!"

"Ta chính là Lục Đạo Cuồng Trù, là Lục Đạo Cuồng Trù chân chính!" Dương Hưng Đông giơ hai tay lên, cuồng loạn hét lớn.

"Đừng nói nhảm với hắn!" Tiểu Đào vung tay, chỉ huy hai đội cảnh sát từ từ thu hẹp vòng vây. Tổ đặc án có quyền b.ắ.n c.h.ế.t nghi phạm tại chỗ, nhưng đương nhiên chúng tôi vẫn muốn bắt sống hắn hơn. Thấy chúng tôi đến gần, Dương Hưng Đông tự biết không còn lối thoát, quỳ xuống đất giơ hai tay lên.

Vương Nguyên Thạch tiến tới, bập còng tay hắn lại. Tiểu Đào nói: "Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Xong chuyện, tôi mời mọi người đi ăn lẩu."

Mọi người đang hò reo vang dội, bỗng một mùi hương kỳ lạ xộc thẳng vào mũi tôi. Những người khác cũng ngửi thấy, bắt đầu xôn xao hỏi: "Mùi gì thế này?"

"Đừng hít thở!" Tống Tinh Thần hô lớn.

Vừa dứt lời, từng người một đổ rạp xuống sàn. Tôi cũng không ngoại lệ, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Chỉ có Louis Lưu đứng vững, ông ta nở một nụ cười cổ quái, rõ ràng mùi hương kia phát ra từ chính người ông ta.

"Ông rốt cuộc là ai?" Tiểu Đào quát.

Tống Tinh Thần vừa rút d.a.o ra thì chợt hai tia laser đỏ rực xuyên qua lớp bụi trong phòng, nhắm thẳng vào đầu tôi và Tiểu Đào. Louis Lưu thong thả nói: "Đừng động đậy. Ta đến đây không phải để gây phiền phức cho các người, nhưng nếu ai ngăn cản, đồng bọn của ta sẽ lập tức nổ súng."

Tống Tinh Thần nghiến răng dừng lại, cắm d.a.o xuống đất. Louis Lưu quay sang tôi, chào hỏi: "Tống Dương, chủ nhân của ta có lời vấn an ngươi!"

"Hắn là ai?" Tôi hỏi.

Hắn ta rút ra một tấm thẻ, ném phịch xuống trước mặt tôi. Tấm thẻ ấy giống hệt cái đã thấy trên bàn làm việc của Dương Hưng Đông. Hắn nhấn mạnh từng chữ: "Lục Đạo Cuồng Trù!"

"Là ông ấy, là thần tượng của ta!" Dương Hưng Đông đột nhiên la lên: "Ta biết ngài nhất định sẽ tới tìm ta! Ta làm tất cả những chuyện này, toàn bộ đều là để tỏ lòng kính trọng với thần tượng, ha ha ha ha, đừng hòng ai bắt được ta!"

Louis Lưu chậm rãi bước tới chỗ Dương Hưng Đông, vỗ nhẹ vào vai tên này. Bất ngờ, hắn rút một con d.a.o găm và đ.â.m thẳng vào bụng Dương Hưng Đông.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Vẻ mặt của Dương Hưng Đông lúc này kinh ngạc đến không thể hình dung nổi. Tiểu Đào lớn tiếng ra lệnh cho Tinh Thần ngăn hắn lại, nhưng Tống Tinh Thần lại cắm đao xuống đất, biểu thị không muốn nhúng tay vào. Giữa sự an nguy của tôi và sống c.h.ế.t của nghi phạm, anh ấy sẽ chọn tôi.

"Tại... tại sao?" Dương Hưng Đông trợn tròn mắt, hai dòng lệ nóng hổi chảy dài trên má.

"Dương Hưng Đông, ngươi biết tội chưa?" Louis Lưu thong thả nói, vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên: "Ngươi có ba tội. Thứ nhất, giả danh chủ nhân để tổ chức dạ yến. Thứ hai, ngươi lấy trộm rượu Vong Thần mà chủ nhân dùng để đãi khách quý, hơn nữa còn dùng nó để thực hiện những hành vi phạm tội nhàm chán. Thứ ba, cũng là tội khó bỏ qua nhất, ngươi mạo danh chủ nhân, bôi xấu danh dự của ngài."

Dương Hưng Đông run rẩy nói: "Cuồng Trù đại nhân... không vừa ý ta sao?"

"Ngươi hiểu về mỹ thực một cách hết sức tục tằn, không xứng đáng tiến vào cung điện của những mỹ thực gia. Đây chính là đánh giá của chủ nhân về ngươi."

Louis Lưu quay qua tôi, trên môi nở một nụ cười: "Khiến chư vị sợ hãi rồi. Trước giờ chủ nhân rất trân trọng phẩm chất, chỉ sợ các vị coi cái tên tục tằn này và ngài là một, cho nên mới phái ta đến giải quyết. Ngoài ra, ngài có lời muốn nói với Tống đại thần thám rằng, ngài rất quý trọng tài năng của ngươi. Nếu như ngươi không c.h.ế.t trên tay kẻ đầy người là hơi tiền, thì ngày 3 tháng 3 năm sau sẽ mời ngươi tới lục đạo cực yến. Chỉ có người được chủ nhân tán thưởng mới có cơ hội tham dự, hy vọng đến lúc đó có thể gặp Tống đại thần thám."

Vừa nói Louis Lưu vừa đưa tay lên ngực, hành lễ, một tay khác vẫn nắm chặt chuôi dao.

Tôi không biết nói gì, tình hình đã vượt quá tưởng tượng của mình. Đây là lần đầu tôi thấy một tên tội phạm, vì không bằng lòng với việc người khác bắt chước mình, mà lại tự đi xử lý "hậu sự" theo cách này.

Louis Lưu quay lại nhìn Dương Hưng Đông, ánh mắt lại trở nên thâm độc: "Về phần ngươi, chủ nhân nói ngươi chỉ là thứ rác rưởi, nhưng không phải cái gì cũng sai. Chủ nhân rất muốn nếm thử một thứ gì đó trên người của ngươi."

Dứt lời, hắn rạch mạnh lưỡi d.a.o xuống, xé toang bụng Dương Hưng Đông, m.á.u tươi phun trào xối xả. Hắn thản nhiên thò tay vào, móc ra hai lá gan vẫn còn nguyên vẹn, đôi tay vẫn run run vì thứ mùi tanh tưởi và hơi ấm. "Cái này... ta nhận!"

Louis Lưu ném con dao, lấy ra một tờ giấy bạc, gói cẩn thận bộ gan, sau đó xoay người rời đi. Hắn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ vứt ra một cái lọ nhỏ và nói: "Đây là thuốc giải, cho bọn họ hít một cái là được."

Tống Tinh Thần giơ tay bắt lấy. Những đốm laser trên đầu tôi và Tiểu Đào cũng biến mất. Cô ấy nói: "Bắt hắn lại!"

"Không!" Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Thả hắn trước đi, sau này còn cơ hội."

Đột nhiên bên tai chúng tôi vang lên một tràng cười điên dại. Chỉ thấy Dương Hưng Đông với cái bụng bị mổ phanh, m.á.u me be bét, giơ hai tay đỏ lòm về phía bóng lưng Louis Lưu, quỳ xuống: "Xin hãy nói với Cuồng Trù đại nhân, được ngài ăn gan là vinh hạnh của ta, ha ha ha, ta và đại nhân hòa làm một thể, sinh mệnh hèn mọn của ta trở thành vĩnh hằng!"

Tôi và Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, một kẻ hâm mộ cuồng nhiệt đến mức này, cả đời này cũng chưa từng gặp.

Nửa tiếng sau, Dương Hưng Đông được đưa tới bệnh viện, nhưng cấp cứu không có hiệu quả, hắn đã tử vong. Trước khi chết, trên môi vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn. Người này quả thực đã điên đến tận xương tủy.

6 giờ tối hôm đó, tất cả thành viên tổ đặc án ngồi trong phòng họp, bầu không khí uể oải. Chuyện sáng nay mặc dù đã làm giảm sự nhiệt huyết của các thành viên, nhưng những ngày tới cũng chẳng được an nhàn hơn là bao.

Lệnh truy nã lão Mộ đã được ban hành. Tài xế vận chuyển t.h.i t.h.ể cho câu lạc bộ cũng bị bắt. Công việc xác nhận danh tính người c.h.ế.t vẫn đang tiến hành. Còn nữa, Vương Nguyên Thạch đã tìm thấy Louis Lưu thật bị trói trong một khách sạn ở sân bay.

Louis Lưu là một người Mỹ gốc Hoa, hoàn toàn chẳng nói được nửa chữ tiếng Hán. Khi được cứu, ông ta mở miệng chửi một tiếng: "What the fuck?" Sau đó được đưa tới đại sứ quán. Việc này khiến ấn tượng của chúng tôi đối với FBI giảm đi rất nhiều.

"Thật không ngờ, không ngờ." Tiểu Đào cười khổ lắc đầu: "Thuần cẩu sư, Hoàng Tuyền, Lục Đạo Cuồng Trù... Các boss của tổ chức cứ như đang phát những gói quà lớn vậy."

Tôi nói: "Có khi còn nhiều hơn bốn tên. Xem ra đám người này đều có những đặc trưng tội ác riêng biệt. Tên kia nói, nếu anh không c.h.ế.t trên tay của gã trọc phú hợm hĩnh, thì chắc hẳn chính là Hoàng Tuyền. Rõ ràng là chúng phân công rất rành mạch, trước mắt chưa đến lượt Lục Đào Cuồng Trù ra tay với chúng ta."

"Nghĩ đến việc tổ đặc án sắp phải đối mặt, em liền thấy sợ hãi." Những lời Tiểu Đào nói khiến mọi người sững sờ, là tổ trưởng mà lại nói thế sao? Nhưng ngay sau đó, đôi mắt cô ấy sáng bừng, nắm chặt tay: " Nhưng đồng thời, toàn thân em cũng tràn đầy năng lượng! Vừa nghĩ đến việc đối đầu với những đối thủ như vậy, em thấy hưng phấn vô cùng!"

Tôi gật đầu: " Đúng vậy, bất kể ngụy trang thế nào, bọn chúng cũng là tội phạm, chắc chắn sẽ bị cảnh sát tóm gọn và đưa ra ánh sáng công lý."

Hoàng Tiểu Đào đứng dậy, đưa một cánh tay ra, những người khác cũng đồng loạt đứng lên, chồng tay lên nhau. Tiểu Đào hô: "Tất cả cùng cố gắng!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 484