"Độc tố của thịt người?" Tiểu Đào thắc mắc, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi giải thích: "Khi con người bị giết, họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, sợ hãi, lo âu và tức giận. Những cảm xúc tiêu cực này kích thích cơ thể sản sinh hormone, những hormone này đi vào máu, biến thành độc tố và gây hại cho người ăn phải..."
"Vậy còn thịt lợn và thịt bò thì sao?" Tiểu Đào hỏi.
"Khi g.i.ế.c thịt một số loại bò cao cấp, chúng cũng tiết ra độc tố, nhưng không đáng kể bằng. Có thể vì hệ thần kinh của con người là phát triển nhất, hoặc đó chính là sự trừng phạt mà tạo hóa dành cho kẻ ăn thịt đồng loại." Tôi đáp.
Tiểu Đào nói: "Em hiểu rồi. Vậy thì ăn chay là tốt nhất rồi. Chẳng phải mọi người vẫn luôn kêu gọi ăn chay đó sao? Vừa khỏe, vừa giảm cân nữa."
Tôi cười: "Nếu bị buộc phải ăn chay, anh chẳng vui vẻ gì nhưng cũng chẳng ý kiến ý cò gì. Chẳng qua là bị uống nhầm chất độc thôi. Mà em cũng đâu có béo đâu?"
"Ai nói em không béo chứ?"
Mỗi lần tôi nói câu này, Tiểu Đào đều phản ứng thái quá, cứ lải nhải rằng tôi chẳng thèm để ý đến cô ấy đã lâu rồi. Con gái thật sự rất nhạy cảm với vẻ ngoài của bản thân.
Tôi mở cốp xe, quan sát kỹ lưỡng hơn, không có gì đáng ngờ. Nhưng khi dùng mũi ngửi thử, tôi phát hiện mùi nước hoa thoang thoảng, và trong khe hở sàn có một sợi tóc dài.
Chiếc cốp xe này hẳn đã từng nhốt người. Trước hết, cần cất sợi tóc này vào túi vật chứng, sau đó sẽ tìm kiếm t.h.i t.h.ể để đối chiếu. Hy vọng sẽ tìm thấy được nạn nhân.
Khi vào văn phòng, Băng Tâm đem đến cho tôi một chồng tài liệu: "Những 'món ngon' mà huynh cần đây."
Tôi xem qua. Những người do Băng Tâm lựa ra đều tương đối khỏe mạnh, trẻ trung, diện mạo ưa nhìn, đáp ứng các tiêu chuẩn. Hầu hết họ đều là giới cổ cồn trắng, công chức, cùng một vài ông chủ doanh nghiệp tư nhân. Tôi không khỏi cau mày, tự hỏi: Xã hội này liệu có thực sự công bằng không? Chẳng lẽ những người có ngoại hình tốt thì lớn lên sẽ nghiễm nhiên có địa vị cao hơn sao?
Tiểu Đào nói: "Đừng nhắc đến chuyện đó làm gì. Ngoại hình đôi khi rất quan trọng. Khi bọn em tuyển cảnh sát, mọi người đều đồng lòng gạt bỏ một người có khuôn mặt má khỉ miệng nhọn, thực tế thì sau khi xem xét kỹ lưỡng, lý lịch của anh ta không hề có bất cứ vấn đề gì."
Băng Tâm không hề ngại ngần, đáp lại: "Sao muội chẳng cảm thấy thế nhỉ? Muội đi lên là dựa hoàn toàn vào thực lực và điểm số mà."
"Thử nghĩ xem, nếu cô có một khuôn mặt xấu xí, đầy trứng cá, ba vòng như một, liệu Tống Dương có thèm liếc mắt nhìn cô không?" Tiểu Đào chế nhạo.
"Hừ! Ngoài bộ n.g.ự.c và cặp m.ô.n.g nở nang đó ra thì tỷ có gì hơn muội chứ?" Băng Tâm bĩu môi.
"Tôn đại tiểu thư, sao lại không đúng cơ chứ? Nhìn thân hình cô xem, liệu có ra dáng phụ nữ không?"
Hai người bắt đầu công kích cá nhân ngay trước mặt tôi. Tôi chẳng buồn can thiệp, dù sao thì những cuộc cãi vã của họ cũng chẳng bao giờ nghiêm trọng đến mức đáng lo ngại.
Sau khi trở lại vấn đề chính, tôi bắt đầu phân tích: "Những người mất tích này đều thuộc giới tinh hoa của xã hội. Hãy điều tra những điểm chung, những mối liên hệ giữa họ. Biết đâu sẽ tìm ra được khu vực mà kẻ thủ ác thường xuyên lui tới..."
Đến đây, tôi bỗng dừng lại. Trong đầu tôi chợt nảy ra một phép so sánh giữa hung thủ lần này với Đường sư phụ. Đường sư phụ là chủ quán bánh bao, mọi tội ác đều do một mình ông ta tự tay thực hiện. Nhưng kẻ lần này thì khác, trong tay hắn có rất nhiều thủ hạ.
Nếu đó thực sự là những vệ sĩ được thuê, dù họ có bán mạng vì tiền đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không có lương tâm được chứ?
Chỉ có một khả năng duy nhất: đám thủ hạ này do chính hắn tự tay huấn luyện. Tôi hỏi: "Tên bảo vệ mà chúng ta đưa về đã tỉnh lại chưa?"
Tiểu Đào nói: "Qua bên đó xem sao."
Chúng tôi tới phòng tạm giam, một trong số những tên bảo vệ đã tỉnh lại, chúng tôi liền đưa hắn vào phòng thẩm vấn. Ban đầu hắn không chịu nói, nhưng bị tôi dùng Minh Vương Chi Đồng bức cung trong 10 giây, khiến hắn run lẩy bẩy khai nhận mọi thứ.
Đúng như tôi dự đoán, kẻ thủ ác có công ty vệ sĩ riêng. Tiểu Đào khẽ trao đổi ánh mắt với tôi: "Đây quả thực là một băng nhóm tội phạm."
Tôi tiếp tục hỏi: "Công ty tên là gì?"
"Đế... Đế Giang." Tên bảo vệ lắp bắp trả lời, mồ hôi vã ra.
Tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Đào có công ty như vậy không. Cô ấy lắc đầu, sau đó vỗ bàn, quát lớn: "Khai thật ra!"
Tên bảo vệ run rẩy nói: "Thật sự là cái tên này mà."
"Địa chỉ ở đâu?" Tôi hỏi.
" Tôi không biết. Thông thường, ông chủ không cho phép chúng tôi đến trụ sở công ty. Chúng tôi chỉ được nhận lương hàng tháng. Chúng tôi chỉ được lệnh đi làm khi câu lạc bộ có hoạt động, ngoài ra chẳng cần làm gì khác." Tên bảo vệ giải thích.
Hoàng Tiểu Đào cười khẩy: "Hắn trả cho anh bao nhiêu để anh làm chuyện táng tận lương tâm này?"
"Không phải vấn đề tiền bạc đâu." Ánh mắt tên bảo vệ bỗng trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu: "Mà là chúng tôi hoàn toàn đồng tình với triết lý của ông chủ."
"Cái gì cơ?" Lần này, đến Tiểu Đào cũng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa rồi.
"Có thể ăn thịt người." Tên bảo vệ hờ hững nhún vai: "Lần đầu tiên tôi nếm thử là cánh tay của một thiếu nữ. Vì trước đó chúng tôi đã quen với những mùi vị khác lạ, nên cảm giác không quá khó chấp nhận. Cánh tay được hầm nhừ trong nồi áp suất, thêm chút gia vị, rắc tiêu lên, ăn vào mềm tan, thơm lừng khó cưỡng. Xương hầm mềm đến độ có thể cắn nát, vị tủy ngọt béo tan chảy trong khoang miệng. Thực sự là đỉnh cao của ẩm thực mà tôi từng được nếm qua. Tôi còn được nhìn ảnh chụp của cô ấy, là một cô gái xinh đẹp, mặc dù thịt cô ta rất ngon, nhưng tôi vẫn thoáng chút buồn bã. Ông chủ vẫn thường nói, tình yêu đích thực là phải biến thứ mình yêu thành một phần của chính mình..."
"Đừng nói nữa!" Tiểu Đào đập bàn một cái rầm, khuôn mặt nhăn nhó đầy vẻ ghê tởm.
Tôi để ý trên cổ tay hắn có một hình xăm, bèn hỏi: "Trước đây anh làm nghề gì?"
"Một tù nhân mãn hạn, chẳng nơi nào chịu nhận, chỉ có ông chủ là dang tay đón nhận tôi thôi."
Hắn kể lại quá trình được lựa chọn. Người này sau khi ra tù thì thất nghiệp, chỉ biết trộm cắp vặt vãnh. Sau đó thì có một người tới tìm hắn, hỏi hắn có muốn làm bảo vệ không, đương nhiên là hắn gật đầu lia lịa. Sau khi nhận được công việc, chẳng cần phỏng vấn hay tuyển chọn cầu kỳ, chỉ một cuộc điện thoại, ngay lập tức có hợp đồng được gửi tới, lương tháng 7000 tệ, lại chẳng phải đến công ty, sung sướng hơn tiên.
Ba tháng sau, hắn nhận được một cuộc điện thoại, nói phải đi huấn luyện, đến một nhà kho bỏ hoang nằm heo hút ngoại ô. Hắn ngoài ý muốn phát hiện, những người tới đây đều giống hắn, là những kẻ vừa mãn hạn tù. Sau khi ông chủ xuất hiện, ông ta đưa ra đủ những lý do khó hiểu, đại ý rằng: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, mong mọi người thấu hiểu cho nhau."
Sau đó mỗi người được nhận một đĩa thức ăn, là thịt con tê tê. Đám người này vốn dĩ đã quen chốn lao tù, chẳng màng đến chuyện bảo tồn loài động vật quý hiếm nào, ăn một cách ngon lành, không chút ngần ngại.
Lần huấn luyện thứ hai là một tuần sau, cũng là ông chủ lại thao thao bất tuyệt đủ thứ lý thuyết, sau đó mời họ ăn tiệc. Lần này món ăn là óc khỉ. Họ trói chặt một con khỉ vào chiếc bàn đã khoét sẵn lỗ, chỉ để lộ phần đầu. Sau đó dùng d.a.o chặt phăng phần xương sọ nhô lên, đổ dầu sôi vào rồi dùng thìa múc óc ăn. Ba người một bàn, ăn sống một con khỉ đang giãy giụa.
Con khỉ kêu thét thảm thiết, tiếng gào xé lòng vang vọng. Một số người không chịu nổi liền đứng lên phản đối. Ông chủ chỉ cười nhạt nói, nếu ai không thích thì cứ việc bỏ về, nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ nhận được một đồng nào nữa.
Chẳng ai biết ông chủ có mưu đồ gì, trong lòng hoài nghi, một vài kẻ đã chọn rời đi.
Sau đó là lần huấn luyện thứ ba, món ăn lần này là một thứ mà tất cả chưa từng thấy bao giờ. Trông nó giống hệt một con nhộng khổng lồ, được chiên vàng ruộm lớp vỏ ngoài. Ông chủ cười nói, đây là cơm vàng, đó chính là chất thải được bài tiết ra từ một thiếu nữ!