Âm Phủ Thần Thám

Chương 513

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi tức giận đập bàn: "Tên khốn nạn này! Loại người như vậy phải b.ắ.n c.h.ế.t mới đúng!"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Chuyện này là hành vi xâm phạm nghiêm trọng tài sản của người khác, nếu như Nhiếp Á Long kiện con trai mình..."

Tôi thở dài, đành nói: "Chắc chắn sẽ không kiện, con ruột mà. Haiz, sao lại có cái loại nghiệt chướng này chứ." Tôi liếc mắt nhìn tờ giấy: "Còn một người khác được nhận tiền là ai, địa chỉ ở đây, chẳng lẽ cũng có liên quan tới vụ án? Anh nhớ trong gia tộc Mã Tam Hữu không hề có người này."

"Người thân của nạn nhân chăng?" Tiểu Đào xen vào.

Tôi gật đầu đồng ý. Một tầng u ám lại bao phủ lòng tôi. Ông nội mà tôi vẫn luôn kính trọng bấy lâu lại có bí mật như vậy, thà vay mượn cũng phải chu cấp cho hai người kia. Chẳng phải điều đó chứng tỏ ông đang day dứt trong lòng sao?

Tôi đứng dậy, lắc đầu: "Thôi, không nghĩ nữa. Đầu óc muốn nổ tung đến nơi rồi, anh đi tắm đây!"

Quay về phòng, Vương Nguyên Thạch đã đi vắng. Tôi bật nước nóng, vừa tắm vừa sắp xếp lại suy nghĩ. Cả vụ án cứ như một mớ bòng bong không lối thoát, không có bất kỳ điểm đột phá nào. Vết nhơ của ông nội tôi khó mà gột rửa được, tôi bất giác nảy sinh ý muốn buông xuôi.

Tắm xong ra ngoài, tôi bật TV, chọn bừa một kênh. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Chỉ nghe tiếng là biết ngay Băng Tâm. Tôi vội chỉnh tề lại trang phục. Băng Tâm đứng ngoài cửa cười tươi rói, tay cầm ít trái cây và đồ ăn vặt hỏi: "Anh đói không?"

Tôi cười: "Tối ăn nhiều như thế cẩn thận béo đấy."

"Hì hì, chị Tiểu Đào chẳng phải vẫn luôn chê em gầy sao?" Cô bé ngó vào trong: "Vương thúc không ở đây ạ?"

"Không biết đã chạy đi đâu uống rượu rồi."

"Để em gọi chị Tiểu Đào với anh Tinh Thần tới, chúng ta cùng nhau ăn cho vui." Băng Tâm nói.

Tôi biết Băng Tâm cố ý tránh hiểu lầm. Hai người ở chung một phòng, nói thì dễ mà nghe thì khó. Từ lúc tôi và Tiểu Đào công khai hẹn hò, Băng Tâm rất chú ý đến chuyện này, cố hết sức tránh những hiểu lầm đáng tiếc.

Tôi cảm thấy thật may mắn khi có người yêu và thanh mai trúc mã như vậy. Mặc dù cũng đã từng có mâu thuẫn với Tiểu Đào, nhưng chưa bao giờ vì thế mà chúng tôi cãi nhau cả.

Tống Tinh Thần không muốn rời phòng, Băng Tâm liền kéo Tiểu Đào qua. Ba chúng tôi cùng ăn trái cây và xem TV. TV chẳng có gì hấp dẫn, Băng Tâm đột nhiên vỗ tay: "Chơi trò chơi thử độ ăn ý đi! Một người đặt câu hỏi, hai người kia trả lời, xem hai người suy nghĩ khác nhau thế nào."

Tiểu Đào gật đầu: "Được, ai hỏi trước?"

Tôi và Băng Tâm đồng thời nói: "Anh ấy!" "Chị ấy!"

Tiểu Đào vui vẻ: "Hai người cũng thật ăn ý đấy chứ. Vậy thì để em hỏi trước!" Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ngày mai là tận thế, em sẽ phải làm gì?"

Băng Tâm xua tay nói: "Cái này không được, chỉ hỏi câu hỏi có hoặc không thôi."

"Được rồi, em đổi câu hỏi một chút." Tiểu Đào suy nghĩ: "Nếu có một nút bấm có thể tiêu diệt toàn bộ người xấu trên thế giới, em có bấm không?"

"Có!" "Không!"

Tôi và Băng Tâm cùng trả lời. Cô bé kinh ngạc nhìn tôi một cái nói: "Em lại nghĩ anh sẽ nói ' có ' đấy."

Tôi giải thích: "Khái niệm về ' người xấu ' trong mỗi chúng ta rất mơ hồ. Người có tư tưởng xấu, người có hành vi xấu, người hơi ác tâm, kẻ ác tàn bạo... Ai trong chúng ta cũng từng làm chuyện sai trái, vậy đó cũng là người xấu ư? Có lẽ nếu nhấn cái nút như vậy, 99% người trên trái đất sẽ biến mất. Cho dù anh có quyền lực như vậy, anh cũng không thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề này. Cho nên anh sẽ không bấm. Anh tin luật pháp mới là thứ thiết lập trật tự cho thế giới, chứ không phải là bạo lực."

Băng Tâm trợn tròn mắt nhìn tôi: "Não của anh cũng quá phức tạp đi. Thoáng cái mà đã cân nhắc nhiều vấn đề như vậy."

Tôi gãi đầu cười cười. Thực ra vấn đề này tôi đã thường suy nghĩ tới rồi. Tôi quay qua hỏi Tiểu Đào: "Thế còn em?"

Tiểu Đào đáp: "Em cũng không bấm. Lý do giống anh, em không thể quyết định số phận của nhiều người như vậy được."

Đến lượt mình, tôi cũng chẳng biết hỏi câu gì cho thú vị. Suy nghĩ một chút, tôi nói: "Anh với Ngô Ngạn Tổ, ai đẹp trai hơn?"

Hai người đồng thanh: "Ngô Ngạn Tổ!"

Tôi đau khổ xoa trán: "Trời ơi, trả lời không chút do dự. Thật quá tủi thân mà!"

Băng Tâm nói: "Câu hỏi quá hiển nhiên mà còn phải suy nghĩ sao? Có điều em cảm thấy anh dễ thương hơn anh ta. Đến lượt em hỏi."

Băng Tâm đảo mắt tinh quái. Tôi lập tức đoán được câu hỏi có vẻ không mấy hay ho cho lắm. Cô bé hắng giọng, nghiêm túc hỏi: "Hai người đã làm 'chuyện đó' với nhau chưa?"

"Chưa!" "Rồi!"

Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Đào. Vấn đề này sao lại trả lời không thống nhất như vậy? Có lẽ Tiểu Đào cảm thấy việc hôm trước không giải thích được, liền dứt khoát thừa nhận. Dù sao thì với mối quan hệ của chúng tôi, nói chưa có thì chẳng ai thèm tin.

Băng Tâm sốt ruột la lên: "Rốt cuộc là rồi hay chưa?"

Tôi đành phải thuận theo ý Tiểu Đào: "Rồi."

Kết quả Tiểu Đào lại nói: "Chưa!"

Thì ra tôi chiều theo ý cô ấy, cô ấy lại thuận theo ý tôi. Cả hai nhìn nhau bật cười, chỉ có thể nói đây là quá đỗi ăn ý.

Băng Tâm ôm bụng cười lăn ra giường: "Hai người không bàn nhau từ trước sao?"

"Con bé này, chị biết thừa trong lòng em vẫn chưa chịu thua, cả ngày cứ nghĩ linh tinh chuyện gì đâu." Tiểu Đào vừa nói vừa với thế hổ vồ mồi, ra sức cù lét Băng Tâm. Băng Tâm bị cù cười ngặt nghẽo.

Một lúc sau hai người mới dừng lại. Băng Tâm vẫn không cam lòng, hỏi: "Rốt cuộc là rồi hay chưa, anh Tống Dương, khai thật đi!"

Việc này bảo tôi làm sao trả lời. Tôi nhanh trí nói: "Em bày ra trò này, mục đích chính là để hỏi chuyện đó sao?"

Băng Tâm tinh quái nói: "Chẳng phải em quan tâm anh sao?"

Tôi bất đắc dĩ cười: "Anh nói chưa em cũng sẽ không tin. Thôi thì coi như vừa có vừa không có vậy."

Băng Tâm không chịu buông tha: "Trải nghiệm như thế nào? Có phải là giống trong sách nói, ngây ngất sung sướng không?"

"Cái đồ quỷ sứ này, đầu óc toàn mấy chuyện bậy bạ! Cậu đi làm paparazzi đi là vừa!" Tiểu Đào lại xông tới đè Băng Tâm xuống giường, cả hai chỉ mặc độc lớp áo trong, lúc vật lộn, vòng một cứ ẩn hiện đầy khiêu khích, khiến tôi nhìn mà đỏ mặt. Bảo sao mấy gã đàn ông lại khoái xem đấu vật nữ đến thế.

Đánh nhau một hồi, Tiểu Đào hỏi: "Vương thúc sao vẫn chưa về? Đã giờ này rồi."

Băng Tâm cười ranh mãnh nói: "Vương thúc ngày nào cũng ra quán rượu buổi đêm, liệu chỉ uống rượu suông thôi sao? Hay là đang nuôi em gái mưa nào đó?"

"Ai mà biết được. Cái loại đàn ông bốn mươi tuổi chưa vợ, bề ngoài thì đứng đắn, bên trong lại chứa đầy tư tưởng đen tối." Tiểu Đào đảo mắt, "Hay là chúng ta đi điều tra đời tư của Vương thúc đi!"

"Được đấy, em đây tò mò lắm!" Băng Tâm vỗ tay thích thú.

Bản tính nghịch ngợm của hai cô gái trỗi dậy, lập tức bật dậy mặc quần áo. Tôi thì cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng đêm hôm thế này, một người đàn ông như tôi đương nhiên phải làm vệ sĩ bất đắc dĩ rồi.

Hai mươi phút sau, chúng tôi rời khách sạn. Tôi đoán Vương thúc hẳn đang ở một quán rượu gần đây.

Con đường này đúng là tụ điểm ăn chơi giải trí của thành phố, nào quán cơm, quán mạt chược, massage chân, bar club sang chảnh đủ cả. Đang đi tìm quán rượu, đột nhiên từ tầng hai một cửa tiệm vang lên tiếng hét thất thanh: "Giết người rồi!"

Tôi nhìn Băng Tâm, lẩm bẩm: "Không phải chứ? Chẳng lẽ mình đúng là Conan sao?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 513