Tôi lờ mờ cảm giác được rằng hung thủ đã ý thức ra việc người đặt bàn có thể làm lộ thân phận của hắn, vì vậy đã vội vàng ra tay sát hại. Mối quan hệ bạn học cũ giữa hai bên khiến việc gây án có phần thuận lợi hơn.
Có điều đây chỉ là suy đoán mơ hồ nên tôi chưa nói ra. Băng Tâm đột nhiên kêu lên một tiếng: "Anh Tống Dương, anh xem da thịt nạn nhân kìa."
Chỉ thấy trên da thịt nạn nhân có một vết thương dài nhỏ, trắng bệch, tỏa ra mùi nước khử trùng 84. Tôi cẩn thận kiểm tra rồi nói: "Hung thủ dùng nước sôi dội lên thi thể, sau đó tẩy rửa bằng nước 84, khá cẩn thận. Cứ làm như vậy thì không còn sót lại chút vân tay nào."
"Có thể ra tay độc ác với bạn học cũ như thế, hắn đúng là một ác quỷ!" Băng Tâm nghiến răng nói.
Cũng giống các nạn nhân trước, t.h.i t.h.ể bị hủy hoại gương mặt bằng axit clohydric, vân tay bị cắt bỏ. Tôi cầm tay người c.h.ế.t lên quan sát, trên xương đầu ngón tay có vài vết thương nhỏ mới lành, còn mặt ngoài ngón tay có vết chai sần.
Người này có thể là một võ sĩ quyền anh, hoặc một đại ca xã hội đen thường xuyên gây gổ, đánh nhau.
Tôi bảo Băng Tâm giúp một tay, lật t.h.i t.h.ể lại, tháo bỏ chiếc khăn quấn đầu. Tôi phát hiện xương sọ sau gáy bị lõm vào, bên trong tụ máu, mảnh xương vỡ vụn, có vẻ như là bị vật tù đập mạnh từ phía sau.
Trừ chỗ đó ra, không có ngoại thương rõ rệt nào khác. Một đòn trí mạng, thủ pháp g.i.ế.c người của hung thủ đã thành thạo hơn không ít so với những lần trước.
Thứ dùng để duy trì hình dáng t.h.i t.h.ể là một tấm gỗ ép cố định ở xương bả vai, dùng dây thép buộc chặt vào tay. Những chỗ nút thắt được cắt bằng kìm nhổ đinh.
Nhưng các nút vặn bên phải thì chặt, bên trái lại có vẻ lỏng lẻo, cứ như không phải do cùng một người làm.
Tôi quan sát lớp màng nylon bọc thi thể, chú ý tới một chút dầu nhớt phía trên. Dùng mũi ngửi, hình như là thức ăn còn sót lại. Tôi suy đoán: "Lần này hung thủ có thêm một người trợ giúp, chỉ có điều người trợ giúp này không chuyên nghiệp lắm."
"Là đồng phạm sao?" Tiểu Đào hỏi.
"Không hẳn, chỉ là người giúp đỡ xử lý t.h.i t.h.ể thôi. Nạn nhân có thể trạng cường tráng, thường xuyên đánh nhau, nếu không phải đánh lén từ phía sau, e là ngay cả hai người cùng lao vào cũng không phải đối thủ của anh ta."
Đúng lúc này, Đội trưởng Đường chạy tới nói: "Đã tra được rồi, chiếc xe vừa bỏ chạy là của Kha Văn Viễn."
Tiểu Đào giật mình: "Người bán Hán phục? Xem ra người giúp đỡ kia chính là hắn."
Tôi nói: "Nhất định là Kha Văn Viễn đã bị hung thủ nắm được điểm yếu nào đó, cho nên mới buộc phải hỗ trợ."
Đội trưởng Đường nói: "Chúng tôi đã điều tra các mối quan hệ xã hội của Kha Văn Viễn, trong số bạn bè của hắn không ai làm nhà giáo."
"Người này hẳn không phải là bạn của hung thủ." Nói xong tôi đứng dậy. Băng Tâm hỏi t.h.i t.h.ể có cần giải phẫu không, tôi lắc đầu: "Là người quen gây án, mọi thứ gọn gàng sạch sẽ, không có gì cần giải phẫu. Có điều em có thể kiểm tra xem nạn nhân có bệnh tật gì không, rồi thông qua bệnh án để xác minh danh tính."
Tôi cảm thấy hy vọng khá nhỏ, dù sao mấy nạn nhân đều là người trẻ tuổi, khó có khả năng mắc bệnh nặng.
Chúng tôi đưa t.h.i t.h.ể lên xe cảnh sát, đoàn người quay về khách sạn. Trên đường tôi mua một tấm bản đồ Giang Lăng cùng với bút phớt. Tiểu Đào hỏi: "Anh lại định dùng Bặc Hung Thuật?"
"Lần này e là không dùng được, mục đích của hung thủ là vứt xác. Nhưng chúng ta có thể thử dùng cách khác xem sao."
Quay về khách sạn, tôi trải tấm bản đồ ra sàn nhà, đánh dấu ba địa điểm vứt xác, khoanh tròn mỗi điểm một vòng. Đây là để tính toán bán kính hoạt động của hung thủ. Vứt xác trong thành phố, đi bộ thì không thể, hung thủ phải có một chiếc xe.
Giao điểm của ba vòng tròn là ở khu đông nam thành phố, Tiểu Đào hỏi: "Xem ra hung thủ sống ở khu này?"
Tôi lắc đầu: "Chưa chắc. Hai lần vứt xác trước là vào ngày nghỉ lễ, hung thủ có khá nhiều thời gian, khả năng bán kính hoạt động phải lớn hơn một chút."
Tiểu Đào cười: "Em tin vào trực giác của anh. Tóm lại cứ điều tra từ khu vực này trước đã, hết ba ngày nghỉ rồi tính tiếp."
Lúc này đã hơn 11 giờ đêm, tôi định về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Đào lại nũng nịu nói: "Ở lại với em đi mà."
Tôi hỏi: "Lát nữa Băng Tâm về thì sao?"
"Yên tâm đi, cái bóng đèn đấy chưa về ngay được đâu."
Băng Tâm đang ở cục cảnh sát làm hóa nghiệm. Lúc này tôi mới ý thức được hiện giờ chỉ có cô nam quả nữ ở chung một phòng, không khỏi nóng bừng tai, nhịp tim tăng theo cấp số nhân, cổ họng khô khốc.
Tiểu Đào từ trên giường nhảy xuống: "Em tắm trước, anh chờ nhé."
Cô ấy vào phòng tắm, tiếng nước chảy vọng ra. Tôi mở TV mà tim đập thình thịch. Hoàn cảnh ở khách sạn có tính ám thị đáng sợ hơn ở nhà. Tôi ngồi suy nghĩ miên man xem phải làm thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Tôi với Tiểu Đào đều bận rộn như vậy, cái gì mà "chờ lúc nào rảnh" căn bản là điều không thể, cho nên phải nắm chắc từng cơ hội.
Hít thở sâu mấy cái để tinh thần bình tĩnh lại. Lúc này tiếng nước chảy cũng ngưng. Tiểu Đào quấn khăn tắm đi ra, vài sợi tóc ướt bết lên đôi vai trần trắng như tuyết, hơi nước bốc lên trên làn da mềm mại, hai má ửng hồng như táo đỏ. Trên đời này có lẽ không gì đẹp bằng một mỹ nhân vừa tắm.
Cô ấy cười, giọng trêu chọc: "Cũng gan lì đấy chứ, không bỏ chạy giữa chừng à?"
"Anh... anh mà phải sợ em sao?" Tôi lắp bắp trả lời.
Hoàng Tiểu Đào trèo lên giường, vỗ nhẹ xuống tấm đệm: "Đến đây nào!"
Tôi do dự, cuối cùng vẫn trèo lên giường. Tiểu Đào ngả đầu vào n.g.ự.c tôi, cầm chiếc điều khiển TV trong tay tôi, thờ ơ đổi kênh, rồi đột nhiên nói: "Tim anh đập nhanh thật đấy."
Lúc này tôi mới để ý, thì ra cô ấy đang áp tai lắng nghe nhịp tim mình. Tôi không biết đáp lại thế nào, Tiểu Đào ngẩng mặt lên hỏi: "Sao ở trước mặt em, anh cứ căng thẳng mãi vậy?"
Tôi nghĩ được một câu trả lời hay, đáp: "Bởi vì, từ lần đầu nhìn thấy em tới giờ, em luôn là người con gái rạng rỡ và cuốn hút nhất trong mắt anh."
"Miệng anh ngọt quá!"
Cô ấy áp mặt lại gần, hai cánh môi chạm khẽ. Khi chạm phải chiếc lưỡi mềm mại của cô, cơ thể tôi không tự chủ được mà có phản ứng. Trong lòng thì đấu tranh quyết liệt, rốt cuộc thì hormone vẫn chiến thắng lý trí.
Tôi nghiêng người, nhẹ nhàng đặt Tiểu Đào nằm xuống giường. Hai má cô ấy đỏ bừng tới tận mang tai, nét mặt vừa mong chờ vừa pha lẫn sự bất an, tâm trạng của tôi cũng giống hệt như vậy.
Hai tay tôi đè lên đôi vai cô, động tác này duy trì phải đến mười giây đồng hồ. Mặc dù phim ngôn tình cũng xem qua một chút, nhưng bản thân ở vào cảnh giới kỳ lạ này, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đầu óc tôi trống rỗng, đột nhiên Tiểu Đào duyên dáng bật cười, mắng khẽ: "Đồ ngốc!"
"Hay là thôi đi..." Suýt nữa thì những lời này bật ra từ cổ họng tôi, may mà vẫn nhịn được. Tôi quyết định lần này phải làm cho tới bến.
Tôi lấy hết can đảm đưa tay cởi khăn tắm của Tiểu Đào. Cô ấy bất an nhích chân, hai bắp đùi mịn màng chà xát vào đùi tôi, nhưng lại không hề phản kháng. Mùi thơm cơ thể đặc biệt trên người cô chui vào mũi, khiến cảm giác khao khát trong tôi càng dâng trào, dũng khí cũng tăng theo, từ từ lột bỏ cái khăn, để lộ ra làn da trắng mịn bên dưới.
"Liệu có đau không?" Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi, mặt đỏ như gấc chín.
"Nếu em đau anh sẽ dừng lại ngay." Tôi cũng không biết chính mình đang nói gì nữa.
"Đồ ngốc!" Tiểu Đào khúc khích cười.
Máu nóng toàn thân tôi đang dâng trào, hai má đỏ bừng, một cảm xúc mãnh liệt choáng lấy tâm trí. Tôi gấp gáp cởi quần áo, để lộ ra cơ thể tuy không cường tráng vạm vỡ nhưng cũng rất cân đối của mình. Đột nhiên Tiểu Đào dùng tay đẩy n.g.ự.c tôi, khẽ thì thầm: "Đi lấy bao cao su."
"Ừ!"
Tôi vội nhảy xuống giường, mở ngăn kéo tủ của khách sạn, cầm cái bao cao su lên. Sống hai mươi lăm năm trên đời tôi cũng chưa biết phải sử dụng nó thế nào...