Đầu tôi ong lên. Quả nhiên là Giang Bắc Tàn Đao! Tôi đã quá đánh giá thấp sự xảo quyệt của bọn chúng.
Lúc này, chúng tôi đang ở sâu hai mươi mét dưới lòng đất. Căn bản là chẳng ai có thể đến cứu. Tống Tinh Thần bên cạnh tôi cũng vậy, chân tay rã rời, phải vất vả lắm mới dùng Đường đao chống đỡ cơ thể.
“Thuần cẩu sư là do ngươi giết?” Lục Đạo Cuồng Trù hỏi, giọng đầy ẩn ý.
“Nếu tôi nói không phải, ngươi có tin không?” Tôi biết rõ, dù mình nói gì đi nữa, tổ chức cũng sẽ không đời nào tin rằng Thuần cẩu sư bị Đao Thần giết. Món nợ này, mãi mãi sẽ đổ lên đầu tôi.
Mà cho dù không có vụ án đó đi chăng nữa, chính tà vốn dĩ không đội trời chung. Tổ chức này vẫn luôn coi tôi là cái gai trong mắt, tôi biết thừa chúng sẽ không đời nào bỏ qua cho mình. Ngay lúc này đây, về cơ bản, tôi đã bị tuyên án tử hình.
“Muốn c.h.é.m g.i.ế.c gì thì cứ ra tay đi!” Tôi lạnh lùng tuyên bố.
Đột nhiên, Lục Đạo Cuồng Trù bỗng phá lên cười như một kẻ điên loạn: "Anh đúng là chẳng thể nào thấu hiểu nghệ thuật của tôi. Việc báo thù cho đồng bọn, hay là tận trung với tổ chức, những thứ nhàm chán đó tôi chẳng buồn để tâm. Thứ tôi khao khát chính là bộ óc thông minh của anh kia kìa! Tôi sẽ dùng phương thức nấu ăn tuyệt vời nhất để khiến nó đạt đến tột cùng sự thăng hoa, thưởng thức, tận hưởng điều đó, để trí tuệ của anh và cơ thể của tôi hòa quyện làm một!"
Giờ khắc này, tôi đến cả sức để nghiến răng cũng chẳng còn. Chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn đầy căm hờn, nhưng sâu thẳm trong lòng là sự bất lực tê tái.
Lục Đạo Cuồng Trù phất tay: "Bắt lấy hắn, đừng để bị thương, sẽ ảnh hưởng đến hương vị."
Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen lao nhanh tới, đột nhiên có tiếng "vút vút" xé gió vang lên. Hai mũi ám khí găm thẳng vào cổ chúng, lập tức cả hai ôm cổ quỵ xuống trong đau đớn.
"Không thể nào!" Lục Đạo Cuồng Trù hét lên một tiếng thất thanh.
Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy Tống Tinh Thần chậm rãi đứng dậy, đao đã rút ra khỏi vỏ, múa một vòng, ánh đao sắc lạnh lóe lên sáng chói.
"Giết hắn!" Lục Đạo Cuồng Trù gằn giọng quát lớn. Đám thủ hạ phía sau điên cuồng xông lên. Tống Tinh Thần nhảy vụt tới, một đao c.h.é.m thẳng xuống vai tên đi đầu, xoay người c.h.é.m đứt đầu tên tiếp theo. Cái đầu còn chưa kịp chạm đất, anh đã đoạt mạng thêm một kẻ nữa.
Tống Tinh Thần vụt lướt như mãnh sư giữa bão tuyết, đao vung lên, m.á.u b.ắ.n tung tóe, tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp nơi. Tôi đã muốn bảo anh hãy tha cho bọn chúng một con đường sống, nhưng toàn thân tôi đã rã rời, chẳng còn chút sức lực nào để cất lời.
Có điều Tống Tinh Thần cũng không hề bị cuốn vào cơn khát máu. Anh bắt đầu dùng sống đao đánh ngất chúng. Lục Đạo Cuồng Trù chớp lấy cơ hội để tẩu thoát, Tống Tinh Thần nhanh chóng đuổi theo.
Tôi một mình ở căn phòng nhuốm máu, lòng tôi dấy lên cảm giác bất an khó tả.
Một lát sau, Tống Tinh Thần quay lại, tháo chiếc mặt nạ chống độc từ một tên thủ hạ, đeo cho tôi rồi đỡ tôi đứng lên, dìu tôi ra khỏi căn hầm.
Tuy cơ thể rã rời, nhưng tôi miễn cưỡng vẫn nói chuyện được, hỏi: "Sao anh làm được vậy?"
"Quy Tức Công!"
Tôi chợt hiểu ra. Thì ra, từ lúc khí độc rò rỉ, anh đã bắt đầu nín thở. Từ lúc tôi trúng độc cho tới khi Lục Đạo Cuồng Trù đi vào rồi đánh nhau, phải mất tầm năm phút, toàn bộ quá trình anh không hề hít thở.
Con người có thể nín thở lâu nhất là bao nhiêu? Ba phút? Hay năm phút?
Không, là 9 phút 37 giây. Nghe nói một người Nga đã có thể ngâm mình trong nước dưới lớp băng ở Bắc Cực, không dùng bất kỳ dụng cụ hỗ trợ nào, nín thở lâu như vậy. Cho tới nay đó vẫn được công nhận là kỷ lục thế giới.
Năm xưa, dưới trướng Nhạc Phi có một vị tướng thợ lặn tên là Nguyễn Cầm Long, có thể lặn dưới nước thời gian một nén hương. Thứ mà vị tướng quân ấy luyện tập chính là Quy Tức Công.
Quy Tức Công không phải do Tống Tinh Thần cố ý luyện, mà trong lúc tập hô hấp thổ nạp, anh đã tự mình ngộ ra. Nín thở mười phút đối với anh mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề. Những điều này mãi về sau anh mới kể cho tôi hay.
Tống Tinh Thần dìu tôi, tôi nói: "Đừng để ý trước mắt, tên khốn đó chạy chưa xa đâu, hãy đuổi theo hắn ngay!"
Tống Tinh Thần khẽ đáp lời, vội đuổi theo. Tôi gỡ mặt nạ ra, cố gắng hít thở không khí trong lành. Nhờ tác dụng của Ích Uế Đan trợ giúp, tôi đã có thể miễn cưỡng nhúc nhích.
Lát sau, Tống Tinh Thần quay trở lại, nói: "Hắn ta đã tẩu thoát mất rồi, hắn có xe riêng."
"Xe gì?" Tôi lo lắng hỏi.
" Tôi đã liên lạc với Tiểu Đào để chặn đường." Dứt lời, anh đột nhiên quỳ sụp xuống. Tôi sững sờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Vừa nãy tôi cố ý giả vờ bị trúng thuốc mê là muốn dẫn dụ bọn chúng hiện thân, hại anh gặp nguy hiểm. Là tôi sai!" Tống Tinh Thần cúi đầu nói.
Tôi cười: "Không, anh làm vô cùng chính xác. Giờ anh không còn đơn giản là bảo vệ tôi nữa, mà cũng là một thành viên của tổ chuyên án. Tôi phải khen thưởng cho anh!"
Về phần phải thưởng thế nào, đợi về tôi sẽ bảo Tiểu Đào trích một khoản tiền. Nhưng có vẻ Tống Tinh Thần này chẳng mảy may quan tâm đến tiền bạc.
Bên kia Tiểu Đào cũng nhanh chóng hành động, thông báo cho cảnh sát giao thông các chốt chặn chú ý một chiếc xe SUV màu đen. Hai chúng tôi chờ ở đây khoảng nửa tiếng thì Tiểu Đào tới. Thấy tôi vẫn ngồi dưới đất, cô ấy trách móc: " Đúng là, cứ hở ra là có chuyện. Anh không bị thương chứ?"
"Lần này may mà có Tống Tinh Thần, nếu không, có lẽ tôi đã thành món khai vị trên bàn tiệc rồi." Tôi cười khổ.
Tiểu Đào bảo những cảnh sát đi cùng vào lục soát hiện trường. Có hai tên thủ hạ bị đánh ngất đã được đưa đi, chờ tỉnh lại sẽ hỏi cung. Lúc tổ kỹ thuật kiểm tra phòng lạnh, khi nhìn thấy những "nguyên liệu" kinh khủng kia, đúng như tôi dự đoán, tất cả đều nôn thốc nôn tháo.
Tôi hỏi Tiểu Đào có tiến triển gì không? Cô ấy đáp: "Vương Nguyên Thạch làm việc rất nhanh, đã điều tra toàn bộ các công ty bảo vệ trong thành phố, không có ai khả nghi. Nhân viên mất tích thì vẫn đang tìm hiểu, còn anh bên này thế nào?"
Tôi nói rõ những gì mình biết, Tiểu Đào kinh ngạc: "Lại là tổ chức?"
"Không!" Tôi lắc đầu: "Anh cảm thấy không đúng lắm."
"Tại sao?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
Bất kể là Thuần Cẩu Sư hay Hoàng Tuyền, khi chúng ra mặt đều toát ra khí chất cực kỳ độc đoán, tàn nhẫn, hơn nữa lúc nào cũng chuẩn bị sẵn những đường lùi hiểm hóc khiến đối thủ không kịp trở tay.
Kẻ tự xưng Lục Đạo Cuồng Trù này nếu so sánh với hai tên kia, cả về mưu trí lẫn khí chất đều quá yếu kém, lại bị Tống Tinh Thần đánh cho tháo chạy tán loạn. Nếu như hàng ngũ lãnh đạo trong tổ chức yếu kém đến thế, thì tổ chức ấy đã bị triệt tiêu từ lâu.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ của tôi, phải chờ bắt được hung thủ mới có thể xác nhận.
Lúc này Tiểu Đào có điện thoại, cô ấy trao đổi vài câu qua điện thoại rồi nói: "Xong, hắn ta đã chạy thoát rồi."
"Cái gì?" Tôi nhíu mày.
Tiểu Đào giải thích: "Cảnh sát giao thông tìm thấy chiếc xe kia ở ven đường, hung thủ đã bỏ xe chạy trốn. Em đã yêu cầu người mang chiếc xe về để điều tra."
Chúng tôi về đến hiện trường bằng xe cảnh sát, liền trông thấy chiếc xe của hung thủ đang đậu trong sân. Tôi mang găng tay và đi giày bảo hộ, cẩn thận tiến vào trong xe. Dùng bột chuyên dụng để thu thập dấu vân tay trên vô lăng, tôi chợt nhận ra những dấu vân tay này rất mờ nhạt.
Trong hộc đựng đồ có một hộp thuốc an thần và nửa chai nước lọc. Chắc hẳn hung thủ đã dùng, và có thể còn sót lại ADN.
Tôi trầm ngâm nói: "Kẻ này quả thực rất am hiểu những luận điểm của bản thân. Hắn ăn thịt người trong thời gian dài, độc tố đã xâm nhập vào hệ thần kinh, chắc chắn tay hắn sẽ thường xuyên bị run!"