Nghe câu này, ngay lập tức, có kẻ nôn thốc nôn tháo, có người lại hất bàn chửi rủa ầm ĩ, khiến hiện trường hỗn loạn tột độ.
Ông chủ đứng trên sân khấu, sắc mặt âm hiểm nói: "Kẻ nào không chịu đựng nổi thì cứ việc rời đi, ta không bắt buộc các ngươi phải trở thành đồng bọn của ta."
1/3 số người đã rời đi, những người còn lại chọn việc tiếp tục. Một phần vì tiếc khoản lương 7000 tệ mỗi tháng, phần khác lại vì đã nếm qua thịt tê tê và óc khỉ, thứ đã mở ra một nhận thức hoàn toàn mới về ẩm thực, nên họ vô cùng háo hức muốn nếm thử món "cơm vàng" mà họ đã nghe đồn từ lâu.
Sau đó hắn kể, khiến tôi và Tiểu Đào cả buổi trưa không thể nuốt nổi miếng cơm nào. Hắn miêu tả cực kỳ chi tiết về món "cơm vàng", hoàn toàn phá vỡ mọi quan niệm về đồ ăn của hắn từ trước đến nay.
"Thì ra cái thứ này cũng có thể ăn được, trước đây kiến thức của tôi về ẩm thực thật sự quá nông cạn. Ông chủ nhất định là một chuyên gia ẩm thực vĩ đại nhất thế giới này!" Tên bảo vệ vừa nói vừa nuốt nước miếng: " Đúng rồi, cơm vàng chính là chất thải được bài tiết ra từ một thiếu nữ đã ăn cà chua liên tục trong một tuần..."
"Được rồi được rồi!" Tiểu Đào không nhịn được xua tay: "Thôi được rồi, bỏ qua đi. Kể về lần huấn luyện thứ tư xem nào."
Hắn tiếp tục kể lại, lần huấn luyện thứ tư, một cô gái bưng khay thức ăn lên. Vừa mở nắp, một làn sóng kinh hãi dâng lên, kéo theo vô vàn tiếng kinh hô. Mỗi người được chia một phần cơ thể người khác nhau.
Ông chủ nói những lời lẽ khó hiểu, đại ý rằng con người cũng có thể trở thành món ăn, và chỉ những thứ bị thế tục cấm kỵ nhất mới là mỹ vị tột đỉnh.
Lần này chỉ có ba người lựa chọn bỏ đi. Mọi người đã trải qua ba lần huấn luyện trước nên tâm lý của họ cũng không còn chút trở ngại nào đáng kể.
Sau đó còn có lần huấn luyện thứ năm nữa, cũng là lần cuối cùng. Ông chủ cười ha hả nói: "Chúc mừng các người đã chính thức trở thành những đồng chí của ta! Hôm nay ta không muốn nói nhiều, mời mọi người cùng hưởng thụ bữa tiệc đêm cực phẩm này."
Tấm màn lớn phía sau hắn từ từ hé mở, chỉ thấy vài đầu bếp đang thoăn thoắt thái thịt. Cạnh đó là mấy cái lồng lớn, bên trong nhốt những người đàn ông trần truồng. Vài kẻ chợt nhận ra, đó chính là những "đồng nghiệp" đã lựa chọn bỏ về trước đó. Họ bị nhốt và vỗ béo, trắng trẻo đến mức đáng sợ.
Ông chủ nói bọn họ có thể lựa chọn loại "thức ăn" mà mình mong muốn. Vì vậy, tên bảo vệ không ngần ngại chọn món Shasimi đầy khiêu khích nhất. Một tảng thịt đùi trắng nõn nà được bày ra trước mặt hắn, kèm theo đĩa nước chấm đặc biệt. Nước miếng trong miệng hắn chảy ròng ròng, không một chút do dự, hắn bắt đầu thưởng thức bữa tiệc thịt người kinh hoàng đó.
Đám người này toàn bộ đáp ứng yêu cầu, trở thành những tâm phúc trung thành của ông chủ, đồng thời cũng kiêm nhiệm việc giữ trật tự cho câu lạc bộ. Mỗi lần kết thúc bữa tiệc, những 'món ngon' còn thừa lại đều được dùng để khao thưởng cho bọn họ.
Khi tên bảo vệ kể xong, cả tôi và Tiểu Đào đều chìm vào im lặng một lúc lâu. Tiểu Đào cau mày, nhấp một ngụm trà đặc. Tôi hỏi: "Nói tới nói lui, ông chủ của các anh tên gì?"
"Lục Đạo Cuồng Trù." Mặt hắn đầy tự hào đáp.
Những chuyện khác hắn cũng không biết, bao gồm cả lai lịch của những nạn nhân. Tiểu Đào bảo cảnh sát giải hắn đi trước.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Tiểu Đào vẫn còn chìm trong nỗi ghê tởm: "Kẻ này quá cẩn trọng, hắn tẩy não thủ hạ trước rồi mới đưa ra sử dụng."
Tôi nói: "Không, hắn không tẩy não, mà là truyền bá một loại tín ngưỡng."
Hoàng Tiểu Đào sững sờ nhìn tôi: "Chẳng phải ý nghĩa cũng giống nhau ư?"
Tôi giải thích: "Tẩy não, giống như cách Thuần cẩu sư làm, bản thân hắn không tin vào lý tưởng mà chỉ muốn thao túng. Còn về truyền bá tư tưởng, bản thân hắn tin tưởng hơn ai hết rằng ăn thịt người là đúng, hắn không chỉ cần thủ hạ nghe lời mà còn phải công nhận với hắn. Thực ra, nhu cầu được công nhận là một phức tạp tâm lý ẩn sâu trong mỗi người. Ví như khi yêu thích một bộ phim truyền hình hay một thương hiệu nào đó, người ta sẽ chủ động tìm kiếm những cộng đồng, hội nhóm trên internet để giao lưu, chia sẻ. Kẻ này cũng giống như Đường sư phụ, chẳng những có sở thích ẩm thực đặc quái, mà còn hy vọng tất cả mọi người tiếp nhận nó. Nhưng hắn đáng sợ hơn Đường sư phụ ở chỗ, là hắn có tiền, và quan trọng hơn, có đầy đủ tài nguyên để nuôi dưỡng, thậm chí khuếch đại những sở thích lệch lạc, biến thái của mình."
Tiểu Đào cười: "Nói trắng ra là kẻ thích làm gì thì làm. Theo anh thì vì sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?"
Tôi cũng cười: "Cái này Hoàng lão gia chẳng phải sẽ nắm rõ hơn sao?"
Hắn ta rất có kinh nghiệm huấn luyện người khác, hơn nữa có mối quan hệ sâu rộng để chiêu mộ những tù nhân vừa mãn hạn. Tôi cảm thấy có lẽ hắn điều hành một công ty bảo vệ thật, hoạt động song song: một mặt dưới vỏ bọc hợp pháp, một mặt ngầm ẩn trong bóng tối.
Nhưng muốn điều tra việc này rất phức tạp, tốt hơn là giao cho Lão Yêu làm.
Hai ngày sau đó, chúng tôi thông qua sự trợ giúp của các phân cục, cùng với giám định ADN của thi thể, đã xác định được năm, sáu danh tính nạn nhân.
Lão Yêu cũng không hề nhàn rỗi trong hai ngày qua, ông đã xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của tất cả các công ty bảo vệ trong thành phố Nam Giang. Trong kho dữ liệu của công ty mang tên Thiết Anh Đặc Vệ, ông đã phát hiện nhiều nhân viên không hề có trong danh sách bảng lương. Và người đứng tên ông chủ chính là Dương Hưng Đông.
Ngay trước khi chúng tôi kịp tiến hành lục soát, Dương Hưng Đông đã bỏ trốn, cũng đã nhanh chóng chuyển toàn bộ tài sản sang các tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ. Thậm chí, những nhân viên làm việc bên trong công ty còn chưa hề hay biết việc nó đã ngừng hoạt động, vẫn đang xếp hàng chờ nhận lương ở sảnh chính.
Tôi nói: "Vừa nghe tin động đã lập tức bỏ trốn, nếu một kẻ hèn nhát đến mức đó mà là Lục Đạo Cuồng Trù thật, thì tôi đây xin nguyện đổi họ Tống."
Hoàng Tiểu Đào vỗ tay: "Việc còn lại cứ giao cho em. Em sẽ thông báo cho các phân cục cùng truy bắt hắn, thông tin cá nhân của hắn đã được đăng ký tên thật rồi, kiểu gì hắn cũng không thể thoát khỏi Nam Giang đâu."
Tôi hỏi: "À phải, những người có tiền đã tham gia câu lạc bộ em định xử trí thế nào?"
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Ăn thịt người chỉ có thể quy vào tội xúc phạm thi thể, cũng không phải tội danh quá nghiêm trọng. Dù sao thì đám người này thừa tiền để bảo lãnh, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được chúng."
Tôi nói: "Đây không phải trọng điểm. Mấu chốt là, những kẻ này cũng giống chúng ta, đã mất khả năng hấp thụ protein động vật. Chiêu này của Dương Hưng Đông rất thông minh, hắn dụ dỗ người khác lún sâu vào con đường tăm tối, cứ đà này, chỉ vài năm nữa thôi, Nam Giang sẽ lại sản sinh thêm không ít những cuồng ma ăn thịt người."
Tiểu Đào nói: "Nói vậy thôi, toàn bộ đám người này phải được điều trị về cả thể xác lẫn tinh thần." Nói tới đây, cô bỗng cười: "Lần này quyền hạn đặc biệt của tổ đặc án có thể được kích hoạt, khỏi cần phải viết đơn xin phép rườm rà."
Băng Tâm liên lạc với các chuyên gia y tế hàng đầu để cùng phối hợp nghiên cứu. Tôi và Tiểu Đào đã phải cung cấp mẫu máu, mẫu nước tiểu nhiều lần nhưng vẫn không tìm được nguyên lý để phá giải tác dụng của loại thuốc này. Nhưng dù sao cũng phân tích ra được rằng, tác dụng của loại thuốc này là tác động trực tiếp đến hệ thần kinh vị giác vùng hạ đồi. Nếu như trong truyện kiếm hiệp thì nhất định sẽ có thuốc giải. Nhưng tiếc thay, thực tế không hề dễ dàng như vậy.
Có chuyên gia đề nghị nên tiến hành lọc m.á.u toàn thân, nhưng như vậy vô cùng đau đớn, nên tạm thời chúng tôi chưa điều trị, đồng nghĩa với việc vẫn phải tiếp tục ăn chay thêm một thời gian nữa.
Hôm nay tôi đang sắp xếp lại hàng hóa trong cửa hàng thì Tiểu Đào gọi điện đến, giọng có vẻ gấp gáp nói: "Tống Dương, anh tới đây một chút, có một vị khách quý vừa đến cục, nói rằng có thể giúp chúng ta bắt giữ Dương Hưng Đông."
Tôi hỏi: "Quan lớn phương nào vậy?"
Hoàng Tiểu Đào cười: "Chắc chắn anh không nghĩ tới đâu, là Interpol đấy."