Tôi căn bản không biết dùng thứ này, Tiểu Đào thì càng không biết. Cô ấy nhận lấy cái bao trong tay tôi, bóc ra nghiên cứu một chút, nói: "Làm cách nào đeo lên?"
"Anh làm sao biết được?" Tôi đáp.
"Thường ngày anh không xem phim người lớn bao giờ à?" Tiểu Đào hỏi.
"Xem thì có xem, nhưng người ta toàn là không đeo..."
Tiểu Đào bật cười: "Anh cởi quần ra trước đi, em đeo giúp cho."
Tôi đỏ bừng mặt, tay cởi thắt lưng mà run bần bật. Đột nhiên Tiểu Đào lôi điện thoại dưới gối ra: "Tắt máy đi, đỡ bị ai gọi tới giữa chừng."
Cả hai cùng nhau tắt máy, lần này coi như đã hoàn tất, thế giới dường như chỉ còn lại hai chúng tôi. Nhưng đúng vào cái lúc quyết định này, thì lại có tiếng gõ cửa hai tiếng. Khó chịu hơn nữa là tiếng gõ dứt rồi không có thêm động tĩnh nào.
"Không phải là Băng Tâm quay về chứ?" Tôi hỏi.
Cả hai rất ăn ý vội mặc quần áo, thu dọn hiện trường xong, tôi mở cửa nhìn một cái. Hành lang trống không.
Bị xen ngang đột ngột, dũng khí mà vất vả lắm mới lấy được đã tan thành mây khói. Tôi nói: "Tiểu Đào, anh về ngủ trước nha!"
Cô ấy dựa vào cửa, nhẹ nhàng hôn tôi một cái: "Ngủ ngon!"
"Mai gặp!"
Tôi và Vương thúc ở chung một phòng, Tinh Thần thì không quen ở cùng người khác nên ở một mình. Vừa vào phòng, lại phát hiện Băng Tâm đang ngồi đĩnh đạc trên giường, ăn nho và xem TV.
"Ơ!" Cả hai chúng tôi đồng thanh.
"Vương thúc, con về trước nha." Băng Tâm vội đứng dậy rời đi. Lúc lướt qua người tôi, cô bé còn nở một nụ cười giảo hoạt. Tôi nghĩ người vừa gõ cửa chắc chắn là con bé.
Có thể Băng Tâm đã cho rằng tôi với Tiểu Đào đang làm chuyện đó nên thức thời bỏ đi, nhưng đâu biết tiếng gõ cửa đấy đã lấy đi toàn bộ can đảm của tôi.
Mặc dù tôi với Tiểu Đào chưa thể "gạo nấu thành cơm", nhưng vẫn bị Băng Tâm hiểu lầm. Sáng hôm sau đi ăn điểm tâm, ánh mắt con bé nhìn chúng tôi đã khác, chọn cơ hội hỏi tôi: "Cảm giác thế nào, anh?"
Tôi nói: "Anh hoàn toàn không hiểu em đang nói gì."
"Hừ, còn giả bộ. Em thấy thứ vứt trong thùng rác rồi." Băng Tâm bĩu môi.
"Ặc!" Thì ra lúc đó vội quá, ném bao cao su vào thùng, bị con bé nhìn thấy. Giờ tôi có một trăm cái miệng cũng khó cãi. Băng Tâm nói: "Hay là em ở riêng một phòng đi, hai người đỡ phải vất vả lén lút."
Tôi cười khổ: "Em tốt bụng đến thế cơ à?"
Băng Tâm cười: "Người quân tử luôn giúp người thành toàn tâm nguyện mà."
Tôi biết dù có nói chưa có gì xảy ra đi nữa thì Băng Tâm cũng không tin, chỉ có thể gánh nỗi 'oan' này.
Hôm nay là ngày nghỉ nên chúng tôi không làm gì nhiều. Đội trưởng Đường vẫn đang tiếp tục điều tra. Tôi rảnh rỗi, đi nhà sách mua mấy cuốn truyện về đọc. Mọi người cũng đều coi ba ngày này là ngày nghỉ ngơi.
Nhắm mắt đã đến ngày cuối. Hôm nay bỗng Tiểu Đào bảo tôi xem Weibo ngay.
Tôi đinh ninh là chuyện hôm đó bị bại lộ. Tôi vào Weibo mà Tiểu Đào đã gắn thẻ tôi vào, đó là một diễn đàn của thành phố Giang Lăng.
Người đăng Weibo có tên tài khoản là Hầu Tử. Câu đầu tiên như sau: "Chúng tôi đã từng hại c.h.ế.t một nhà giáo, giờ anh ta đang quay về báo thù chúng tôi."
Sau đó kể một chuyện cách đây mấy năm trước. Lúc đó Hầu Tử đi học ở một trường trung học tư, chất lượng đầu vào của trường ở mức trung bình, chủ yếu là dùng tiền để mua suất học cấp 3 nên ý thức học tập cũng kém theo.
Thầy chủ nhiệm của Hầu Tử là một giáo viên họ Từ. Có lần, trong giờ học, hai nữ sinh lén dùng điện thoại bị thầy bắt gặp. Thầy tịch thu điện thoại ngay lập tức, phê bình các em một trận, rồi yêu cầu phụ huynh đến nhận lại.
Hai nữ sinh sợ bị phụ huynh la mắng, nên một nam sinh tên C (thầm thích nữ sinh A) và một nam sinh tên D (thầm thích nữ sinh B) đã xung phong đi ăn trộm điện thoại từ phòng giáo viên. Thầy Từ tưởng rằng hai chiếc điện thoại đã bị mất trộm, nên đã bỏ tiền túi ra mua hai chiếc khác y hệt để đền. Với mức giá và lương giáo viên thời bấy giờ, việc mua hai chiếc điện thoại như vậy tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng đối với thầy.
Khi thầy Từ mang điện thoại đến nhà nữ sinh A trả cho phụ huynh, hai bên đối chiếu lại sự việc, mọi chuyện liền vỡ lở. Thầy Từ phẫn nộ tột cùng, lên lớp mắng mỏ gay gắt một trận. Hai nam sinh trộm điện thoại cũng bị phê bình công khai trước toàn trường.
Một chuyện vốn dĩ nhỏ nhặt như vậy, không ngờ lại leo thang thành một mớ hỗn độn. Hai nam sinh kia vốn chẳng phải hạng học sinh ngoan hiền, thường xuyên lêu lổng bên ngoài. Cảm thấy bị bẽ mặt, chúng tức không chịu nổi, bèn tụ tập một đám bạn bè đến để "dạy dỗ" lão Từ. Một tên bạn tên E nói, nếu đánh thầy giáo thì chắc chắn sẽ bị đuổi học. Chi bằng tìm một cách "đặc biệt" để trừng trị ông ta, vừa không vi phạm nội quy nhà trường, lại vừa có thể xả cơn tức trong lòng. Cùng tham gia hành động còn có nam sinh F và G, tổng cộng là 5 người.
Tan học, bọn chúng theo dõi thầy Từ, phát hiện ông có một đứa con gái đang học mẫu giáo. Tên E liền nảy ra một "kế sách" độc đáo. Chúng tính sẽ bắt "cóc" con gái thầy Từ. Thực chất không phải là bắt cóc thật, chỉ là dẫn con bé đi chơi một lát, cốt để thầy Từ phải hoảng loạn mà thôi. Kế hoạch diễn ra khá thuận lợi. Tên C còn nảy ra một ý tưởng táo bạo hơn: gọi điện cho thầy Từ, giả giọng nói: "Con gái ông đang trong tay bọn tôi, muốn gặp lại nó thì mang một triệu đến chuộc!"
Năm tên rất hớn hở, dẫn theo đứa nhỏ đi chơi một vòng. Đêm đó, hơn chín giờ, chúng mới đưa con bé về khu dân cư. Nhưng vừa trở về, chúng đã phát hiện rất nhiều xe cảnh sát. Hóa ra thầy Từ đã tin đây là một vụ bắt cóc thật sự và đã báo án. Năm nam sinh sợ hãi đến tái mặt. Sự hiểu biết pháp luật của chúng quá nông cạn, không biết tội bắt cóc sẽ bị xử bao nhiêu năm tù, chỉ biết chắc chắn là phải vào tù.
Đúng lúc này, đứa nhỏ nôn nóng muốn về nhà, gọi một tiếng "cha!". Bọn chúng vội vàng bịt miệng con bé lại, lấm lét nói với nhau: "Tuyệt đối không được thả nó về, nếu không thì tất cả chúng ta đều toi đời!"
Một tên rít lên: "Thế mày định làm gì? Giết con tin ư? Như thế chẳng phải biến thành vụ bắt cóc thật sao?"
Tên kia đáp lại: "Mày nghĩ nói với cảnh sát là chỉ đùa thôi, họ sẽ tin ư? Cho dù có tin, chúng ta cũng chắc chắn bị đuổi học rồi."
Trong lúc hai tên đang cãi vã, chúng chợt nhận ra đứa nhỏ không còn giãy giụa kịch liệt nữa. Khi tên kia bỏ tay ra, con bé đã tắt thở.
Năm tên sợ hãi đến tái mét mặt mày. Trải qua một cuộc tranh cãi nảy lửa, cuối cùng chúng đi đến một quyết định chung: phải chôn vùi bí mật này vĩnh viễn, không ai được hé răng nửa lời. Dù sao cũng chỉ là đám thiếu niên chưa hiểu sự đời, cách xử lý t.h.i t.h.ể của chúng vừa táo tợn lại vừa khó tin: chúng chôn xác con bé ngay ở sân tập phía sau ngôi trường.
Ba ngày sau, thầy Từ không lên lớp. Khi thầy trở lại, tất cả học sinh đều kinh ngạc khi thấy mái tóc của thầy đã bạc trắng như sương. Trong lòng năm tên đều chột dạ. Cũng có đứa d.a.o động, muốn nói ra tất cả nhưng lại bị đồng bọn ngăn cản. Chúng thề với nhau, vĩnh viễn không ai được nhắc tới chuyện này và tên của kẻ sát nhân, nếu không sẽ bị trời tru đất diệt, ngũ lôi giáng đòn.
Trải qua một tháng giày vò, kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng đến. Bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình đã thoát tội. Nhưng khi kỳ nghỉ kết thúc, thầy Từ đã không còn lên lớp nữa. Trường đã đổi một giáo viên chủ nhiệm mới.
Sau đó hỏi thăm mới biết, sau khi con gái biến mất, thầy Từ ngày đêm cãi vã với vợ. Người vợ đau khổ bỏ lên chùa xuất gia. Còn thầy Từ, chìm đắm trong rượu chè thâu đêm suốt sáng, trong một lần say xỉn đã ngã từ trên cầu thang xuống và qua đời.