Trong phong bì Đao Thần gửi tới là chi tiết một vụ án g.i.ế.c người xảy ra 20 năm trước.
Vào thập niên 90 của thế kỷ trước, tại một huyện thành nhỏ phía Tây Bắc tên là Cam Túc Lương Xuyên, đã xảy ra một vụ án h.i.ế.p dâm, g.i.ế.c người tàn bạo. Nạn nhân đều là phụ nữ trẻ từ 20 đến 30 tuổi, t.h.i t.h.ể đầy vết thương, những phần nhạy cảm bị vũ khí sắc bén cắt mất. Hung thủ tới giờ vẫn chưa sa lưới.
Vụ án mạng bí ẩn này tôi sớm đã nghe nói qua, không hiểu Đao Thần gửi nó tới đây có mục đích gì?
Tôi xem qua một lượt. Khi lật tới trang cuối cùng, phía trên bất ngờ xuất hiện hai cái tên: Tôn Hổ và Tống Triệu Lâm. Ngày tháng là năm 2002. Thì ra đây là vụ án ông tôi tự tay điều tra, xem ra ông đã thất bại. Ngoài tập hồ sơ này, trong phong bì không còn vật gì khác.
Tôi có chút không cam lòng, cẩn thận tìm kiếm. Phát hiện trên phong bì còn có một hàng chữ: "Tống Dương, vụ án này sẽ cho anh biết, tại sao ta phải g.i.ế.c ông của anh."
Đầu tôi như bị đ.ấ.m một cú mạnh, cừu hận, phẫn nộ, mê man, các loại tình cảm nhất thời đồng loạt dấy lên. Tôi tức giận ném tập hồ sơ xuống đất, hét lên: "Hắn g.i.ế.c ông ấy còn có lý do chính đáng ư???"
"Sao anh tự nhiên lại nổi giận?" Tiểu Đào hỏi. Lúc nãy tôi xem hồ sơ, cô ấy cũng tựa vào vai tôi đọc cùng.
Bấy giờ cô ấy mới để ý thấy dòng chữ trên phong bì, liền nhướn mày: "Tên này thật là to gan, rõ ràng là đang khiêu khích chúng ta. Tuyệt đối đừng tin những chuyện hoang đường của hắn."
Tôi nhặt tập hồ sơ lên, nói: "Anh muốn mở lại điều tra vụ án này."
Tiểu Đào sửng sốt: "Tống Dương, anh cần gì phải coi là thật? Sự việc đã qua 20 năm, điều tra rất khó khăn, không thể chỉ vì một câu nói của Đao Thần mà anh liền chạy tới Tây Bắc xa xôi chứ?"
Tôi nói: "Chúng ta là tổ đặc án, không chịu sự ràng buộc của bất kỳ cơ quan nào."
"Cái này em hiểu. Nhưng lời nói của hắn có đáng tin không, nhỡ đó là một cái bẫy thì sao?"
Bàn tới bàn lui, cuối cùng Tiểu Đào đề nghị tôi gọi cho chú Tôn Hổ, dù sao ông ấy cũng là người trong cuộc. Tôi lập tức bấm máy, chú Tôn Hổ nhận điện thoại thì cười ha hả: "Cháu trai, chú vừa mới được cục trưởng Giang Lăng gọi tới báo cáo, nói vụ án này cháu phá rất gọn, lại cho Giang Nam nở mày nở mặt rồi."
Tôi nói: "Cảm ơn chú đã khen ngợi. Cháu có chuyện muốn hỏi chú, chú có biết vụ án số GL 750 47 không?"
Tôi chỉ nói một mã số, nhưng phản ứng của chú Tôn Hổ lại rất mạnh, hít sâu một hơi nói: "Cháu từ đâu mà biết được?" Xem ra vụ án này ông ấy chưa hề quên.
"Chuyện này mong chú thứ lỗi cháu chưa thể tiết lộ, cháu chỉ muốn hỏi một câu, lúc đó vì sao ông cháu lại thất bại?"
"Haiz... chuyện này ba lời hai lẽ khó mà nói hết, hay là cháu về đây một chuyến đi." Chú Tôn Hổ thở dài.
"Bây giờ ư?"
"Có tiện không? Ta chờ cháu ở phòng làm việc." Chú Tôn Hổ đáp.
Tôi cúp máy, thuật lại cho Tiểu Đào. Cô ấy cười gượng gạo: "Anh cũng quá nóng vội, nói đi là đi, không thể để đến mai sao?"
Bây giờ trong đầu tôi chỉ có vụ án, tôi nói: "Nếu đợi đến mai, cả đêm anh sẽ không ngủ được."
Tiểu Đào dùng điện thoại tìm kiếm nhanh một chút, nửa tiếng sau sẽ có một chuyến xe lửa tới Nam Giang. Cô ấy đặt mua hai vé, để lại một tờ giấy trong phòng, nói đi ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về trễ.
Chúng tôi tới ga xe lửa, lên tàu. Tiểu Đào hỏi: "Anh có nghĩ Đao Thần ở trong khách sạn không?"
Giờ tôi đã bình tĩnh hơn, từ tốn nói: "Cái này anh không biết, nhưng có chuyện anh có thể khẳng định, hắn không chỉ bỏ qua cho anh một lần, cho thấy từ đầu hắn không có ý định lấy mạng anh. Mặc dù hắn là một tên tội phạm, nhưng hành xử rất có nguyên tắc."
Nói tới đây, tôi khựng lại một chút, nghĩ tới tám chữ "Giang Bắc Tàn Đao, Thay Trời Hành Đạo" mà Đao Thần để lại. Từ trước tới giờ hắn chỉ g.i.ế.c người có tội, vậy theo đó mà suy luận, chẳng lẽ ông nội mình thật sự đã phạm tội tày đình?
Trước đây Thuần Cẩu Sư cũng từng ám chỉ với tôi, nói Tống gia sớm đã có người gia nhập Giang Bắc Tàn Đao. Liệu có phải...
Tôi không dám nghĩ tiếp, sợ chạm tới chân tướng nào đó, nhưng lại không thể không đi tìm hiểu. Cho dù tôi sẽ hối hận, cũng nhất định phải biết được sự thật!
Tôi với Tiểu Đào hiếm hoi lắm mới có được khoảnh khắc riêng tư. Mấy ngày liên tiếp phá án, cô ấy có vẻ mệt mỏi, ôm tôi ngủ thiếp đi. Trong khoang tàu rất yên tĩnh, người cũng không nhiều, loa phát mấy bản nhạc thư giãn. Tôi nhìn cái bóng đèn trên trần, chỉ mong khoảnh khắc này cứ thế kéo dài mãi.
Đương nhiên đây chỉ là hy vọng xa vời. Một tiếng sau, chúng tôi tới Nam Giang. Bắt chiếc taxi về cục cảnh sát. Lúc này cảnh sát đã về hết, chỉ có phòng làm việc của chú Tôn Hổ là sáng đèn.
Chúng tôi bước vào phòng, thấy ông ấy đang khoác áo ngồi phê duyệt tài liệu, trong tay cầm ly trà ô long, một điếu thuốc còn đang cháy dở. Tiểu Đào nói: "Cái cảnh cục trưởng làm việc cần mẫn này mà chụp lại, chắc chắn sẽ khiến bao nhiêu cảnh sát viên nể phục đấy!"
Tôn Lão Hổ xua tay: "Đâu có, ban ngày lão già này cứ đi loanh quanh, tối đến mới ngồi lì một chút thôi. Tiểu Đào, con khép cửa lại đi."
Sau khi ngồi xuống, nụ cười của Tôn Lão Hổ từ từ tắt hẳn: "Cháu trai, ai nói cho cháu về vụ án GL 750 47 vậy?"
Tôi chỉ lắc đầu: "Chuyện này không quan trọng đâu ạ."
"Cái thằng nhóc này, sao lại không quan trọng chứ? Lúc đó, vụ án này vì tính chất nhạy cảm, ảnh hưởng xã hội quá lớn nên được điều tra mật. Hồ sơ chỉ có một bản duy nhất cất giữ tại cục. Cháu biết được mã số này đã là phạm vào tội làm lộ bí mật nghiệp vụ rồi đấy." Tôn Lão Hổ nghiêm giọng cảnh cáo.
"Thật sao?" Tôi không nhanh không chậm lôi tập hồ sơ từ cặp ra: "Có phải cái này không, chú?"
Tôn Lão Hổ kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, hai mắt mở trừng trừng nhìn tôi. Tôi tiếp lời: "Cháu thề là chưa từng bén mảng đến phòng hồ sơ. Mấy ngày nay cháu đều ở Giang Lăng mà, chẳng lẽ cháu có năng lực di chuyển đồ vật từ xa sao?"
Tôn Lão Hổ nhận lấy, lật nhanh vài trang, gật đầu xác nhận: " Đúng là tập hồ sơ này rồi. Đây là nét chữ của thư ký Tiểu Vương, mà mấy tấm ảnh này chú nhớ rõ là do tự tay chú chụp. Từ đâu mà cháu có được vậy?"
Xem ra muốn có được thông tin, tôi buộc phải sòng phẳng. Thế là tôi kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho chú ấy nghe, cả về dòng chữ mà Đao Thần đã viết trên phong bì.
Nghe xong, Tôn Lão Hổ chau chặt mày, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Chú ấy nhìn tôi một lúc rồi cuối cùng thở dài thườn thượt: "Vụ án này, chú vốn định sẽ giữ kín chuyện này cả đời, không bao giờ kể cho ai nghe."
"Tại sao ạ?" Một dự cảm chẳng lành mơ hồ dấy lên trong lòng tôi.
"Ông nội cháu cả đời phá vô số vụ án lớn nhỏ, là một huyền thoại sống trong ngành công an. Nhưng vụ án này lại chính là 'trận Waterloo' trong sự nghiệp của ông ấy. Khi điều tra đến nửa chừng, chúng ta đã khoanh vùng được một nghi phạm thì đột nhiên xảy ra một sự cố kinh hoàng: phòng cất giữ vật chứng bỗng nhiên bốc cháy, toàn bộ những chứng cứ quan trọng bị tiêu hủy không còn sót lại. Ngay ngày hôm sau, ông cháu tuyên bố rút lui khỏi vụ án, thậm chí còn thả nghi phạm ra. Lúc đó chú chỉ là một tiểu đội trưởng, ông ấy nói gì thì chú làm theo nấy. Mặc dù chú không hề đồng tình, nhưng thái độ của lão Tống vô cùng kiên quyết, không cho phép chú phản đối. Chú chỉ đành làm theo. Kết quả là vụ án này cứ thế bị bỏ dở, không thể phá được. Suốt hai mươi năm qua, nó vẫn là một nỗi day dứt lớn trong lòng chú."
"Có kẻ nào đó âm thầm nhúng tay vào sao ạ?" Tôi hỏi, giọng đầy suy tư.
Ánh mắt của Tôn Lão Hổ chợt trùng lại, chú ấy ấp úng nói: "Tống Dương này, nói ra điều này có lẽ có tội với linh hồn ông nội cháu nơi chín suối, nhưng lúc đó chính mắt chú đã nhìn thấy... Người phóng hỏa phòng vật chứng... là lão Tống!"