Âm Phủ Thần Thám

Chương 496

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mấy ngày trước, các bạn học cùng lớp năm đó tổ chức họp mặt. Năm người đã mười năm không gặp, nay lại tề tựu ở một chỗ. Khi nhắc đến chuyện cũ, phản ứng của mỗi người đều không đồng nhất. Đối với Hầu Tử, sự việc năm đó như một chiếc gai nhọn găm sâu vào tim hắn. Nhưng một người trong số họ lại buột miệng nói rằng thầy Từ là loại giáo viên cả đời không có tiền đồ, c.h.ế.t cũng đáng đời. Một người khác lập tức đứng dậy, tát thẳng vào mặt kẻ kia, gằn giọng: "Mày coi thường giáo viên đến vậy sao?!"

Buổi họp lớp vốn vui vẻ, thoáng chốc không khí trở nên căng như dây đàn, mọi người đều kết thúc bữa tiệc trong sự bực bội, khó chịu. Sau đó, Hầu Tử bận rộn với công việc, không liên lạc gì với bọn họ. Cho đến đêm hôm trước, khi thấy tin tức về các vụ án mạng trên Weibo, hắn đã lên mạng tìm kiếm một chút, rồi lập tức nghĩ tới việc linh hồn thầy Từ quay về báo oán. Bởi lẽ, bất cứ ai từng học lớp thầy Từ đều không thể nào quên được. Thầy Từ có một chất giọng ấm áp, rất thích ngâm thơ cổ, lần nào cũng tình cảm dạt dào, như thể đưa người nghe lạc vào cõi thơ. Cuối bài đăng, Hầu Tử đã viết rất nhiều lời xin lỗi gửi đến thầy Từ.

Đọc xong, tôi trầm ngâm hồi lâu. Tiểu Đào khẽ thở dài, nói: "Đoạn văn này đã được chia sẻ hàng trăm lượt, bên dưới có cả những lời mắng chửi Hầu Tử lẫn những bình luận đồng cảm, an ủi."

Tôi nói: "Xem ra hung thủ chính là một trong năm người đó. Nhưng chẳng lẽ hắn định g.i.ế.c cả chính mình hay sao?" Hai bộ Hán phục nữ và năm bộ Hán phục nam bị mất cho thấy, hắn ta cũng tự coi mình là một trong số những kẻ phải đền tội.

Tiểu Đào nói: "Trước mắt không cần quá bận tâm những chi tiết này. Nếu các manh mối đã nổi lên, chúng ta hãy chia thành hai đội. Một đội đi tìm ngôi trường nơi sự việc năm đó xảy ra, một đội còn lại đi tìm Hầu Tử."

Tôi phấn chấn nói: "Nếu có thể tìm ra, mọi vấn đề sẽ được giải quyết."

Tiểu Đào định hành động cùng Vương Nguyên Thạch, còn tôi thì sẽ đi cùng Băng Tâm và Tống Tinh Thần. Đột nhiên, Băng Tâm khẽ ho một tiếng, rồi đẩy tôi về phía Tiểu Đào: "Huynh cứ đi với Tiểu Đào tỷ tỷ đi!"

Tôi và Tiểu Đào nhìn nhau, mỉm cười: "Được rồi, tôi và Tống Dương sẽ đi điều tra các trường trung học, còn mọi người thì đi tìm Hầu Tử."

Tôi nói thêm một câu: "Về chuyện trên mạng, hãy nhờ Lão Yêu hỗ trợ."

Sau khi ba người kia rời đi, tôi và Tiểu Đào bắt đầu rà soát các trường tư trong thành phố. Tổng cộng có hàng chục trường. Hỏi qua một lượt, tất cả đều phủ nhận, nói chưa từng có vụ việc như vậy xảy ra, rõ ràng là đang cố tình giấu giếm thông tin.

Điều tra theo thứ tự từng trường thì không thực tế. Tôi đề nghị: "Vậy thì chúng ta điều tra dựa trên tỷ lệ nhập học."

Chỉ cần tra một chút, chúng tôi liền phát hiện ba trường tư có tỷ lệ nhập học tăng vọt. Cả hai lập tức lái xe đến ngôi trường gần nhất. Trên đường đi, Tiểu Đào cười tủm tỉm nói: "Tối qua bị Băng Tâm bắt quả tang, thế là em bị con bé kéo nói chuyện phiếm cả đêm."

"Hai đứa nói chuyện gì thế?" Tôi tò mò hỏi.

"Con bé này tâm trạng phức tạp thật. Vừa mong anh hạnh phúc, lại vừa ghen tị. Em chỉ có thể 'khai sáng' cho nó, bảo là dù sau này anh kết hôn, vẫn sẽ cho hai người chơi chung, làm bạn tốt cả đời, tình cảm vẫn có thể chia sẻ. Haizz, đúng là, em lại đi 'mở đường' cho tình địch của mình rồi." Tiểu Đào bật cười khúc khích.

Nghe vậy, tôi chỉ biết thở dài, cạn lời: "Tiểu Đào, em đúng là quá rộng lượng."

"Chỉ là em tin tưởng anh mà thôi." Cô ấy cười nhẹ.

Sau khi ghé thăm hai ngôi trường, tôi đều dùng khả năng thấu thị của mình để quan sát khi hỏi hiệu trưởng và các giáo viên. Xem ra họ đều nói thật. Chỉ còn duy nhất một trường cuối cùng – Trung học phổ thông Anh Kiệt.

Trường Anh Kiệt nằm ở một vị trí khá xa xôi. Lúc chúng tôi đang chuẩn bị đến nơi thì Lão Yêu bất ngờ gửi cho tôi một tin nhắn. Việc anh ta chủ động nhắn tin như vậy là điều tương đối hiếm gặp. Trong tin có một tấm ảnh chụp màn màn hình, đó là đoạn hội thoại giữa tài khoản của Hầu Tử và một tài khoản khác có tên Thanh Thanh Tử Câm.

Thanh Thanh Tử Câm nhắn: "Hầu Tử, tao đọc bài của mày rồi. Oan hồn thầy Từ thật sự quay về tìm chúng ta báo thù ư?"

Hầu Tử đáp: " Đúng thế. Mày, tao, Đại Tráng, Tiểu Phi và Vĩ Ca... tất cả chúng ta đều phải chết!"

Thanh Thanh nói tiếp: "Đừng nghĩ tiêu cực như vậy chứ. À đúng rồi, giờ mày có bận gì không? Tao muốn hẹn mày ra ngoài gặp mặt để bàn về chuyện này một chút."

Hầu Tử đáp: "Có gì mà phải bàn bạc chứ? Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi."

Thanh Thanh liền nói: " Nhưng mà thế này, tao có một người bạn làm cảnh sát, anh ấy nói muốn hiểu rõ tình huống lúc đó. Hy vọng mày có thể đến một chuyến."

Hầu Tử giật mình: "Cái gì? Mày lại chủ động đi tìm cảnh sát ư?"

Thanh Thanh trấn an: "Phía cảnh sát đã xác nhận vụ này là do người gây ra, không phải ma quỷ gì đâu, mày yên tâm đi. Mày đến quán trà số 23 đường Kiến Khang nhé, tao với cảnh sát đang chờ ở đây, đến nhanh một chút."

Hầu Tử trả lời: "Được, tao đến ngay đây."

Đọc xong, tôi kinh hãi kêu lên: "Chết tiệt! Hung thủ đã đọc được bài đăng, hắn ta chủ động hẹn Hầu Tử ra ngoài, nhất định là muốn diệt khẩu!"

Tôi lập tức gọi điện cho Lão Yêu, giọng gấp gáp: "Anh lấy được đoạn hội thoại này ở đâu vậy?"

Tình huống vô cùng khẩn cấp, lần này Lão Yêu cũng không dám đùa cợt, đi thẳng vào vấn đề: "Vương Nguyên Thạch vừa bảo tôi kiểm tra cái ID này, tôi lập tức hack vào cơ sở dữ liệu của diễn đàn. ID này đã lập từ lâu, lúc đăng ký còn không có giấy tờ xác minh nên không thể biết là ai. Tôi vô tình phát hiện đoạn hội thoại này cách đây nửa tiếng. À đúng rồi, Vương Nguyên Thạch và mọi người đang chạy tới đó."

"Cảm ơn!" Tôi nói vội.

" Tôi sẽ tiếp tục tra địa chỉ IP. Mấy anh chị cứ làm việc trước đi." Lão Yêu đáp.

Cúp máy, tôi giục Tiểu Đào lập tức lái xe đến địa chỉ đó. Cô ấy liền đánh lái gấp trên đường, liên tục phạm ba bốn lỗi giao thông, thẳng tiến đến đường Kiến Khang.

Suốt quãng đường, ai nấy đều lo lắng, chỉ sợ đến trễ sẽ lại có thêm một t.h.i t.h.ể nữa. Khi đến nơi, nhóm của Vương Nguyên Thạch cũng vừa kịp tới. Chúng tôi vội hỏi nhân viên phục vụ quán trà: "Vừa rồi có thấy hai người đàn ông nào đi vào không?" Người phục vụ đáp là không, nhưng anh ta thấy ngoài cửa có một chiếc xe con vừa lao tới, tóm gọn một người đàn ông lên xe rồi phóng đi ngay lập tức. Anh ta vẫn còn đang do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không, ai ngờ cảnh sát đã tới rồi.

Nhanh chóng hỏi rõ phương hướng, chúng tôi vội vàng lên xe đuổi theo. Đồng thời, liên lạc với cảnh sát giao thông, yêu cầu truy tìm chiếc xe đó qua hệ thống camera. Rất có thể đó là xe của Kha Văn Viễn.

Cảnh sát nhanh chóng tìm ra chiếc xe này, bởi nó chạy một cách lạng lách, thậm chí còn đi ngược chiều, bị camera giao thông ghi lại rất nhiều lần. Chúng tôi đuổi theo đến một ngã tư, trước mặt đột nhiên xảy ra một vụ va chạm lớn. May mắn thay, Tiểu Đào kịp thời đánh lái lên vỉa hè, tránh được một tai nạn liên hoàn thảm khốc.

"Có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều xe tông nhau thế kia?" Băng Tâm hỏi dồn dập qua điện thoại.

Tôi đáp: "Không cần quan tâm đến những chuyện này. Ưu tiên hàng đầu là đuổi theo nghi phạm. Cứ báo Đội trưởng Đường đến xử lý hiện trường."

Chúng tôi tiếp tục truy đuổi. Trên màn hình camera hiển thị, chiếc xe van xuất hiện lần cuối ở ngã tư đường Liên Thành Bắc Lộ rồi biến mất hút. Chúng tôi dừng xe gần đó, chia nhau ra tìm kiếm, giữ liên lạc qua điện thoại.

Tìm kiếm khoảng 15 phút, Băng Tâm thông báo qua điện thoại: "Tìm thấy rồi! Trong một nhà máy tên là Đông Phương Cơ Giới."

Tôi nhấn mạnh: "Đừng hành động manh động! Tuyệt đối không được manh động! Chúng tôi đến ngay đây!"

Băng Tâm thở dài, giọng trầm xuống: "Thực ra em đã ở hiện trường rồi, nhưng hung thủ đã... tự sát!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 496