Tôi vừa dứt lời, một viên cảnh sát liền đập bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng chất vấn: "Tại sao anh ta lại không phải hung thủ? Năm đó khi án mạng xảy ra, tôi mới chỉ là một cảnh sát quèn mới vào nghề, nhưng tất cả những gì diễn ra tôi đều tận mắt chứng kiến. Hai vị tiền bối đã khổ cực lắm mới tìm được bằng chứng định tội. Nếu không phải tên khốn chuyên gia kia nhận tiền bẩn, đốt sạch chứng cứ, Mã Tam Hữu đã sớm bị tử hình từ lâu rồi... Đúng rồi, tên chuyên gia năm đó thiêu hủy chứng cứ cũng họ Tống. Liệu hắn có quan hệ gì với cậu không?"
Hoàng Tiểu Đào vội giật tay áo tôi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng nói gì cả, đừng nói!"
Tôi đứng thẳng dậy, không chút giấu giếm, đáp lời: "Tên khốn chuyên gia mà ông vừa nhắc đến, chính là ông nội của tôi!"
Cả phòng họp lập tức xì xào bàn tán. Không ít người đang lớn tiếng chỉ trích ông tôi, thậm chí còn hoài nghi liệu tổ chuyên án lần này đến đây có phải là để tẩy trắng cho ông hay không. Trong lòng cảm thấy khó chịu, tôi nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng, hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, ông vừa nói ông nội tôi nhận tiền bẩn, vậy có chứng cứ xác thực không?"
Viên cảnh sát kia nói: "Đó chỉ là suy đoán của tôi. Nhưng nếu hắn không nhận tiền, tại sao lại phải bao che cho hung thủ chứ?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi biết, một khi đã công khai thân phận của mình, thì dù có nói gì đi nữa cũng sẽ giống như đang tự mình tẩy trắng cho ông nội. Cũng may, Viên cảnh sát Mập kịp thời đứng ra giảng hòa, khuyên chúng tôi bình tĩnh lại một chút, tập trung bàn bạc giải quyết vụ án trước mắt đã rồi tính sau.
Đúng lúc này, một cảnh sát khác bước vào, thông báo đã tìm được một vài tài liệu về Mã Tam Hữu. Anh ta đọc cho chúng tôi nghe rằng, vào thập niên 80, Mã Tam Hữu từng kinh doanh một cửa hàng nhạc cụ trong thị trấn và công việc làm ăn khá phát đạt. Mã Tam Hữu có tính cách hào sảng, cẩn thận, nhưng vẻ ngoài kém thu hút khiến đến tận năm 27 tuổi anh ta vẫn chưa có một mối tình vắt vai nào. Sau đó, anh ta quen một cô gái là công nhân nhập cư. Cô gái ấy rất xinh đẹp, khiến bạn bè ai cũng tấm tắc nói Mã Tam Hữu thật có diễm phúc. Hai người nhanh chóng tính đến chuyện cưới xin. Nhưng không ngờ, cô gái đó lại cuỗm mất 150 ngàn tệ tiền tích cóp của Mã Tam Hữu, bỏ đi không một lời từ biệt. Hóa ra, ả ta là một kẻ chuyên lừa gạt.
Sau vụ này, Mã Tam Hữu hoàn toàn sụp đổ. Nghe một người bạn kể lại, vì quá u uất, anh ta thường tìm đến gái mại dâm để giải sầu, và không may mắc phải vài căn bệnh khó nói.
Đến năm 35 tuổi, Mã Tam Hữu mới chính thức bước vào hôn nhân. Vì là cuộc hôn nhân sắp đặt qua mai mối nên cuộc sống vợ chồng sau đó gặp rất nhiều trục trặc, ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi nhau to. Khó khăn qua vài năm, vợ anh ta bỏ anh ta cùng hai đứa con để chạy theo người đàn ông khác, sinh con ở bên ngoài, vài năm sau mới chính thức làm thủ tục ly hôn.
Trải qua nhiều biến cố như vậy, Mã Tam Hữu trở nên trầm tính ít nói, cả ngày chìm trong rượu chè, cửa hàng cũng chẳng buồn kinh doanh, hai đứa con thì bữa đói bữa no.
Nghe nói Mã Tam Hữu còn có một thói quen khác thường: đêm khuya anh ta thường đi vứt rác. Có lần hàng xóm lén mở túi rác của anh ta ra, trông thấy bên trong là một con mèo bị hành hạ đến chết. Có vẻ đây không phải lần đầu anh ta làm chuyện này.
Sau khi nghe xong, đám cảnh sát bàn tán xôn xao, nói rằng loại người như vậy phạm tội cũng chẳng có gì lạ, ngay cả tôi cũng không khỏi có suy nghĩ tương tự.
Nhưng trong đầu tôi lại có một giọng nói khác vang lên: "Có lẽ không phải thì sao? Nếu tất cả mọi người đều nhận định anh ta là hung thủ, vậy có phải cuộc đời mỗi người đều đã được định trước những 'điềm báo' về tội ác không?"
Cảnh sát mập hỏi: "Tống cố vấn thấy thế nào?"
Tôi đáp: " Tôi chưa có ý kiến gì, muốn trực tiếp gặp anh ta một chút rồi mới kết luận."
Cảnh sát mập lắc đầu thở dài: "Sau khi vụ án thứ chín xảy ra, Mã Tam Hữu liền biến mất, sau đó trong thị trấn cũng chưa có vụ án nào tương tự."
Tôi nói: "Cho tôi xem ảnh chân dung của anh ta."
Viên cảnh sát mang hồ sơ đến cho tôi. Lúc thấy ảnh Mã Tam Hữu, tôi sững người, sao lại có một cảm giác như đã từng quen biết? Khuôn mặt này quả thật rất khó coi, cằm vuông rộng và nhiều mỡ thừa. Tôi nhớ đến một nhà tội phạm học thế kỷ 19 từng đưa ra lý thuyết nhân tướng học về tội phạm, rằng đa số những kẻ phạm tội có cằm bạnh, đầu nhọn, mắt lồi, cơ thể nhiều lông hơn người thường.
Dựa theo lý thuyết nhân chủng học, nền văn minh và trật tự được hình thành sau khi con người tiến hóa đến một mức độ nhất định. Những người có vẻ ngoài giống tổ tiên như vậy, thường kèm theo tính cách phản xã hội, đi ngược lại bản chất tiến hóa của loài người, cho nên dễ sa chân vào con đường tội lỗi.
Tuy nhiên, cho đến nay nhân tướng học về tội phạm vẫn chỉ là giả thuyết, chưa có cơ sở khoa học nào chứng minh.
Tiểu Đào nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nói: " Đúng là khuôn mặt rất khó ưa. Tống Dương, anh sao vậy?"
"Không sao, anh đang suy nghĩ vài chuyện." Tôi trả lời qua loa.
Tiểu Đào không để tâm đến chuyện đó, ngồi cạnh tôi. Tống Tinh Thần lại liếc nhìn tôi đầy ẩn ý. Chợt sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh, tôi đã nhớ ra gặp anh ta ở đâu.
Lúc tôi còn rất nhỏ, ông nội đã từng gặp người này ở nhà. Khi đó vì còn quá nhỏ, tôi không thể nhớ rõ họ đã nói gì. Tôi mơ hồ nhớ tới người kia vô cùng tiều tụy, trên người rách rưới, giống như một kẻ lang thang. Ông tôi hình như còn giúi cho anh ta một ít tiền.
Lúc đó hình như là năm 1997, tức là đúng một năm sau vụ án thứ chín xảy ra. Tôi suy nghĩ chuyện này thật cẩn thận: chẳng lẽ ông mình thật sự giúp anh ta thoát tội, sau đó còn tiếp tế cho anh ta, nhưng là tại sao? Tại sao ông lại đi ngược lại lý tưởng ban đầu của mình?
Buông hồ sơ xuống, tôi hỏi: "Mã Tam Hữu trước đây sống ở đâu? Tôi muốn đi xem."
Cảnh sát mập hỏi dò một vòng, có một viên cảnh sát nhớ ra, nhưng ông ta bảo giờ đã muộn, mai sẽ dẫn chúng tôi đi.
Sau khi tan họp, chúng tôi lấy bản gốc video giám sát, quay về khách sạn gửi cho thị cục Nam Giang, nhờ trung tâm giám định hỗ trợ làm rõ mặt nghi phạm trong hình. Tối đó, tôi một mình ngồi suy tư, trong lòng đầy rẫy những suy nghĩ hỗn độn. Tiểu Đào tới an ủi mấy câu, tôi chỉ cười nói rằng không sao.
Lúc này Tống Tinh Thần đi sang, nói: "Mượn máy tính dùng một chút. Nguồn tiền của ông anh đã tra ra rồi."
Tống Tinh Thần ngồi trước máy tính, thao tác có vẻ lóng ngóng. Cậu ta đăng nhập vào một email, bên trong có một lá thư mới, tiêu đề là 'Thằng nhóc con'. Nhìn sơ qua cũng biết do Tống Hạc Đình gửi. Đó là một danh sách thu chi của ngân hàng, từ năm 1997 cho đến tận lúc ông tôi mất. Tôi để ý thấy vài hàng cuối có mấy khoản tiền lớn đã được rút ra, liền hỏi: "Cái này là sao?"
Tống Tinh Thần giải thích: "Tài khoản nhận là của cô của anh. Xem ra ông của anh thiếu cô của anh ít tiền."
"Nợ tiền?" Tôi hơi giật mình. Trong ấn tượng của mình, chưa bao giờ ông thiếu tiền tiêu xài. Qua Tôn Hổ tôi được biết, hàng tháng ông được nhận tiền riêng của thị cục và của thành phố, tổng cộng phải mấy chục nghìn, đó là chưa kể ông còn có lương hưu.
Thường ngày ông tôi chẳng tiêu pha gì nhiều, hút thuốc, uống trà chẳng thấm vào đâu, làm sao mà phải nợ tiền?
Lật bên dưới xem, một tháng trước khi qua đời, ông tôi chuyển tiền cho hai tài khoản. Một tài khoản tên là Trầm Lệ Quyên, mỗi tháng nhận 3000 tệ. Một tài khoản khác là Nhiếp Á Long, mỗi tháng 6000 tệ.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Ông nội tôi luôn chu cấp cho Nhiếp Á Long, sao ông ta không nhắc đến chuyện này?"
Nhìn xuống thêm một chút, năm 1996, ông tôi lại chuyển cho Nhiếp Á Long 500 nghìn tệ. Với thời giá lúc ấy, đây là một khoản tiền rất lớn. Nhiếp Á Long nói trước đây cần 500 nghìn để chữa trị đôi chân của mình. Xem ra khoản tiền này là để ông ấy chữa trị.
Hoàng Tiểu Đào tò mò nói: "Nhiếp Á Long không nhận được tiền sao? Không phải, em hiểu ra rồi! Tiền bị con trai ông ấy nuốt mất!"