Chắc chắn không nhầm lẫn được. Tấm thẻ này y hệt tấm thẻ mà Thuần cẩu sư từng mang theo. Lẽ nào chủ mưu đứng sau vụ này cũng là một thành viên cấp cao trong tổ chức, có địa vị tương đương Thuần cẩu sư và Hoàng Tuyền?
Tôi đứng sững hồi lâu, cho tấm thẻ vào túi, sau đó mở máy tính lên, nhưng nó lại khóa bằng mật khẩu. Đành tháo ổ cứng và mang về nhờ Lão Yêu hỗ trợ.
Tôi và Tống Tinh Thần rời khỏi căn phòng đó. Những căn phòng khác chẳng tìm thấy manh mối nào khác, chỉ có một hầm rượu lâu năm, tôi tìm thấy loại rượu giống hệt với chai của ông chủ Mộ. Sau đó chúng tôi vào phòng bếp. Nhà bếp cực kỳ rộng rãi, diện tích phải ngang một căn hộ ba phòng ngủ. Bên phải là một tủ lạnh cỡ lớn, bên trái là bàn bếp hình chữ L, dụng cụ làm bếp đầy đủ tiện nghi, chẳng kém gì bếp của khách sạn 5 sao.
Giữa phòng là chiếc bồn thủy tinh hình trụ mà Hoàng lão gia miêu tả, bên trong chứa đầy chất lỏng đặc quánh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những sợi tóc dài và mảng da c.h.ế.t trôi nổi lềnh bềnh. Sợi tóc rất dài, rõ ràng là của phụ nữ. Lòng tôi không khỏi xót xa, thương cảm cho cô gái đã bị tiêu thụ hoàn toàn vào cái đêm kinh hoàng đó.
Ở thời cổ đại, con người chưa có khái niệm rõ ràng về linh hồn, cộng thêm sự khan hiếm thức ăn, đôi khi họ còn dùng xác người làm lương thực. Nhưng ăn thịt đồng loại sẽ phát sinh bệnh tật, cùng với việc ý thức con người tiến bộ, dần dần đã đoạn tuyệt hoàn toàn thói quen đáng sợ này.
Đương nhiên, cách đây vài thập kỷ, vẫn còn một số rất ít những bộ tộc lạc hậu có thói quen ăn thịt người.
Ăn thịt người là việc làm của con người thời kỳ sơ khai của loài người. Vậy mà những kẻ có tiền lại tàn nhẫn đến mức ấy, thực hiện hành vi man rợ này, còn dùng những lời lẽ hoa mỹ để bao biện cho tội ác của mình. Thật sự ghê tởm đến tột cùng.
Tôi tiến đến bàn bếp hình chữ L, nhấc một con d.a.o trên bàn lên ngửi, rồi lấy một chai dung dịch nhỏ lên thân dao. Thực ra dung dịch chỉ là hóa chất tẩy rửa dầu mỡ thông thường, và lớp váng mỡ chảy ra quả nhiên là chất béo từ cơ thể người.
Tất cả những thứ này đều là bằng chứng phạm tội. Tôi lấy điện thoại ra định gọi thì thấy mất sóng, đành chờ khi ra ngoài mới liên lạc được.
Tống Tinh Thần không biết từ đâu tìm được một chiếc phễu kim loại, phía dưới nối với một ống mềm. Anh ta đưa cho tôi xem. Bởi vì những kẻ này đã bỏ trốn quá vội vàng, chiếc phễu còn chưa kịp rửa, dính đầy cặn thức ăn vương vãi.
Tôi đưa lên mũi ngửi thử, đại khái có thể nhận ra vài loại thực phẩm, rồi nói: "Thịt bò, thịt gà, sữa, trứng gà... tất cả đều là thực phẩm giàu protein."
Phía cuối cái ống mềm có vết ăn mòn, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỗ đó còn có mùi hôi thối đặc trưng chỉ có trong dạ dày người.
Thứ này chắc chắn dùng để "nhồi ép", nhét ống mềm vào dạ dày nạn nhân, sau đó đổ thức ăn đã nghiền nát vào, cưỡng ép họ nuốt hết, giống hệt như cách người ta nhồi vịt béo.
Dù thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào, có một điều rõ ràng: các nạn nhân bị "nuôi vỗ" trong một khoảng thời gian khá dài, ít nhất là nửa tháng. Bọn hung thủ muốn làm béo họ!
Tôi định vào kho lạnh kiểm tra. Tuy không có điện, nhưng khi cửa vừa mở, một luồng khí lạnh vẫn phả ra. Thấy Tống Tinh Thần vẫn đứng chắn ở cửa, tôi hỏi: "Anh không vào cùng à?"
Anh lắc đầu, đáp: " Tôi sẽ canh chừng ở đây."
Tôi lập tức hiểu ý anh. Nếu cả hai cùng vào, lỡ có kẻ nào đó đóng sập cửa từ bên ngoài, chúng tôi coi như toi mạng. Dù khả năng này không cao, nhưng Tống Tinh Thần vẫn giữ sự cảnh giác tuyệt đối.
Tôi nhớ lại hôm mình cùng Tiểu Đào vào kho lạnh ở Quế Hòa Viên, đúng là đã quá chủ quan.
Bên trong kho lạnh chẳng có mấy thứ. Vừa bước qua cửa, tôi thấy vài túi rau củ như cải, cần tây, cà chua, nhãn mác toàn tiếng Anh. Đi sâu vào trong, một tảng thịt lớn treo lủng lẳng trên móc sắt đập vào mắt. Thoạt nhìn cứ ngỡ là thịt dê, nhưng với kiến thức về giải phẫu người, tôi biết chắc đó là một thi thể.
Nói đúng hơn, đó là một t.h.i t.h.ể đã mất hết nội tạng, tứ chi bị cắt rời, và không còn đầu.
Dù có kinh nghiệm đối mặt với nhiều cảnh tượng rùng rợn, tôi vẫn không kiềm được mà lấy tay che miệng. Phần cơ thể này đã bị trụng nước sôi để cạo lông, trắng bóc như da heo, và được banh rộng bằng một thanh gỗ cắm chính giữa. Từng chiếc xương sườn lộ ra rõ mồn một, phần xương chậu bên dưới cũng đã bị lóc sạch...
Tôi để ý thấy những chiếc xương sườn hoàn toàn nguyên vẹn, không hề có xây xước, bắp thịt cũng còn rất hoàn hảo, bên ngoài không hề có dấu hiệu ngoại thương. Điều này cho thấy kẻ xử lý phải có kiến thức cực kỳ sâu rộng về cấu tạo cơ thể người. Quả thực, đám biến thái này xem con người như nguyên liệu để chế biến!
Kế bên đó là vài chiếc hộp gỗ. Tôi dùng d.a.o nạy chiếc hộp trên cùng ra, bên trong chứa đầy đá lạnh, chính giữa là một quả thận người trông còn rất tươi.
Một chiếc hộp khác đựng bộ lòng người đã được làm sạch sẽ, cùng với vài chai m.á.u đông đặt trong một cái túi.
Còn có một thứ ghê tởm hơn nữa, ban đầu tôi không thể hình dung nổi đó là gì, mãi sau mới nhận ra là phân và nước tiểu người. Quan sát chất thải cho thấy người này khá khỏe mạnh, trong phân vẫn còn những sợi thịt chưa tiêu hóa hết.
Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi nữa. Tất cả những chiếc hộp này, bao gồm cả phân và nước tiểu, đều là nguyên liệu để nấu ăn! Thôi, cứ để tổ kỹ thuật xử lý vậy.
Tôi nói với Tống Tinh Thần: "Chúng ta ra ngoài trước đã."
Khi ra ngoài và đang tìm lối thoát, lúc đi ngang qua phòng khách, Tống Tinh Thần chợt lên tiếng: "Có thứ gì đó dưới gầm bàn."
Tôi cũng nhìn theo. Đó là một cái túi đen rất lớn, dài đúng cỡ người trưởng thành. Chẳng lẽ bên trong là...
Trong lúc tôi đang kinh ngạc, chiếc túi đột ngột động đậy. Tôi giật nảy mình, phản ứng đầu tiên là bước tới kiểm tra, nhưng Tống Tinh Thần đã đưa tay ngăn lại: "Cẩn thận, có thể là bẫy!"
Tôi khẽ gạt tay anh ra: " Tôi sẽ cẩn thận."
Tôi tiến tới, dùng ngón tay chọc nhẹ. Cảm giác không quá giống con người, nhưng hình dạng thì lại y hệt.
Đúng lúc này, chiếc túi lại giật mạnh một cái nữa, nói thật là khiến tôi sợ muốn rụng tim.
Tôi từ từ kéo khóa túi. Một cái đầu đột ngột lộ ra – đó là một con búp bê bơm hơi. Thế nhưng cơ thể của nó cứ thế không ngừng phồng lên, trương to ra rồi bất ngờ bật thẳng ra khỏi túi.
Tống Tinh Thần thét lên: "Đó là bẫy, chạy mau!"
Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng. Mắt chúng tôi không kịp thích nghi, chói đến mức không thể mở ra được. Chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, như thể có một cơ chế nào đó vừa được kích hoạt. Không khí ngay lập tức tràn ngập một mùi chua nồng và hắc, chính là thuốc mê!
Khi cuối cùng cũng mở mắt ra được, tôi nhận thấy tất cả các cửa chớp xung quanh đã bị hạ xuống. Con búp bê kia vẫn nằm im một chỗ, nhưng phần chỉ khâu trên người nó đã nứt toác, khí bên trong phun xì xì ra ngoài. Hóa ra, bên dưới con búp bê bơm hơi này có một ống dẫn nối vào.
“Ư…” Tống Tinh Thần vừa định nói, thì đột ngột chống đao quỳ sụp xuống. Chiếc bình sứ trong tay anh lăn lông lốc đến chân tôi. Tôi nín thở, vội vàng lấy ra hai viên thuốc, một nhét vào miệng mình, một nhét vào miệng anh.
Loại thuốc mê này không chỉ ảnh hưởng đến ý thức mà còn tác động lên cả cơ bắp. Vô tình hít phải một chút, tôi đã cảm thấy chân tay rã rời. Thuốc giải "Ích Uế Đan" lần này cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn tác dụng của nó.
Tôi bất lực quỵ xuống đất. Một cánh cửa chớp khác kéo lên, một đám người mặc đồ đen, đeo mặt nạ chống độc ập vào, nhanh chóng dàn thành hai hàng. Một người đàn ông cao gầy, hai tay chắp sau lưng, bước đi giữa hàng ngũ đó. Trên mặt hắn cũng là một chiếc mặt nạ chống độc.
Gã đàn ông giơ bàn tay gầy guộc lên, cất giọng nói: "Tống đại thần thám, không ngờ chúng ta lại có ngày giăng bẫy bắt rùa trong rọ thế này nhỉ!"
“Ngươi là ai?” Tôi gằn giọng, nghiến chặt răng.
“ Tôi có biệt danh là Lục Đạo Cuồng Trù, một cán bộ cấp cao trong tổ chức. Rất hân hạnh được gặp!”