Tôi lập tức chạy tới Cục cảnh sát thành phố, tổ đặc án đã có mặt đông đủ từ trước.
Ngoài các thành viên của tổ đặc án, còn có một người đàn ông trung niên đeo kính đen, mặc vest, vẻ ngoài có vẻ phúc hậu. Vừa thấy tôi, ông ấy lập tức đưa tay ra, cất lời chào bằng tiếng Hán với một giọng lơ lớ: "Danh tiếng của anh đã vang xa, tôi ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là Đặc vụ Liên bang FBI Louis Lưu."
Thoạt nhìn, vẻ ngoài này quả đúng là một Hoa Kiều chính hiệu. Tôi lịch sự đáp lời: "Xin chào ông, tôi tên Tống Dương, chỉ là một cố vấn nhỏ cho Cục cảnh sát thành phố."
Louis Lưu mỉm cười nói: "Tống tiên sinh không cần quá khiêm tốn. Anh phá được vụ án bức tường máu, vụ án ngôi sao gây án mạng... ở Mỹ tôi đã sớm được nghe qua rồi."
Tôi rất kinh ngạc, chuyện của tôi lan truyền ra tận nước ngoài từ bao giờ vậy? Băng Tâm phì cười: "Là do cha em và chú Trình có lần tham gia buổi giao lưu giữa lực lượng cảnh sát hai nước, đã lấy mấy vụ án mà anh đã phá được ra để giới thiệu đó ạ."
Louis Lưu giơ ngón tay cái lên: "Mấy vụ án đó được phá tương đối hoàn hảo, có thể nói là những điển hình tiêu biểu cho các vụ án hình sự."
Tôi không phải người vô tri vô giác, nghe mấy lời khen này trong lòng cũng không khỏi cảm thấy thích thú. Trước đây tôi nghĩ đặc vụ FBI cũng giống như sĩ quan tình báo, nhưng trông ông ta lại có vẻ ngoài trí thức, trông rất đỗi bình thường. Louis Lưu chiếu hình ảnh từ laptop lên màn hình: "Nghi phạm mà các cậu đang theo đuổi thực ra cũng chính là tên tội phạm đang bị truy nã quốc tế. Hắn ta từng ra tay sát hại một người Nhật ở California, Mỹ."
Lão Yêu chống cằm bằng hai tay, nói: "Chỉ g.i.ế.c một người đã bị truy nã quốc tế, đây là đãi ngộ đặc biệt gì thế?"
Louis Lưu giải thích: "Trung Quốc có câu 'Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài'. Những điều tôi sắp nói đây, xin mọi người tuyệt đối giữ bí mật. Tổ chức này có liên quan tới một cái tên khét tiếng: Darwin."
Tất cả đều ngỡ ngàng. Louis Lưu thao tác máy tính, một biểu tượng lạ mắt hiện lên trên màn chiếu. Đó là một huy chương hình tròn, ở giữa chạm khắc vài loài động vật hoang dã, phía dưới là một bộ d.a.o dĩa, và cuối cùng là những dòng chữ tiếng Anh.
Trong số chúng tôi, tiếng Anh của Lão Yêu là tốt nhất vì anh ta thường xuyên viết phần mềm. Anh ta liền dịch ngay dòng chữ bên dưới: "Câu lạc bộ mỹ thực gia Cambridge, rốt cuộc là cái gì vậy?"
Phản ứng của tôi cũng giống anh ta, thầm nghĩ một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia đáng lẽ phải có cái tên gì đó đao to búa lớn hơn thế này chứ.
"Tổ chức này có lịch sử từ năm 1828..." Louis Lưu nói tiếp. Ai cũng biết Darwin là một nhà sinh vật học vĩ đại, nhưng ông có một thân phận ít ai biết đến, đó là chính ông cũng là một nhà sành ăn.
Năm 1828, sau khi nhập học Đại học Cambridge, Darwin đã tham gia một tổ chức bí mật có tên là Câu lạc bộ Mỹ Thực Gia. Các thành viên của câu lạc bộ đều là con em quý tộc, tôn chỉ của họ là mọi sinh vật trên đời này đều có thể ăn được, và không ngần ngại săn lùng, nếm thử những loài động vật quý hiếm trước khi chúng biến mất vĩnh viễn.
Họ đã nếm thử vô số loài động vật nay đã tuyệt chủng. Có lần hội trưởng kiếm được một con mèo đầu ưng, mùi vị quá tệ, không ai dám nếm thử ngoại trừ Darwin. Ông có quan điểm ẩm thực độc đáo, ông cho rằng, muốn hiểu rõ một loài sinh vật, thì việc nếm trải nó cũng là một khâu then chốt.
Cho nên sau đó, phần lớn sinh vật được ông đề cập trong thuyết tiến hóa, đều đã được ông đích thân nếm thử. Có thể nói Darwin là một tay sành ăn kỳ lạ chưa từng có trong lịch sử. Với danh tiếng của mình, ông trở thành hội viên danh dự trọn đời của câu lạc bộ.
Câu lạc bộ này duy trì hoạt động từ đó. Sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, cả thế giới đã bắt đầu bảo vệ động vật quý hiếm, khiến những hành vi của họ trở thành phạm pháp. Câu lạc bộ liền chuyển vào hoạt động bí mật, hơn nữa còn phân nhánh thành hai: một nhánh ở lại Anh, nhánh còn lại di cư sang Mỹ.
Khi đi du học ở Mỹ, Dương Hưng Đông đã lén lút gia nhập câu lạc bộ này. Một thành viên người Trung Quốc được cả câu lạc bộ nhiệt liệt hoan nghênh, bởi họ đều nghe nói nền ẩm thực Trung Quốc có lịch sử hàng ngàn năm, hơn nữa ở Trung Quốc còn có vô vàn loài động vật hoang dã bị cấm săn bắt.
Thỉnh thoảng, Dương Hưng Đông thông qua thị trường chợ đen, mua được các loài quý hiếm như tê tê, cầy hương... để chia sẻ với các thành viên. Câu lạc bộ này, đối với hắn, đã mở ra một chân trời hoàn toàn mới, nhưng sự thỏa mãn của hắn không chỉ dừng lại ở việc ăn thịt chim thú.
Theo những manh mối mà FBI nắm giữ, thời còn du học, Dương Hưng Đông là một tay chơi khét tiếng. Có lần hắn gọi một cô gái làm nghề mại dâm người Nhật đến, trong lúc ân ái, không hiểu vì lý do gì cả hai đã nảy sinh mâu thuẫn. Trong cơn giận mất kiểm soát, hắn đã ra tay sát hại cô gái.
Một tuần sau, Dương Hưng Đông dọn cho các thành viên trong câu lạc bộ một "món ngon" đặc biệt. Những người này đã nếm đủ mọi sơn hào hải vị, nhưng chưa bao giờ ăn loại thịt này. Chỉ đến khi họ ăn xong, Dương Hưng Đông mới tiết lộ đó là thịt người.
Mọi người đều kinh hoàng tột độ. Dương Hưng Đông lại lớn tiếng tuyên bố, đây mới chính là món ăn ngon nhất trên thế giới, những thứ mà bấy lâu nay mọi người vẫn thưởng thức, so với món này chỉ là rác rưởi mà thôi. "Các vị đã lỡ ăn rồi, không còn đường quay đầu nữa đâu! Hãy cùng tôi theo đuổi hương vị cực hạn này!"
Mặc dù câu lạc bộ trước đó đã từng nếm qua mọi loại động vật quý hiếm, nhưng cũng không thể chấp nhận nổi tư tưởng bệnh hoạn đến mức đó. Một số thành viên nôn mửa ngay tại chỗ, số khác thì không chịu đựng nổi sự cắn rứt lương tâm đã ra đầu thú cảnh sát, khiến câu lạc bộ vì thế mà tan rã.
Dương Hưng Đông trở nên đơn độc, ngay lập tức quay về Trung Quốc. Vụ việc này đã gây chấn động mạnh mẽ trong hiệp hội bảo vệ động vật Mỹ lẫn cục điều tra liên bang FBI. Họ ngay lập tức mở cuộc điều tra. Những kẻ ham ăn kia đều bị xét xử và phán tội, đồng thời liên lạc với cảnh sát Trung Quốc để truy tìm dấu vết của Dương Hưng Đông, nhưng tung tích của hắn vẫn là một ẩn số.
Bởi vậy, khi Louis Lưu thấy chúng tôi phát lệnh truy nã, ông liền tới để hợp tác.
"Chỉ có điều..." Louis Lưu lắc đầu: " Tôi không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Dương Hưng Đông đã trở thành một con quỷ ăn thịt người thực sự."
Tôi hiểu ra: "Thảo nào hắn lại tôn sùng Darwin đến thế, thì ra là vì có nguồn gốc từ đây."
Lão Yêu thẳng thừng nói: "Ông nói những chuyện này với chúng tôi cũng chẳng giúp ích được gì. Chi bằng hãy cho chúng tôi xem thử những trang thiết bị tối tân của FBI đi." Louis Lưu chỉ có gương mặt khá bình thường. Nếu là một soái ca điển trai, chắc hẳn Lão Yêu đã chẳng có thái độ như thế.
Louis Lưu cười: "Thực ra tôi cũng chỉ là đặc vụ bình thường thôi, chẳng hề thần thánh như trong các bộ phim Hollywood đâu. Nhưng tôi đã điều tra Dương Hưng Đông khá lâu, có lẽ tôi có vài tài liệu có thể giúp ích cho các vị."
Ông bấm máy tính xách tay, chiếu tài liệu lên màn hình lớn, nhưng tất cả đều là tiếng Anh, không ai có thể hiểu được. Louis Lưu liền giải thích cho chúng tôi: "Thực ra Dương Hưng Đông đã thay đổi rất nhiều thân phận. Gia đình hắn vốn chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, sau đó lại đột ngột trở nên giàu có. Mọi người có thể điều tra nguồn gốc tài sản của hắn, những thân phận giả này cũng sẽ rất hữu ích cho công tác điều tra."
Hoàng Tiểu Đào vỗ tay, nói: "Được thôi, nói là làm. Tất cả hãy bắt tay vào công việc đi. Tôn Băng Tâm, giao cho cô một nhiệm vụ. Đặc vụ Lưu đã từ xa đến đây, cô hãy dẫn ông ấy đi thưởng thức một bữa ăn ngon. Chi phí sẽ được thanh toán sau."
Băng Tâm phản đối: "Tại sao lại là tôi? Tôi là người hầu việc vặt sao?"
"Ở giai đoạn điều tra này, thì cô chính là như thế đấy." Tiểu Đào không hề khách sáo.
Người Mỹ cũng rất thẳng thắn. Vừa nghe qua, đôi mắt Louis Lưu đã sáng bừng lên: " Tôi đã nghe danh lẩu Tứ Xuyên của Trung Quốc từ lâu, nổi tiếng nhất. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn được nếm thử."
Tôn Băng Tâm thay đổi thái độ chóng mặt, hớn hở nói: " Tôi cũng thích ăn món đó! Đối diện có một nhà hàng ngon tuyệt, chúng ta đi thôi!"
Lão Yêu tặc lưỡi thèm thuồng, ganh tỵ hỏi: "Tiểu Đào, cái nhiệm vụ khó nhằn nhưng vẻ vang này, có thể giao cho tôi không vậy?"
Tiểu Đào cười khẩy: "Anh chậm chân mất rồi."
Louis Lưu cũng là một người sành ăn có tiếng, cả đường đi đều hăm hở bàn tán xem món nào ngon nhất. Chờ ông ấy và Băng Tâm ra ngoài, tôi băn khoăn hỏi: "Ông ta là đặc vụ FBI thật sao? Tự dưng xuất hiện một nhân viên FBI như thế này, tôi cứ có cảm giác như đang đóng phim hành động vậy."
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Ông ấy có mang theo giấy giới thiệu cùng thẻ đặc vụ liên bang, em đã gọi điện xác nhận rồi, là thật, anh không cần lo lắng đâu."
Lão Yêu cười ha ha: "Đội đặc nhiệm của chúng ta, mới phá án đầu tiên đã được hợp tác với Interpol rồi! Mà nói chứ, cái nước Mỹ này cũng thật là, sao không cử một anh chàng đẹp trai nào tới nhỉ?"