Hoàng Tiểu Đào đi điều tra tài xế, còn tôi và Tống Tinh Thần phụ trách hiện trường. Băng Tâm bĩu môi: "Em thì làm gì đây? Chẳng có t.h.i t.h.ể để giải phẫu!"
Tiểu Đào thúc giục: "Tống Dương, anh mau giao cho Băng Tâm muội muội của anh một nhiệm vụ gì đó đi."
Tôi suy nghĩ, rồi nói: "Phiền em đi thu thập hồ sơ những người mất tích gần đây từ các đồn công an, tìm kiếm những nạn nhân tiềm năng ẩn sau đó."
"Vậy làm sao tìm?"
Băng Tâm không có kinh nghiệm về vụ án bánh bao nhân thịt người, tôi cười bảo: "Cứ theo trực giác, tìm ra người 'ngon thịt' nhất trong số đó."
Chúng tôi chia nhau ra đi làm. Tôi và Tống Tinh Thần bắt xe tới ngã ba giáp ranh thành thị và nông thôn kia. Tôi đi một vòng quanh khu vực đó, mở hộp dụng cụ pháp y ra để tìm dấu chân, quả nhiên có phát hiện. Nhưng nơi này rất trống trải, gió lớn thổi ào ào, những dấu chân trên đám cỏ đã trở nên đứt quãng.
Trên điện thoại tôi có ứng dụng mà Lão Yêu viết, có thể chạy trên bản đồ Baidu. Mỗi khi tìm được một địa điểm nào, tôi lại đánh dấu một lá cờ. Tôi phát hiện tối qua Hoàng lão gia đã di chuyển trong một phạm vi rộng, lẩn lút đi đi lại lại ở khu vực đó rất nhiều lần.
Cuối cùng, không còn manh mối để đi tiếp, tôi tìm trên bản đồ xem gần đây có ngọn núi nào không. Phía tây nam có một dãy núi, nhưng vì quá hẻo lánh nên không hiển thị trên bản đồ.
Tôi gọi điện cho Lão Yêu, bảo hắn tìm xem quanh đây có khu biệt thự nào không, nếu có thì gửi tọa độ cho tôi.
Lão Yêu gõ bàn phím lạch cạch, nói: "Không có biệt thự, nhưng có một ngôi chùa Thanh Lương Tự. Cậu định đến đó tìm gì sao?"
"Khu dân cư thì sao?" Tôi hỏi.
"Ai mà ngu đi xây khu dân cư ở đó, không có đâu." Lão Yêu đáp.
Theo lời Hoàng lão gia kể, hiện trường có thể là một biệt thự trên núi. Tôi bảo Lão Yêu thử nghĩ cách, tìm xem liệu có công trình nào trái phép chưa đăng ký không. Lão Yêu liền hack vào cơ sở dữ liệu của Cục Tài nguyên Đất đai, gửi vài bức ảnh vệ tinh tới. Tôi cẩn thận nhìn, quả thật không có công trình nào.
Nhưng có một điểm trên bức ảnh phản chiếu ánh sáng yếu ớt, hẳn là được chụp vào ban trưa. Tôi phóng to hình ảnh lên, hình ảnh bị vỡ nét thành những điểm pixel, không thể nhìn rõ là thứ gì. Tống Tinh Thần bỗng nói chen vào: "Là ăng-ten chôn dưới đất."
"Ăng-ten chôn dưới đất?" Tôi chưa từng nghe thấy cái này.
"Đó là ăng-ten được dùng trong các công trình quân sự ngầm. Loại ăng-ten này thường không quá dài và rất khó bị phát hiện từ trên không. Hồi căng thẳng với Liên Xô, cha của cô tôi, tức là Tống Triệu Lâm bên Võ Tống, làm cố vấn cho một cơ quan mật thuộc Bộ Quốc phòng, đã từng tham gia xây dựng công trình dưới đất. Hồi nhỏ anh đã được xem qua bản vẽ."
Mắt tôi sáng lên: "Nói như vậy, ngọn núi này có một căn hầm ngầm dưới đất?"
Tống Tinh Thần gật đầu. Tôi nhớ lại lời Hoàng lão gia kể, ông ấy nói tất cả cửa sổ đều bị bịt kín. Chúng tôi cứ ngỡ đó là công trình trên mặt đất, nhưng hóa ra lại là một công trình ngầm, khả năng những 'cửa sổ' đó chỉ là giả thôi.
Có điều, bên Võ Tống cũng có một Tống Triệu Lâm khiến tôi lưu ý một chút, thuận miệng hỏi: "Tống Triệu Lâm ở bên Võ Tống kia còn sống không?"
"Hai mươi năm trước mất tích trong một lần hành động bí mật, có tin đồn đã xả thân vì nước. Ngôi mộ tượng trưng chôn quần áo và di vật của ông ấy nằm ở nghĩa trang cách mạng Bát Bảo Sơn." Tống Tinh Thần đáp.
"Thật là đáng tiếc!" Tôi thở dài.
Chúng tôi đi về hướng ngọn núi kia, nửa tiếng sau thì tới chân núi. Trên ảnh nhìn rất rõ ràng, nhưng đứng ở đây lại rất khó phân biệt phương hướng. Tìm một hồi, Tống Tinh Thần phát hiện dấu chân. Chúng tôi đi theo dấu chân này một đoạn thì nó biến mất, biến mất hoàn toàn, cứ như thể người này đột nhiên bay vút lên trời vậy.
Tinh Thần trầm ngâm: "Chắc chắn ở đây có một cánh cửa ngầm."
Hắn rút đao ra, rà soát dưới mặt đất, tìm được một khe hở. Hắn dùng sức nạy lên, lưỡi đao cong vẹo. Tôi lo đao bị gãy, vội bảo: "Đừng cố nạy nữa, khả năng có cơ chế, thử tìm xem sao."
Tôi dùng Động U Chi Đồng quan sát, phát hiện mặt đất có chỗ hơi nhô lên. Đi tới bới đất thì xuất hiện một đường dây điện rất to, dây điện dẫn thẳng tới một gốc cây gần đó.
Tôi dùng tay gõ vào thân cây, nghe thấy bên trong rỗng. Tống Tinh Thần tiến lại, c.h.é.m dọc vỏ cây rồi dùng tay vạch ra, lộ ra một bảng điện nằm khuất trong thân cây rỗng.
Cơ chế này thật quá tinh vi và bí mật. Tôi không khỏi tò mò hỏi: "Nguồn điện đặt ở đâu nhỉ?"
Tống Tinh Thần nói: "Đây chỉ là một công tắc mở cửa thôi, chỉ cần một bình ắc quy là đủ, nguồn điện thì ở ngay bên dưới. Những công trình lớn dưới lòng đất đều có máy phát điện dự phòng."
Tôi cười hỏi: "Sao anh biết những thứ này?" Theo ấn tượng của tôi, anh ta phải là người xa lạ với công nghệ hiện đại mới phải.
"Bởi vì ở thôn Võ Tống cũng có công sự tương tự. Dù hiện tại là thời bình, nhưng Võ Tống từ trước đến nay vẫn luôn cẩn trọng, không ngừng đề phòng những tình huống xấu nhất có thể xảy ra."
Đây là một chuyện cực kỳ cơ mật. Nếu không phải quan hệ thân thiết như hiện tại, anh ta chắc chắn sẽ không hé răng. Tôi thầm cảm thán, cái thôn nhỏ ấy quả thực ẩn chứa nhiều bí mật.
Tôi đưa tay gạt cầu d.a.o điện, chỉ nghe dưới lòng đất vang lên tiếng máy thủy lực hoạt động, mặt đất dần hé mở. Cánh cửa ngầm này dày tới vài chục centimet, bên dưới là xi măng cốt thép vững chắc, bên trên phủ đất sét và cỏ thật để ngụy trang.
Chúng tôi đi dọc theo bậc thang xuống. Dù bên dưới rất tối nhưng không làm khó được hai chúng tôi.
Nơi này đã bị cải tạo hoàn toàn, không còn chút dấu vết nào của một công sự ngầm nữa. Đi xuyên qua một hành lang lát gạch, chúng tôi tới nơi mà Hoàng lão gia đã miêu tả. Căn phòng dưới đất được thiết kế tựa như một biệt thự xa hoa lộng lẫy, với đèn chùm lớn, đài phun nước, nội thất sang trọng, và tàn tích bữa tiệc bị vứt bừa bộn khắp nơi.
"Không có bất kỳ ai. Trông như thể bọn chúng đã bỏ đi vội vã. Những kẻ này cực kỳ cẩn trọng, vì Hoàng lão gia đã trốn thoát, chúng thậm chí bỏ lại toàn bộ căn hầm dưới đất này." Tôi phân tích.
Trên sàn nhà có dấu chân, tôi cẩn thận tránh giẫm lên. Những dấu chân này đều là của những vị khách dự tiệc để lại, có thể dùng làm chứng cứ.
Không có thiết bị chuyên dụng bên mình nên tôi lấy điện thoại chụp lại, sau đó cùng Tống Tinh Thần đi vào một căn phòng trông như một văn phòng làm việc. Trong phòng có một chiếc bàn làm việc gỗ sẫm màu to lớn, trên bàn đặt máy tính, kế bên là một giá sách, đối diện là tủ kính trưng bày. Trên đó có một cái mai rùa bọc kín trong lồng pha lê hình vuông, có vẻ là của một con rùa biển.
Tôi lại gần quan sát, dưới cái mai rùa có ký hiệu tiếng Anh: Harriet (1842 - 2006). Tôi hơi sửng sốt một chút, Harriet là ai, sao lại sống lâu đến vậy?
Rồi chợt nhận ra Harriet chính là tên của con rùa này. Tôi nhớ mấy năm trước có tin tức về việc con rùa do Darwin từng nuôi năm xưa đã qua đời, chẳng lẽ cái mai này là của nó?
Con rùa đã chứng kiến sự ra đời của thuyết tiến hóa được cho là báu vật của một vườn thú ở Australia. Nhiều người hâm mộ Darwin trên khắp thế giới đã tới viếng trong ngày nó qua đời. Cái mai rùa nghe nói đã được đưa ra đấu giá ở Thụy Sĩ – cuộc đấu giá hài cốt động vật đầu tiên trong lịch sử quốc gia này, và giá cả chắc chắn phải trên trời.
Xem ra chủ nhân của câu lạc bộ này không chỉ cực kỳ giàu có, hơn nữa còn là người hâm mộ cuồng nhiệt của Darwin, luôn tin vào triết lý "cá lớn nuốt cá bé" một cách mù quáng.
"Nhìn này!" Tống Tinh Thần nói.
Anh ta cầm trên tay một tấm thẻ bằng hợp kim, được nhét dưới lớp kính mặt bàn làm việc. Tấm thẻ này cực kỳ tinh xảo, mặt trước là hình đầu lâu nửa cười nửa không, đội mũ đầu bếp, tay cầm d.a.o dĩa.
Phía sau khắc một lưỡi đao dính máu. Đồng tử tôi nháy mắt co rút lại, lẩm bẩm: "Giang Bắc Tàn Đao!"