Chúng tôi tìm một quán ăn trưa. Tôi mở cuốn sổ trộm được của Nhiếp Á Long, bên trong hơn nửa là những tin tức liên quan tới ông nội được cắt từ báo chí. Dĩ nhiên ông tôi chỉ là một cố vấn thầm lặng, nhân vật chính trong các bài báo này đều là Tôn Hổ. Xem ra Tôn Lão Hổ những năm thập niên 90 khá là nổi tiếng, hiển nhiên trở thành một ngôi sao sáng trong giới cảnh sát.
Hoàng Tiểu Đào nâng ly, nói: "Thời nào cũng có nhân tài xuất chúng, tỏa sáng rực rỡ. Ngày trước là thời đại của Tôn Hổ và ông nội anh, bây giờ là thời đại của chúng ta!"
Tôi chỉ mỉm cười không đáp lời. Tiểu Đào đưa tay véo má tôi: "Tống Dương, từ lúc đến đây anh một mực không vui, đây là anh của ngày thường sao?"
"Xin lỗi!" Tôi xoa xoa mặt nói: "Anh sẽ không tỏ vẻ đau khổ nữa. Để bồi thường, anh sẽ cười với em một cái."
Tôi nở một nụ cười, có lẽ là vì đang có chuyện đè nặng, nụ cười rất khó coi. Tiểu Đào thấy thế thì cười ngặt nghẽo.
Anh khẽ cười một cái, tâm trạng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Tỷ mỉ nghĩ lại, sao anh lại cứ cau mày đau khổ ở đây? Đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, anh có còn tin tưởng ông nội không? Tôi đương nhiên tin, tin ông là một người chính trực, một người chính nghĩa, có c.h.ế.t ông cũng sẽ không phản bội trái tim của mình. Cho nên ông làm vậy chắc hẳn là phải có nguyên nhân, có thể là vạn bất đắc dĩ.
Tôi tiếp tục lật cuốn sổ tay. Ngoài những mẩu báo được cắt thì còn những dòng chữ nguệch ngoạc, đều là Nhiếp Á Long viết sau khi về hưu. Phần lớn là than vãn, lên án một thế giới đen tối thiếu vắng công lý.
Tôi cũng không khỏi xúc động trước tâm tư của ông. Đứng ở góc độ của Nhiếp Á Long, việc trải qua tất cả những biến cố ấy quả thực là nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Có một trang viết: "Kẻ đó đã trở lại, cứ như chưa từng có gì xảy ra. Hắn đã quên rồi, đằng sau những cô gái bị g.i.ế.c là từng gia đình tan vỡ. Bọn họ sẽ không tha cho hắn, tuyệt đối không!"
Những lời này rõ ràng là đang nói đến nghi phạm. Tôi suy tư: " Đúng vậy, lần này hung thủ hẳn là thân nhân của người bị hại năm xưa."
Tiểu Đào nói: "Pháp luật không thể định tội hung thủ, cho nên hắn lựa chọn tự mình ra tay?"
Phía sau cuốn sổ còn viết: "Sáng nay ta nghe một tin tốt, hắn đã gặp phải báo ứng, đáng đời, ha ha, đáng đời! Mặc dù cả đời đứa bé kia bị hủy hoại, mặc dù bậc làm cha như ta cũng không đành lòng, nhưng ta vẫn phải nói hắn đáng đời, đáng đời. Đây là hắn tự gieo nguyền rủa cho gia đình mình, đời đời con cháu của hắn cũng đừng mong được yên ổn. Ta chỉ hận đôi chân mình không đứng vững, không được tự tay báo thù cho lão Tiếu!"
Ăn cơm xong chúng tôi quay về phân cục. Cả chiều chờ đợi trong bồn chồn, đến khoảng 5 giờ chiều muộn, cảnh sát mập mới dẫn đội về, nói đã thu thập được vài manh mối quan trọng. Cảnh sát mập mang máy tính và máy chiếu vào phòng họp. Thì ra họ tìm được một đoạn video ở gần hiện trường vụ án thứ hai. Đó là cảnh nạn nhân ngồi ăn cùng với một người đàn ông. Đáng tiếc là góc quay chỉ hiển thị lưng của người đàn ông, khiến gương mặt hắn ta hoàn toàn khuất lấp, trong khi nạn nhân thì lộ rõ từng nét.
Chẳng bao lâu, nạn nhân đứng dậy rời đi. Kẻ đó liền nhanh chóng rút ra một lọ thuốc nhỏ, lén lút đổ vào ly cà phê của cô ấy. Sau khi tính tiền và rời khỏi, người đàn ông có hơi quay mặt, để lộ gò má mờ mờ, nhưng vẫn không thể nhận diện được mặt mũi ra sao. Không rõ có thể dùng kỹ thuật nào đó để phục hồi hình ảnh này không.
Thuốc mà người đàn ông đổ vào ly cà phê hẳn là thuốc mê. Tôi có nhớ trong dạ dày nạn nhân có tìm thấy bánh ngọt, cà phê, trái cây, thời gian tiêu hóa chưa đến hai tiếng đồng hồ. Điều này cho thấy đoạn video được ghi lại không lâu trước khi nạn nhân gặp nạn.
Cảnh sát mập nói, nạn nhân đã ly hôn hai năm nay, bạn bè đều tìm cách giới thiệu đàn ông cho cô ấy. Xem ra hung thủ đã giả dạng là một người hẹn hò xem mắt.
Ngoài ra, tại hiện trường, một sợi dây trói và một con d.a.o dính m.á.u đã được tìm thấy trong thùng rác; mẫu m.á.u đang được xét nghiệm. Nguồn gốc loại thuốc mà hung thủ sử dụng vẫn chưa được xác định. Trong vòng một tháng trở lại đây, cũng không có bất kỳ giao dịch mua Chlorpromazine hydrochloride số lượng lớn nào được ghi nhận.
Tôi lên tiếng cảm ơn. Đúng lúc đó, Vương thúc quay trở lại, vẫn với tác phong hối hả thường ngày, anh sồng sộc bước vào mà chẳng chào hỏi ai, chỉ buông một câu: "Đã tra ra rồi!"
Tôi lập tức phấn chấn, thúc giục: "Nói đi."
Vương Nguyên Thạch kéo tấm bảng trắng đến gần, rút sổ tay ra. Bên trong là một sơ đồ được vẽ nguệch ngoạc. Đó là một sơ đồ gia phả hình cây của một gia tộc, liệt kê tên các thành viên cùng nghề nghiệp của họ. Hai nạn nhân cũng có tên trong danh sách, hóa ra họ là cô cháu họ. Tôi đặc biệt chú ý đến một cái tên: Mã Tam Hữu, một người bán đồ điện. Vương Nguyên Thạch dùng bút ghi chú mở ngoặc "mất tích" bên cạnh.
Tôi hỏi: "Có ảnh của Mã Tam Hữu này không?"
Vương thúc nhìn sang Viên cảnh sát Mập. Anh ta đáp: "Nếu Cố vấn Tống muốn xem, tôi sẽ cử người đi điều tra ngay."
Tôi gật đầu: "Vậy làm phiền anh!"
Sau khi Vương Nguyên Thạch trình bày xong, tôi kinh ngạc nhận ra gia tộc này dường như đã bị một lời nguyền đeo bám! Mã Tam Hữu bỗng dưng mất tích. Cha anh ta tử nạn vì tai nạn giao thông, mẹ thì qua đời vì ung thư. Vợ anh ta bị người ta xô ngã gãy chân ngay tại cơ quan. Con trai cả ra ngoài chơi bị xe tải tông chết, còn con trai thứ hai thì bị bạn học đ.â.m thủng thận, giờ đã liệt giường. Em trai anh ta đánh nhau ở chợ, bị đánh đến mất trí. Một cháu ngoại tự sát, cháu ngoại khác là Tiểu Phượng thì vừa bị sát hại, và em gái ruột, Mã Lệ, cũng không thoát khỏi số phận tương tự.
Hoàng Tiểu Đào giật mình che miệng, thốt lên: "Cả nhà đều gặp phải cái c.h.ế.t bi thảm, quả thực quá đau lòng!"
Nhận thấy sắc mặt một vài cảnh sát viên lớn tuổi có vẻ khó coi, tôi đi thẳng vào vấn đề: "Mọi người đã công tác ở đây nhiều năm như vậy, chắc chắn phải biết chút ít về chuyện này. Dù không tận mắt chứng kiến thì hẳn cũng nghe phong thanh. Xin mọi người cứ nói thẳng ra!"
Một cảnh sát lớn tuổi lên tiếng: "Cố vấn Tống, cậu đã điều tra đến mức này rồi, chúng tôi cũng không giấu giếm nữa. Mã Tam Hữu chính là nghi phạm trong vụ án g.i.ế.c người năm xưa."
Tôi chỉ tay vào tấm bảng trắng, trầm giọng hỏi: "Nói như vậy, anh ta đã thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, và giờ cả gia đình lại phải gánh chịu sự trả thù?"
Các cảnh sát viên nhao nhao lên tiếng, xác nhận rằng việc con cả Mã Tam Hữu gặp tai nạn, con thứ bị đâm, hay em trai bị đánh đến ngớ ngẩn... họ thực ra đều đã biết rõ. Mỗi lần có ai đó ra tay với gia đình họ Mã, cả thị trấn đều xôn xao khen ngợi. Các cuộc điều tra không đi đến đâu, bởi ai nấy đều tình nguyện bao che cho những kẻ hành hung.
Không chỉ vậy, những người thân còn lại của Mã Tam Hữu căn bản không thể sống yên ở thị trấn này nữa. Họ không có việc làm, không thuê được nhà, con cái không được đến trường, chỉ có thể tìm đủ mọi cách để mưu sinh. Đó cũng là lý do vì sao Tiểu Phượng phải sa chân vào con đường mại dâm.
Cứ ngỡ thời gian sẽ xoa dịu tất cả, mọi người sẽ dần nguôi ngoai chuyện này. Nào ngờ, đã hai mươi năm trôi qua mà vẫn còn có người canh cánh trong lòng, tiếp tục trả thù gia đình họ Mã.
Tôi hỏi: "Mã Tam Hữu còn người thân nào khác trên đời không? Ý tôi là, liệu có ai khác là nạn nhân tiềm năng không?"
Vương thúc đáp: " Tôi đã hỏi kỹ rồi, trong thị trấn này anh ta không còn bất kỳ người thân nào nữa..."
Tiểu Đào lắc đầu thở dài: "Đây mới thật sự là cảnh tan cửa nát nhà, quá bi thảm! Sớm biết hậu quả như vậy, sao lúc trước còn dám gây án chứ?"
Tôi nói: "Đừng vội kết luận như vậy. Mã Tam Hữu trước sau vẫn chỉ là nghi phạm, chúng ta chưa thể xác định liệu anh ta có phải hung thủ thật sự hay không."