Âm Phủ Thần Thám

Chương 483

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~13 phút

Chúng tôi tìm thấy một chiếc đầu băng cassette cũ trong phòng. Bỏ cuộn băng vào, màn hình lập tức sáng lên, sau vài giây nhiễu loạn, hình ảnh bắt đầu hiện ra.

Đó là một căn phòng tựa như mật thất. Lão Mộ ngồi trên ghế sofa, sốt ruột hỏi: "Xử lý xong chưa?"

Một người khác đáp: "Đừng nôn nóng. Tôi gọi ông đến đây chính là để bàn về chuyện này." Giọng nói ấy phát ra từ một người không hề xuất hiện trong video, nhưng tôi lại cảm thấy quen thuộc đến lạ. Tôi liếc nhìn Tống Tinh Thần, anh ta khẽ gật đầu: "Là hắn ta!"

Người này chính là kẻ tự xưng là Dương Hưng Đông – Lục Đạo Cuồng Trù.

Lão Mộ bực dọc nói: "Cảnh sát đang điều tra tôi đấy! Tốt nhất cậu nên xử lý mọi chuyện thật sạch sẽ một chút, nếu không, cả hai chúng ta đều sẽ tiêu đời."

Dương Hưng Đông đáp: "Ông chủ Mộ, thực ra tôi không phải là một sát thủ chuyên nghiệp..."

"Cái gì?"

" Tôi là một nghệ sĩ, một nghệ sĩ ẩm thực thực thụ, vậy mà lại bị thuê đi g.i.ế.c vợ của người khác. Công việc này, đối với tôi mà nói, quả thực quá kém thanh lịch. Hôm nay tôi gọi ông đến đây, là với hy vọng ông sẽ tham gia vào một nghi thức thần thánh. Nghi thức này sẽ giúp ông được tái sinh. Tôi biết ông luôn phải sống dưới cái bóng của người phụ nữ kia, không thể ngẩng đầu lên được. Đó hẳn là gánh nặng lớn nhất đời ông rồi. Giết c.h.ế.t cô ta liệu có thể thoát khỏi không? Không, ông sẽ không thể thoát khỏi cô ta đâu. Cô ta sẽ biến thành hồn ma, mãi mãi ám ảnh ông."

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Ông chủ Mộ cuống quýt hét lên.

"Xin chờ một lát."

Sau đó, tiếng bánh xe nghiến ken két chuyển động. Một chiếc lồng hấp lớn được đẩy ra, đặt ngay trước mặt lão Mộ. Lão Mộ dường như nhận ra điều gì đó kinh hoàng. Ông ta sợ hãi lùi lại phía sau, lắp bắp hỏi: "Đây... đây là cái gì?"

"Gánh nặng của ông!"

Vừa nói, Dương Hưng Đông vừa từ từ mở nắp lồng. Bên trong, một người phụ nữ hơi mập đang quỳ chính giữa. Toàn thân bà ta đã bị hấp đến trắng bệch, hơi nóng bốc lên khắp người tựa như một lớp vải mỏng manh.

Hoàng Tiểu Đào kinh tởm bịt miệng. Trên màn hình, lão Mộ điên loạn gào thét: "Ngươi là một tên khốn điên rồ! Ngươi là một tên khốn điên rồ!"

"Ông chủ Mộ, tôi đây là đang giúp ông mà." Dương Hưng Đông thản nhiên nói, giọng vẫn điềm tĩnh: "Muốn đánh bại cái gánh nặng kia, ông buộc phải hấp thu nó, biến nó thành một bộ phận của cơ thể mình. Quá trình này sẽ vô cùng khoái cảm, vô cùng khó quên. Tôi đã tẩm ướp cô ta bằng vô vàn hương liệu trong suốt bảy ngày ròng rã, dùng rượu ngon nhất để rửa sạch toàn thân, sau đó hầm trên lửa nhỏ hai ngày hai đêm. Mỗi một đốt xương của cô ta giờ đây cũng đã mềm nhũn, tan chảy. Đây chính là tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất mà tôi dâng tặng ông."

"Đồ điên! Đồ điên khùng! Cút ngay!" Lão Mộ cuống quýt vơ lấy những đồ vật trên bàn, ném loạn xạ về phía Dương Hưng Đông. Dương Hưng Đông tiến đến, tóm chặt lấy cổ tay lão Mộ, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của ông ta, lạnh lùng nói: "Ông chủ Mộ, nếu như ông không 'thanh toán' sạch sẽ cô ta, cảnh sát dù chỉ phát hiện ra một sợi tóc, ông cũng đừng hòng thoát khỏi liên lụy."

Dương Hưng Đông bẻ một miếng thịt từ người phụ nữ, há miệng thật to rồi nuốt chửng. Hắn ngửa mặt lên trời, xuýt xoa đầy vẻ thỏa mãn: "Đây chính là hương vị có thể lay động bất cứ ai!"

Lão Mộ run rẩy, lắp bắp: "Tại sao... tại sao ngươi nhất định cứ phải dùng cái cách ghê tởm này..."

Tắt đèn, cởi bỏ xiêm y, giữa nam nữ đôi khi còn gì phải e dè nữa?

“Giúp tôi đi... Tôi sẽ cho anh tiền.” Trần Gia Ly ấn nhẹ ngón tay vào n.g.ự.c anh, cất lời. Đôi mắt mang vẻ kiêu ngạo, quyến rũ c.h.ế.t người dán chặt vào đôi môi mê hoặc của anh.

Cô nhổm người tới.

Nhưng anh lại quay mặt đi, né tránh nụ hôn của cô. Anh cúi đầu nhìn xuống cô, nhả ra từng chữ: “Cô tự chuốc lấy.”

“Ừ… thành giao.” Trần Gia Ly nắm lấy tay anh, đặt lên bầu n.g.ự.c căng đầy của mình, khẽ ấn rồi xoa nhẹ. “Chúng ta bắt đầu nhé!”

“Cố chịu thêm một chút, không phải ở đây.” Anh đưa mắt nhìn con đường phía trước, từ hầm giữ xe ra tới ngoài sao mà đi lâu thế không biết!

“Ok, vào khách sạn đi, tôi sẽ trả tiền phòng… ”

“…” Cô nóng nảy đến thế sao?

Chết tiệt, thân hình nóng bỏng của cô cứ chà xát vào anh không ngừng, bàn tay còn tham lam xoa nắn bầu n.g.ự.c căng tròn. Cảm giác sảng khoái đến mức khiến anh không nỡ buông tay.

“Ưm…” Trần Gia Ly ghé sát tai Tuấn Phong khẽ rên rỉ, hai chân đã vòng chặt lấy eo anh, cả người treo lơ lửng trên anh như một con khỉ đang leo cây dừa.

“Anh đi nhanh lên đi … ” Máu nóng trong người Trần Gia Ly sôi sục không ngừng, đặc biệt là bụng dưới, vừa khó chịu vừa nóng như lửa đốt. Cô khao khát, cực kỳ khao khát... một sự va chạm da thịt.

“Được rồi … ” Rốt cuộc thì Tuấn Phong cũng ra tới cửa khách sạn. Sau khi người bảo vệ đưa chìa khóa xe, anh lập tức mở cửa, ngồi vào ghế lái, mặc kệ ánh mắt quái dị của cậu ta khi nhìn cái thứ đang treo trên người anh, khởi động xe rồi lao thẳng đến khách sạn Vince đối diện.

Trần Gia Ly ngồi trên đùi Tuấn Phong, cúi sát mặt vào hõm cổ anh, hít hà mùi hương mê hoặc. Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da, chiếc lưỡi nhỏ tinh nghịch l.i.ế.m lên yết hầu gợi cảm.

Một tay Tuấn Phong cầm vô lăng, một tay giữ lấy Trần Gia Ly để cô ngồi yên. Chiếc xe đi tới ngã tư, lập tức vội vã rẽ trái, chuyển làn sang bên kia.

Trần Gia Ly nhẹ nhàng đưa đẩy hông, cọ xát vào sự cương cứng của anh, nhấp nhô lên xuống.

Tuấn Phong khẽ gầm gừ, bàn tay anh bóp mạnh bờ m.ô.n.g săn chắc của cô.

Cơ thể người phụ nữ này thật sự hoàn hảo đến mê người!

Chiếc xe dừng lại. Tuấn Phong ôm theo Trần Gia Ly với quần áo xộc xệch đi thẳng vào khách sạn. Anh bước thẳng đến cầu thang máy đi lên phòng.

Cánh cửa phòng vừa khép lại, Tuấn Phong đã không thể chờ đợi được mà vội vàng tháo dây kéo quần của Trần Gia Ly. Cô ôm chặt lấy cổ anh, hai chân buông thõng xuống, thúc giục anh nhanh hơn.

Quần dài, chiếc quần lót mỏng manh cũng nhanh chóng trượt xuống. Đôi chân dài trắng nõn lồ lộ trước mắt, kích thích thị giác của người đàn ông đến tột độ. Anh đưa tay nới lỏng thắt lưng, vội vàng kéo dây kéo quần xuống, giải phóng cự long to lớn của mình. Tay còn lại cũng nhanh không kém, xé bao và đeo vào.

Cự vật nóng bỏng cọ vào hạ thể ẩm ướt, nhớp nháp của Trần Gia Ly, khiến cô gần như phát điên. Đôi chân dài choàng lấy eo anh. Không đợi anh hành động, cô chủ động nhấc hông rồi nhấn mạnh xuống.

Quá lớn, không vào.

Cảm giác vừa căng tức vừa đau đớn khiến Trần Gia Ly cau mày, đôi môi hé mở không ngừng rên rỉ bất mãn.

Trán Tuấn Phong lấm tấm mồ hôi. Theo bản năng, anh ghì chặt eo cô, thúc mạnh một cái.

Cả hai nhất thời sững sờ, trợn mắt nhìn thẳng vào đối phương.

Sau khi kết thúc, anh tuột bao bảo vệ, thắt nút rồi ném xuống góc tường, sau đó kéo quần lên và bước vào phòng tắm. Thậm chí, anh còn chẳng thèm liếc nhìn người phụ nữ vừa bị mình 'thả' xuống nền nhà.

Trần Gia Ly kiệt sức, nửa nằm nửa quỳ trên sàn nhà trải thảm. Chất lỏng từ hạ thân cô chảy xuống đùi, nhỏ giọt, thấm ướt một mảng thảm lớn.

Cô vẫn chưa hết khó chịu.

Cơ thể cô vẫn còn khao khát mãnh liệt, không chỉ dừng lại ở đó.

Đó là sự khát khao thôi thúc từ tận sâu thẳm bản năng nguyên thủy.

Trần Gia Ly cởi bỏ tiếp những lớp áo vướng víu phía trên: áo sơ mi, áo ba lỗ, rồi cả chiếc áo lót ren màu đen gợi cảm. Đôi gò bồng đảo trắng sữa tuyệt đẹp hoàn toàn được giải phóng. Cả cơ thể trần trụi đang tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất.

Gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước, ánh nhìn mê man chìm vào khoảng không trước mặt. Đôi tay cô tự vuốt ve thân thể mình, đôi môi hé mở, tiếng ngâm nga cứ thế vang lên, khuấy động căn phòng, mang theo sự mê hoặc khó cưỡng đối với bất cứ người đàn ông nào.

Tuấn Phong đang đứng dưới vòi nước, cả cơ thể đang run lên vì sung sướng. Anh cảm nhận rõ mồn một những khoái cảm vừa rồi, đặc biệt là lúc tiến vào, có cảm giác như một tầng ngăn cách… Anh thậm chí còn có ảo giác rằng mình thật sự đã phá vỡ một lớp màng trinh.

Nghĩ vậy, anh lại lắc đầu, thầm cười nhạo sự ngây ngô, chẳng biết gì sự đời của chính mình.

Tiếng nước tắt, nhưng tiếng rên rỉ bên ngoài phòng khách vọng vào lại khiến ngọn lửa dục vọng trong Tuấn Phong vừa dập tắt lại bừng bừng bốc lên. Anh cúi xuống nhìn " người anh em" của mình, thở dài thỏa hiệp.

“Đây là bước ngoặt quan trọng, đột phá giới hạn, từ trai tân hóa thành đàn ông, không nên phải nhẫn nhịn làm gì..."

Tuấn Phong quấn khăn tắm, mở cửa bước ra ngoài. Anh sẽ chẳng bao giờ thừa nhận rằng bản thân mình rất thích thú với cơ thể người phụ nữ này, chỉ muốn đắm chìm mãi trong đó…

Huống hồ, cô ấy còn đang rất cần anh giúp đỡ kia kìa!

Nếu bây giờ để cô ra ngoài, hoặc nếu tối nay cô không gặp mình... Trí tưởng tượng của anh chợt lạc đến cảnh sẽ có một, hoặc nhiều người đàn ông khác làm điều đó với cô. Bỗng nhiên, tận đáy lòng anh trào dâng một cơn lửa giận vô cớ. Bước chân anh nhanh hơn, tiến đến đứng trước mặt người phụ nữ đang ngồi dựa lưng vào vách tường, rên rỉ.

Đang đắm chìm trong cảm giác đê mê tự mình mang lại, cô bỗng nhiên nhìn thấy một đôi chân rắn chắc lọt vào tầm mắt. Bắp chân gân guốc, lấm tấm sợi lông đen, cô đưa mắt nhìn tiếp lên trên. Hết rồi, cái khăn tắm c.h.ế.t tiệt.

Cô giơ tay định kéo phăng cái khăn tắm ra.

Bàn tay Trần Gia Ly bị anh giữ chặt.

Tuấn Phong ngồi xuống, tay giữ cằm cô, nhẹ nhàng kéo gương mặt đang dán mắt vào 'nơi riêng tư' của anh lên. Mắt đối mắt.

Thật hấp dẫn! Anh nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của cô, nhất thời cổ họng cũng trở nên khô khốc.

Anh chưa từng hôn một người phụ nữ nào, thế nhưng giờ phút này anh lại kích động đến mức muốn "ăn sạch" cô chỉ với một nụ hôn. Anh muốn nếm thử đôi môi nhỏ nhắn của cô, xem nó có tuyệt vời như cơ thể cô hay không.

Nghĩ là làm, anh cúi xuống, bá đạo hôn lên đôi môi kia, tham lam hung hăng muốn hút cạn mật ngọt từ bên trong. Chiếc lưỡi anh luồn lách qua hàm răng đều tăm tắp của cô, tấn công vào bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ mà mút.

Trần Gia Ly vòng tay qua vai anh, đu người lên. Đôi tay cô vẫn không từ bỏ ý định, lần mò xuống phía dưới, giật phăng chiếc khăn tắm ra, sau đó nắm lấy cự vật đang cương cứng kia mà vuốt ve.

“Tên cô là gì?” Tuấn Phong bế Trần Gia Ly lên, đi về phía phòng ngủ.

“Tên à?” Gia Ly bám lấy cổ anh, ghé sát tai thì thầm: “Tiểu Ly, tiểu hồ ly.”

Sau đó, cô cười một nụ cười quyến rũ lả lướt: “Hôm nay tôi ân sủng anh, nếu làm tốt, sẽ có thưởng. Lên nào!”

" Tôi đã nói rồi, tôi là một nhà nghệ thuật. Ông thuê tôi, tôi sẽ dùng cách của riêng mình để giải quyết." Sau đó, hắn ôm lấy vai ông Mộ, chỉ vào t.h.i t.h.ể và nói: "Nhìn xem, con cọp cái này vẫn còn đang lườm ông. Ông sợ nó, sợ đến c.h.ế.t khiếp, cho dù nó đã chết, ông cũng không dám đối mặt."

“Ta… ta …” Trán ông Mộ đã ướt đẫm mồ hôi. Ông ta lắp bắp: "Ta... ta..." Đột nhiên hai mắt lóe lên vẻ điên dại: "Ta không sợ ngươi!"

Ông ta như mất đi lý trí, điên dại nhào tới, xé thịt người vợ cũ, điên cuồng nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Dương Hưng Đông cười như phát điên. Tiểu Đào nhấn nút tua nhanh, sau đó đều là những hình ảnh kinh tởm, cô liền tắt video.

Sau một lúc lâu im lặng, tôi nói: "Tên biến thái này thật sự điên rồ, hắn luôn tin vào những ý niệm bệnh hoạn của mình."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: " Nhưng tại sao cuốn băng này lại rơi vào tay ông chủ Mộ?"

Tôi đáp: "Chắc hẳn là bị lừa gạt."

Tôi đại khái suy đoán toàn bộ quá trình như sau: Ban đầu, ông Mộ thuê Dương Hưng Đông g.i.ế.c vợ. Không ngờ, hắn lại dựng nên một màn kịch ghê tởm như vậy, còn quay lại video để sau này tống tiền.

Ông Mộ chỉ còn cách bỏ tiền mua lại, có lẽ đã chi trả không chỉ một khoản tiền lớn. Cuối cùng, ông ta mua lại được băng gốc. Còn Dương Hưng Đông thì có đủ tiền để khởi động nguồn tài chính của mình.

Tại sao ông Mộ lại phải cất giữ cái video này? Tôi nghĩ ông ta đã trải qua "sự tẩy rửa" của Dương Hưng Đông, nội tâm đã hoàn toàn biến chất. Ông ta coi việc mình ăn từng miếng thịt vợ như một nghi thức lột xác ghê rợn, nên không nỡ hủy nó đi.

Hoàng Tiểu Đào gõ nhẹ chiếc điều khiển vào lòng bàn tay, thở dài: "Cha em lại mất đi một người bạn rồi."

Sau đó, ông Mộ bị cảnh sát bắt giữ. Hay tin này, ông Hoàng rất đau lòng. Nhưng dù đau lòng, ông ấy vẫn vung tiền mua lại công ty của ông Mộ. Suy nghĩ của những "cá mập" giới kinh doanh, người thường chúng ta đôi khi không thể theo kịp.

Tôi nói: "Chúng ta xem kỹ lại một lần nữa, tìm kiếm manh mối. Căn phòng trong video rất có thể là một nơi ẩn thân bí mật, có lẽ sẽ giúp chúng ta tìm ra Dương Hưng Đông!"

Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Anh nói không sai. Gọi Vương Nguyên Thạch vào đi." Sau đó, cô quay sang Tống Tinh Thần: "Tống soái ca, cậu ra ngoài tiếp vị phu nhân kia nhé."

Tống Tinh Thần chẳng quan tâm, chỉ mân mê chuôi đao. Tôi biết hắn nhất định sẽ không làm nhiệm vụ này, liền bảo Tống Tinh Thần ra ngoài canh cửa, phòng người khác nghe lén. Lát sau, Vương Nguyên Thạch bước vào. Ba người chúng tôi xem lại cuốn băng, đến một đoạn, chú Vương nói: "Dừng! Chân tường có rêu, giống như là phòng ngầm dưới đất. Trên sàn có muối kiềm trắng, cho thấy nơi này bị nhiễm mặn cao."

Tôi cũng nhìn ra một chi tiết: "Cứ ba giây, ánh đèn lại chớp một lần. Điện áp không ổn định sao?"

"Gần đó có loại máy móc công suất lớn hoạt động." Vương Nguyên Thạch tiếp lời: "Ba giây một lần, là loại máy gì được?" Ông ta lẩm bẩm tự hỏi: "Liệu có phải nhà máy sản xuất ô tô không? Tôi nhớ máy móc trong nhà máy ô tô có tần số này."

Tiểu Đào gật đầu: "Tra thử xem!"

Cô gọi điện cho người điều tra. Lão Yêu làm việc rất nhanh, chỉ 10 phút sau đã gọi tới báo cáo: "Có một nhà máy mạ điện ở vùng ngoại ô phía bắc, đã đóng cửa năm năm trước. Mảnh đất đó cũng bị nhiễm mặn, hình như đã được người ta mua lại."

"Ai mua?"

"Là ông chủ Mộ."

Hoàng Tiểu Đào hưng phấn: "Không sai, chính là nó! Đi thôi!"

Cô gọi điện bảo Băng Tâm điều động một nhóm cảnh sát. Bốn người chúng tôi hỏa tốc chạy tới nhà máy mạ điện, hai nhóm gặp nhau bên ngoài khu xưởng bỏ hoang. Louis Lưu cũng từ trên xe bước xuống, nói với chúng tôi rằng sau khi bắt được Dương Hưng Đông, ông ta sẽ dẫn độ hắn về.

Hoàng Tiểu Đào từ chối: "Không được! Dương Hưng Đông là công dân nước tôi, cũng chưa nhập tịch Mỹ, không thể giao cho cảnh sát Mỹ được."

Louis Lưu nhún vai: " Tôi không thương lượng với cô. Đến lúc đó, tự cô nói chuyện với cấp trên của mình."

Tiểu Đào nói: " Tôi đã bảo không được là không được! Tổ đặc án này không có cấp trên."

Louis Lưu tức đến trợn mắt. Lão Yêu sáp lại gần Tiểu Đào, giơ ngón cái lên: "Sếp Hoàng thật có bản lĩnh!"

Chúng tôi tìm thấy sơ đồ nhà máy bên cạnh. Quả nhiên, dưới một phân xưởng có tầng ngầm. Chúng tôi vừa đi vào, đột nhiên có cảnh sát la lên: "Có người!"

Chỉ thấy một bóng người vội vã chạy trốn. Tôi liếc mắt nhận ra đó là Dương Hưng Đông, liền quát: "Đuổi theo!"

Dưới sự truy đuổi của cảnh sát, tên tự xưng là "chuyên gia ẩm thực" này chẳng còn chút phong thái nho nhã nào, hoảng hốt bỏ chạy. Hắn bị chúng tôi chặn lại ở một gian nhà xưởng. Tiểu Đào rút s.ú.n.g b.ắ.n chỉ thiên, hét lớn: "Dương Hưng Đông, ngươi đã bị bao vây! Mau chịu trói đi!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 483