Tôi kích động đứng bật dậy: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ông nội của cháu cả đời ghét ác như thù, sao có thể làm chuyện như vậy được chứ? Nhất định là ông đã bị người khác uy hiếp!"
Tôn Lão Hổ ra hiệu cho tôi ngồi xuống, đoạn quay sang hỏi Tiểu Đào: "Tiểu Đào, nếu Tống Dương bị uy hiếp, con có cảm nhận được không?"
Tiểu Đào nhìn tôi một thoáng, giọng chắc nịch: "Dù chỉ là một chút uy h.i.ế.p nhỏ nhất, cháu cũng có thể cảm nhận được điều bất thường ngay lập tức."
" Đúng vậy!" Tôn Lão Hổ nói thêm: "Quan hệ giữa chú và lão Tống năm đó cũng thân thiết như vậy đấy, không chỉ là đồng nghiệp cùng nhau điều tra án mà chúng tôi còn là bạn thân, là bạn bè sống c.h.ế.t có nhau. Nếu như ông ấy bị người khác uy hiếp, chú nhất định sẽ cảm nhận được. Vụ án này trước đó không hề có bất cứ điều bất thường nào, vậy mà đêm hôm đó, ông ấy đột nhiên thiêu hủy chứng cứ, hạ lệnh thả nghi phạm. Kể từ sau vụ án đó, ông cháu rất ít khi tham gia phá án. Ông ấy chỉ thỉnh thoảng với thân phận cố vấn mà đưa ra định hướng, còn hai người chúng ta cũng từ đó mà mỗi người một ngả. Có một lần chú đi tìm ông ấy uống rượu, lúc đó cháu cũng có mặt ở đó, nhưng chắc lúc ấy mới năm tuổi nên không nhớ gì đâu. Ông cháu uống quá chén, rồi nói rằng đời này ông ấy đã làm một chuyện đi ngược lại lương tâm, chuyện này khiến những năm gần đây ông ấy ngủ không ngon giấc. Chú cũng chỉ ngầm hiểu mà thôi."
Tôi siết chặt nắm đấm, hai tay run lên bần bật. Ông nội... lại từng tự tay bao che cho tội phạm ư!
Trong lòng tôi ngàn vạn lần không muốn tin, nhưng những lời Tôn Lão Hổ nói ra lại chắc như đinh đóng cột. Hơn nữa, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, chú ấy hoàn toàn không có lý do gì để lừa gạt tôi cả.
Sau một lúc lâu im lặng, tôi ngẩng đầu nói: "Chú Tôn, cháu muốn mở lại cuộc điều tra vụ án này!"
Tôn Lão Hổ cầm điếu thuốc lên, phát hiện nó đã cháy tàn, lại châm một điếu khác. Chú ấy phả ra một làn khói rồi nói: "Tổ đặc án của các cháu có thẩm quyền này, chú không có quyền can thiệp. Nhưng vụ án đã trải qua quá lâu rồi, thi thể, vật chứng, tất cả đều đã không còn nữa. Khả năng nghi phạm cũng đã qua đời rồi, quá khó để điều tra, chỉ e là công dã tràng."
Tôi cắn chặt môi, kiên quyết nói: "Đao Thần gửi thứ này tới, ý đồ chính là muốn nói cho cháu biết rằng, ông nội cháu không chính trực như cháu vẫn tưởng, ông ấy là một kẻ đáng bị trừng phạt. Làm sao cháu có thể chấp nhận sự thật tàn khốc này đây? Cháu tin chắc chắn bên trong có ẩn tình, một người không thể nào thay đổi tính cách đột ngột đến thế được. Cháu cần phải tìm ra manh mối."
Tôn Lão Hổ nghiêm mặt nhìn tôi, giọng trầm xuống: "Cháu muốn đi, chú không cản. Nhưng hãy suy nghĩ cho thật kỹ những việc cháu cần làm sau đó, đừng để tình thân che mờ lý trí."
Tôi dứt khoát đứng dậy: "Cháu đi một mình là đủ rồi ạ. Các thành viên khác của tổ đặc án hãy ở lại Nam Giang để ứng phó với những tình huống bất ngờ có thể xảy ra."
Hoàng Tiểu Đào bất ngờ lên tiếng, giọng đầy phản đối: "Tống Dương, anh đang nói mơ ngủ gì thế? Tổ đặc án mà không có anh thì coi như mất đi trái tim rồi còn gì? Muốn đi thì chúng ta cùng đi!"
Tôn Lão Hổ lại thở dài một tiếng, có lẽ biết không thể ngăn cản tôi được nữa. Chú ấy khẽ khoát tay nói: "Vậy thì đi đi. Chúc mọi người may mắn. Hy vọng cháu có thể chứng minh sự trong sạch của lão Tống. Bởi vì ngay cả chú đây... cũng không thể tin nổi chuyện này."
Sau đó, hai chúng tôi tạm biệt Tôn Lão Hổ. Tôi vốn định nếu mọi người cùng về thì sẽ ghé cửa hàng để lấy thêm vài dụng cụ cần thiết. Nhưng vì e ngại bị Tống Hạc Đình phát hiện, tôi chỉ dừng lại ở gần cửa hàng và nhắn tin cho Vương Đại Lý mang đồ ra.
Một lát sau, Vương Đại Lý liền xách túi đồ tới, dáo dác nhìn quanh quất trong bóng tối. Bị tôi gọi, cậu ta giật mình nói: "Tống Dương, cậu về rồi à. Cô của cậu sắp làm khổ chúng tôi c.h.ế.t mất rồi. Mấy ngày nay sống dưới sự giám sát của bà ấy, ăn ngủ đúng giờ, lên mạng chơi game là bị mắng, ban ngày còn phải đưa bà đi dạo phố. Sao tự nhiên tôi lại có thêm một bà mẹ thế này chứ!"
Tôi phì cười, Tống Hạc Đình quả nhiên là người nghiện kiểm soát, đúng lúc Vương Đại Lý phóng khoáng tự do lại lọt vào tầm ngắm của bà. Tôi nói: "Đại Lý, xin lỗi nhé, tôi còn phải đi xa một chuyến nữa."
“Đi đâu?” Đại Lý hỏi.
“Lương Xuyên.” Tôi đáp.
“Đi nơi xa như vậy làm gì, cậu định cùng Tiểu Đào bỏ trốn à?”
Tiểu Đào cười khổ: "Chúng tôi mà muốn bỏ trốn thì cũng chẳng đi nơi đó, ít nhất cũng phải là Maldives hay Hawaii chứ."
Vương Đại Lý nói: "Thật ghen tị với những người được tự do như mấy người!"
Tôi nói: " Tôi đi điều tra án, cậu vất vả rồi, về tôi sẽ bồi thường cho cậu."
Vương Đại Lý như muốn khóc: "Quan trọng là khi nào thì cô cậu rời đi? Khi đó cuộc sống của tôi mới bớt khổ."
Tôi an ủi: "Làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ cũng tốt mà. Cô ấy còn là một cao thủ võ lâm, nếu rảnh cậu có thể học đôi chút. Sau này gặp đám giang hồ vặt vãnh, còn có thể lấy le trước mặt Ưu Ưu, đúng không nào?"
Vương Đại Lý vỗ gáy một cái la lên: "Cậu khỏi cần nói! Hôm trước trên đường gặp một tên cướp giật túi xách, cô của cậu một cước đá cái lon nước trên tay, đánh ngã hắn ta ở khoảng cách mười mét, tôi sợ ngây người. Cô em gái dễ thương của cậu cũng lợi hại đến lạ, cô ấy dạy cho Ưu Ưu một bộ võ phòng thân, tối nào cũng lấy tôi làm hình nhân luyện tập. Cậu nhìn hai cánh tay bầm tím của tôi xem này!"
Tôi vỗ vai cậu ta: "Cậu ráng giữ gìn sức khỏe nhé. À phải rồi, cả tháng nay tôi đi phá án, không ghé qua cửa hàng, tiền lãi tháng này đừng đưa cho tôi, cứ tính vào khoản đưa cô ấy đi chơi đi."
Đại Lý nói: "Được rồi, về sớm một chút nhé, giải cứu tôi khỏi cái bể khổ này."
Tôi và Đại Lý ôm nhau một cái, diễn trò sinh ly tử biệt, sau đó mười một giờ đêm cùng Tiểu Đào lên tàu trở về Giang Lăng.
Trở về khách sạn, Băng Tâm đang ngồi xem TV. Thấy chúng tôi đi vào, cô ấy liền làm mặt quỷ trêu chọc: "Có cần phải lén lút thế không, cứ nói với muội một tiếng, muội nhường phòng cho hai người là được mà."
Tiểu Đào mắng: "Nghĩ bậy bạ gì vậy? Chúng ta vừa mới về Nam Giang một chuyến đó."
“Cái gì?” Băng Tâm kinh ngạc tột độ.
Tôi nói: " Tôi đi gọi Tống Tinh Thần và Vương thúc, có một việc cần thông báo."
Năm người chúng tôi tập trung trong phòng. Tôi lấy tập hồ sơ ra, nói rõ ý định đi Lương Xuyên điều tra một vụ án cũ chưa có lời giải. Chuyến này tôi tự mình quyết định, hơn nữa khả năng phá án cũng không cao, mọi người có thể tự do lựa chọn đi hay không.
Băng Tâm giơ tay trước nhất: "Tống Dương ca ca đi đâu, muội đi đó."
Vương Nguyên Thạch gật đầu: " Tôi không có ý kiến!"
Tống Tinh Thần thì khỏi phải nói, cậu ấy không thể nào để một mình tôi đến một nơi xa xôi như vậy được. Bởi thế chiều ngày hôm sau, chúng tôi liền lên máy bay đi Lương Xuyên. Lần đầu tôi tới vùng Tây Bắc này, phóng tầm mắt ra xa là vạn dặm mây xanh trải dài, không khí hanh khô đến nỗi tay tôi thường xuyên bị giật tĩnh điện, nhưng khí hậu không phải là quá lạnh.
Cái huyện này khiến người ta có cảm giác như quay ngược về thập niên 90, nhưng cũng mang một nét đặc trưng rất riêng của vùng đất Tây Bắc.
Với sự đề nghị của Băng Tâm, chúng tôi tìm một quán mì Lan Châu để thưởng thức món mì nổi tiếng khắp cả nước này.
Ăn xong, Tiểu Đào nói: "Đến chào hỏi cục công an địa phương đi, phá án liên tỉnh, không thể thất lễ."
Chúng tôi tới cục công an địa phương, tìm gặp vị cục trưởng. Sau khi trình bày rõ ý định, ông ta liền ngẩn người. Ông ta không biết "tổ đặc án" là gì, càng không hiểu tại sao chúng tôi phải xa xôi vạn dặm tới đây để điều tra một vụ án bí ẩn chưa có lời giải.
“Đây là lệnh từ cấp trên à?” Cục trưởng gãi đầu gãi tai thắc mắc.
Tôi cũng không biết giải thích ra sao, đành nói: "Ông có biết Tôn Hổ và Tống Triệu Lâm không? Vụ án này là do họ thụ lý đầu tiên. Tôn Hổ là cục trưởng của chúng tôi, còn Tống Triệu Lâm là ông nội tôi."
Cục trưởng lắc đầu: " Tôi nhậm chức mới được hơn mười năm, chưa từng nghe tên hai người này. Có điều, nếu mọi người tự nguyện điều tra, cục công an sẽ hết sức hỗ trợ. Vụ án g.i.ế.c người hàng loạt này ở Lương Xuyên gần đây rất nổi tiếng trên mạng, được liệt vào cái gọi là 'Thập Đại Huyền Án' sau khi lập quốc. Đã có rất nhiều người tới đây hỏi thăm. Gần đây còn có một đạo diễn của công ty điện ảnh đến cùng với biên kịch, nói muốn chuyển thể vụ án thành phim. À phải rồi, hai người đó vẫn đang ở nhà khách của sở, mọi người có muốn đi gặp một chút không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu. Nếu có thể, tôi muốn xem hồ sơ gốc trước!"