Âm Phủ Thần Thám

Chương 482

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Việc điều tra nguồn tiền là một công việc cực kỳ tốn thời gian, bởi một khoản tiền có thể luân chuyển qua vài chục tài khoản trong một năm. Việc này tôi chẳng giúp được gì nhiều, đành để Tiểu Đào, Lão Yêu cùng đội cảnh sát mạng hợp sức giải quyết.

Trong phòng chỉ còn lại ba người nhàn rỗi chẳng biết làm gì: tôi thì dán mắt vào điện thoại, Tống Tinh Thần ngồi ôm thanh đao lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Vương thúc thì nhâm nhi rượu.

Đột nhiên, Vương Nguyên Thạch xắn tay áo, đập mạnh xuống bàn và hào hứng nói: "Nào, chúng ta đấu một trận!"

Tống Tinh Thần thậm chí còn chẳng buồn bận tâm, khiến Vương Nguyên Thạch càng cố ý nói khích: "Cậu luyện mấy bài quyền hoa hòe đó, chắc là chẳng có chút sức lực nào đâu nhỉ?"

“Hoa chân múa tay sao?” Tống Tinh Thần nhếch môi, giọng điệu đầy khinh thường: “ Đúng là không biết trời cao đất dày là gì.”

“Vậy thì so tài một chút xem nào!” Vương thúc hùng hổ nói, khí thế bừng bừng.

Tống Tinh Thần liếc nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu tỏ ý: "Thôi, đừng để mất hòa khí."

Tống Tinh Thần chống cùi chỏ lên bàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương thúc. Vương thúc hô vang: "Một, hai, ba!" Cả hai đồng thời dùng sức. Tôi thấy cánh tay rắn chắc của Vương thúc nổi đầy gân xanh cuồn cuộn, trong khi Tống Tinh Thần lại dường như chẳng tốn chút sức nào.

Hai người đấu sức với nhau khoảng 5 phút, trán Vương Nguyên Thạch bắt đầu lấm tấm mồ hôi, chân bàn phía dưới thì kêu răng rắc không ngừng. Tống Tinh Thần có nội công cực kỳ thâm hậu, còn Vương thúc đơn thuần chỉ dựa vào ngoại lực, tôi sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, vội vàng lên tiếng: "Được rồi, được rồi! Đến đây thì dừng lại đi!"

Cả hai hoàn toàn chẳng thèm để ý đến lời tôi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm đối phương. Dù trán Tống Tinh Thần cũng đã đầm đìa mồ hôi, anh ấy vẫn giữ vững thế.

Tôi định bụng lau mồ hôi cho cả hai thì đúng lúc này, tiếng "rắc rắc" vang lên chói tai, chiếc bàn nhỏ gãy một chân, nghiêng hẳn sang một bên. Cả hai cùng đứng bật dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm đối phương. Tôi cứ tưởng họ sắp sửa lao vào đánh nhau, ai dè Vương Nguyên Thạch lại phá lên cười, vỗ vai Tinh Thần, nói: "Lợi hại! Tôi xin cam bái hạ phong!"

Tống Tinh Thần đáp: "Không, Cảnh sát Vương mới là người lợi hại. Có thể dùng thuần túy sức mạnh bên ngoài mà đấu ngang tài ngang sức với tôi, nếu ông mà học nội công thêm vài năm, e rằng tôi chẳng phải đối thủ!"

Cả hai đã hiểu ý nhau, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này thì Tiểu Đào đi vào, trợn tròn mắt chất vấn: " Tôi vừa mới đi khỏi một lát thôi mà, mấy người đã gây chuyện rồi. Vương Nguyên Thạch, tiền mua bàn sẽ bị trừ vào lương của ông đấy!"

Vương Nguyên Thạch nhún vai: "Không thành vấn đề." Anh ta thản nhiên móc chai rượu ra, nhấp một ngụm, mặc kệ ánh mắt lườm cháy mặt của Tiểu Đào.

Tôi hỏi: "Có kết quả rồi à?"

“Chỉ là một mớ hỗn độn thôi, nhưng bọn em đã truy ra được nguồn gốc của một khoản tiền. Anh đoán xem có liên quan tới ai? Chắc chắn anh sẽ biết người này đấy.” Tiểu Đào nói, giọng điệu đầy ẩn ý.

"Cha của em?" Tôi hiếu kỳ.

Tiểu Đào bật cười: "Sao có thể chứ? Là ông chủ Mộ."

Lão Yêu điều tra được rằng, ba năm trước, ông chủ Mộ đã dùng danh nghĩa công ty để chuyển cho Dương Hưng Đông một khoản tiền lớn. Việc này hơi kỳ quặc, bởi theo lý thuyết thì lúc đó hai người họ đáng lẽ chưa quen biết nhau mới phải.

Thảo nào ông chủ Mộ vừa nghe phong thanh đã lập tức cao chạy xa bay. Hóa ra giữa họ có mối quan hệ như vậy, đây đúng là chuyện tôi không ngờ tới.

Lão Yêu vẫn tiếp tục kiểm tra dữ liệu, còn Hoàng Tiểu Đào lên tiếng: "Giữ hai ông ở đây không phải là để phá hoại đâu nhé! Mau đi điều tra nhà lão Mộ thêm lần nữa đi!"

Chúng tôi lên xe Tiểu Đào. Có ba địa điểm cần đến: công ty của ông chủ Mộ, chỗ ở hiện tại, và căn nhà cũ của người vợ cả. Tiểu Đào hỏi tôi nên điều tra cái nào trước, tôi đáp: "Anh đoán ông ta đã ở căn biệt thự kia lâu nhất, nên chúng ta hãy tới đó trước."

“Không phải anh lại nhớ nhung cô gái kia đấy chứ?”

Lời này của Tiểu Đào rõ ràng là nói đùa, chắc là vì vụ án đang có tiến triển nên tâm trạng cô ấy cũng không tệ. Tôi liền trêu lại: " Đúng vậy, anh thật sự nhớ nhung người phụ nữ lẳng lơ kia." Tiểu Đào mỉm cười, khẽ gõ vào trán tôi một cái.

Nửa tiếng sau, chúng tôi tới căn biệt thự. Mộ phu nhân sống theo kiểu "đêm bay ngày ngủ", nên nghe tiếng chuông réo rắt mãi mới chịu ra mở cửa. Bà ta lười biếng dựa hờ vào khung cửa, nhướng mày nói: "Ồ, lại là cô Hoàng cảnh sát đây sao. Lão Mộ vẫn chưa về đâu."

“Không, chúng tôi tới đây để lục soát chỗ ở của ông ta. Hy vọng cô sẽ hợp tác.” Tiểu Đào dứt khoát đáp.

Mộ phu nhân mỉm cười cho chúng tôi vào, đôi mắt lúng liếng liếc nhanh qua Vương thúc và Tống Tinh Thần: "Mấy vị cảnh sát đây thật là chất lượng đó nha. Các vị có muốn nhâm nhi chút gì không?"

“Không cần đâu, chúng tôi đang chấp hành công vụ.”

Tôi và Tinh Thần tiến vào phòng ngủ của ông chủ Mộ, còn Tiểu Đào và Vương thúc thì vào thư phòng. Tìm kiếm cả nửa ngày trời mà chẳng có bất kỳ manh mối nào. Tiểu Đào thậm chí còn lật tung hết đống sách trên giá, nhưng cũng chẳng tìm thấy thứ gì có thể chứng minh được mối quan hệ giữa hai người họ.

Mộ phu nhân tay cầm một chai Champagne, đứng tựa cửa hỏi: "Rốt cuộc thì mấy người đang tìm cái gì vậy? Có phải lão Mộ nhà tôi đã gây tội ở bên ngoài rồi không?"

"Bất tiện tiết lộ." Tiểu Đào đáp.

Mộ phu nhân bĩu môi: "Làm cảnh sát đúng là chán ngắt, chuyện gì cũng 'bất tiện tiết lộ'. Nói trắng ra chẳng phải là chuyện mèo mỡ ong bướm bên ngoài đó sao? Cái tính của bọn nhà giàu thì tôi lạ gì. Lão Mộ từ hai bàn tay trắng đi lên, chắc chắn là không sạch sẽ gì đâu!"

Tôi tò mò, hỏi: "Cô có biết chút gì không?"

Bà Mộ đắc ý rung đùi: "Biết rõ chứ, có điều tôi không nói. Trừ phi..." Cô ta nhếch môi cười duyên, liếc nhìn Vương Nguyên Thạch nói: "Bảo viên cảnh sát kia uống với tôi một ly đã."

Hoàng Tiểu Đào bật cười: "Cô cũng biết chọn người đấy chứ, Vương Nguyên Thạch, mời anh."

Bà Mộ lấy một chai Brandy từ tủ rượu. Nhìn chiếc tủ, tôi chợt nảy ra một ý. Chờ đến khi cô ta uống cạn một ly cùng Vương thúc, bà ta mới hỏi: "Mấy người có biết kết cục của lão Mộ và người vợ cả không?"

"Chẳng phải là vì cô đấy sao?" Tiểu Đào lên tiếng.

"Cũng không hẳn, thực ra là người vợ cả của ông ấy đã mất tích..."

Chúng tôi hơi sửng sốt. Bà Mộ kể lão Mộ đến Nam Giang này từ những năm 80, là một thanh niên nông thôn nghèo khó, hai bàn tay trắng. Ông ta từng làm bưng bê, phục vụ nhà tắm hơi, sau đó thì đi làm ở công ty bất động sản.

Vợ cả của ông ta là con gái của sếp. Lão Mộ dụng hết tâm cơ để theo đuổi bà ta. Sau đó, thị trường bất động sản phát triển không ngừng, lão Mộ dựa vào số cổ phần cha vợ để lại mà vươn lên hàng ngũ những người giàu có bậc nhất thành phố. Sau này cha vợ chết, vợ ông ấy thừa kế toàn bộ cổ phần công ty.

Nhưng bên ngoài thì hào nhoáng, trong nhà lại bị vợ quản lý gắt gao. Bà ấy sợ ông ta lăng nhăng bên ngoài nên còn thuê cả thám tử riêng để giám sát. Ngày nào về nhà cũng không quên kiểm tra "của quý" của chồng, xem có lén lút "ăn vụng" hay không.

Đời sống ngột ngạt như vậy khiến lão Mộ vô cùng bức bối. Ông ta nhiều lần đòi ly hôn, nhưng vợ ông lại kiên quyết: "Ly hôn thì được thôi, nhưng anh phải ra đi tay trắng, đừng hòng mang theo một đồng nào."

Năm năm trước, người vợ cả của ông ta bỗng dưng mất tích. Sau hai năm điều tra, cảnh sát tuyên bố bà ấy đã chết. Lão Mộ nghiễm nhiên thừa kế toàn bộ di sản nhà vợ, từ đó sống ung dung tự tại. Tuy vậy, ông ta luôn nói với bên ngoài là đã ly hôn, rồi vội vàng cưới Bà Mộ hiện giờ để che giấu mọi chuyện.

Nghe xong, Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Bố tôi cũng từng kể thế."

Bà Mộ nhếch môi cười: "Chuyện này đúng là vô cùng đáng ngờ. Người vợ cả của lão Mộ bặt vô âm tín, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác, cứ như thể tan biến khỏi thế gian này vậy."

Tiểu Đào trêu chọc: "Cô cũng nhiệt tình ghê đấy nhỉ."

Bà Mộ cười đáp: "Tố giác tội phạm là nghĩa vụ của mọi công dân mà, phải không?"

Tiểu Đào bảo cô ta ra ngoài trước. Nhưng Bà Mộ lại nằng nặc đòi Vương thúc phải ra trò chuyện phiếm với mình, mới chịu rời đi.

Liên hệ với tính chất vụ án, tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh: "Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác... Chẳng lẽ người vợ cả của ông ta đã gặp phải chuyện gì kinh hoàng?"

Tiểu Đào gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy. Nếu đúng là thế thì khả năng không còn chứng cứ nào còn sót lại."

Tôi bước đến giá rượu của lão Mộ, cầm ba chai rượu mà ông ta không cho ai đụng vào. Trong đó, có một chai Lafite trông có vẻ bất thường. Khi tôi lắc nhẹ, dường như có vật gì đó bên trong.

Tôi đập vỡ chai rượu. Bên trong, một cuộn băng từ được gói gọn trong túi nylon rơi ra. Tôi lẩm bẩm: "Xem ra lão ta vẫn còn lưu lại một chút 'kỷ niệm' riêng!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 482