Âm Phủ Thần Thám

Chương 510

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nghe câu này một cái, suýt chút nữa thì tôi đã xông tới túm cổ áo gã, nhưng vẫn cố kìm chế, dùng ánh mắt dò xét sắc như d.a.o nhìn thẳng vào mắt gã, nói: "Anh nói đều là thật?"

"Thật một trăm phần trăm! Mới hôm trước tôi nghe cha rống lên trong phòng: 'Tống Triệu Lâm, tôi phải g.i.ế.c ông.' Không biết các cậu có để ý một mảng cửa sổ bị vỡ không, chính là do cha tôi đập đó. Tính cha tôi nóng nảy, thường ngày cãi vã với ông không ít lần, nhưng tôi chưa từng thấy ông tức giận đến mức độ ấy bao giờ."

Bất ngờ là điều gã nói lại trùng khớp với sự thật.

Tôi hỏi tiếp: "Cụ Tống Triệu Lâm này trông như thế nào?"

Gã miêu tả một chút: đó là một ông cụ trạc bảy, tám mươi, tóc bạc trắng phơ, dáng vẻ hoạt bát, tay chống gậy batoong đầy phong thái. Chỉ là những điều này chưa đủ để tôi hoàn toàn tin tưởng.

Gã lại nói tiếp một đặc điểm mà đúng là của ông nội tôi: dưới xương gò má bên phải có một nốt ruồi nhạt màu.

Tôi sốc đến mức nói không nên lời, nhìn Tống Tinh Thần rồi lại nhìn Tiểu Đào, có thể thấy cả hai cũng đang kinh ngạc giống như tôi. Tiểu Đào hỏi: "Cụ Tống Triệu Lâm và cha anh đã nói những gì?"

"Anh cảnh sát!" Gã đột nhiên nở một nụ cười gian xảo: " Tôi đã tiết lộ nhiều như vậy rồi, nếu tiết lộ thêm thì làm gì còn tiền mà kiếm nữa chứ. 1000 tệ, tôi sẽ nói cho mấy người biết cuộc hội thoại của họ."

Tôi hỏi: "Nếu như cha anh hận cụ Tống Triệu Lâm như vậy, lại chịu ngồi trò chuyện với ông ta sao?"

Gò má gã bất giác ửng đỏ, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, nói: "Ban đầu cha tôi chửi ông ta ghê lắm, nhưng sau đó không biết sao hai người lại ngồi xuống nói chuyện, tôi nghe được hết."

Một lời nói dối trắng trợn thế này mà nghĩ có thể qua mắt tôi sao? Tôi cười nói: "Xin lỗi, cuộc hội thoại này chúng tôi không cần. Cáo từ!"

"Khoan đã anh ơi, có thể thương lượng mà, 800 được không... bảy trăm rưỡi..."

Gã cứ thế sống c.h.ế.t bám theo phía sau chúng tôi, nhưng thấy chúng tôi không thèm để ý, gã liền thẹn quá hóa giận, đứng ở bậc thềm chửi rủa: "Mẹ kiếp, chúc mấy người ra đường bị xe..."

Giọng nói chợt ngừng lại, chỉ thấy Tống Tinh Thần đang dí sát con d.a.o lạnh lẽo vào cổ gã, lạnh lùng nói: "Muốn gì?"

Một câu còn chưa nói hết, Tống Tinh Thần đã nhanh như chớp vọt tới bên cạnh gã, tên đàn ông mặt đầy sợ hãi, tự tát vào mặt mình, nói: "Là tôi có mắt không tròng, xin lỗi, xin lỗi!"

Tiểu Đào nhếch môi: " Đúng là một kẻ tiểu nhân!"

Rời khỏi viện dưỡng lão, tôi vẫn còn canh cánh chuyện này. Ông nội tôi không thể nào đội mồ sống dậy được. Chắc chắn là có kẻ đang mạo danh. Tiểu Đào vỗ nhẹ vào tay tôi, chỉ phía trước, nói: "Nhìn kìa, cửa hàng kia có camera."

Chiếc camera hướng thẳng ra cổng chính của viện dưỡng lão, nếu "ông nội" tới, nhất định sẽ bị ghi hình. Vậy là chúng tôi tìm ông chủ, nói muốn xem đoạn video gần đây.

Chủ tiệm mở máy tính, tìm kiếm đoạn video của ngày hôm trước, tim tôi đập thình thịch. Cho dù trong lòng biết đây không phải là thật, nhưng nhìn thấy "ông nội" sống lại từ cõi chết, làm sao tôi có thể không kích động?

Tiểu Đào nhận ra được sự căng thẳng của tôi, khẽ siết chặt bàn tay. Đột nhiên máy quay giật một cái, lệch khỏi cổng viện dưỡng lão, đồng thời hình ảnh nhiễu loạn, một lúc lâu sau mới khôi phục lại bình thường. Chúng tôi kinh ngạc, tôi tua ngược video lại, ống kính rung lắc nhanh đến kỳ lạ, không giống như bị ai đó dùng tay điều chỉnh mà lại giống hệt như có vật gì đó đập mạnh vào.

Chủ tiệm lớn tiếng hỏi nhân viên trong cửa hàng, có chuyện gì xảy ra. Nhân viên nói mấy hôm trước không biết tại sao camera bị lệch, sau đó anh ta nhìn thấy, tiện tay chỉnh lại.

Camera được chỉnh lại sau 6 giờ tối, nhưng không quay lại được người chúng tôi muốn tìm. Nói cách khác, người kia đi vào đúng lúc camera đang lệch, rất có thể chính người này đã làm lệch nó.

Tống Tinh Thần không nói gì, đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn camera. Tôi cũng đi theo ra ngoài, phát hiện trên thân camera có một vết lõm. Tống Tinh Thần nheo mắt nói: "Là dùng sỏi ném vào."

"Viên sỏi? Độ chính xác cao như vậy, đối phương nhất định là người có võ thuật cao cường." Tôi nói.

Tống Tinh Thần gật đầu: "Nếu đã từng luyện ám khí, chuyện này không khó khăn."

Tiểu Đào cũng theo ra, ngạc nhiên nói: "Lợi hại vậy sao, chắc là một vị đại hiệp à?"

Tiểu Đào không biết rằng Tống Tinh Thần cũng làm được chuyện này, trên thực tế thì trong võ Tống, ám khí là kiến thức cơ bản, không có gì đáng ngạc nhiên.

Lẽ nào người ném chệch camera chính là kẻ mạo danh ông nội tôi? Giờ phút này trong đầu tôi chất đầy những câu hỏi, không hiểu động cơ của người này là gì. Tiểu Đào nói: "Liệu có khi nào, là hắn g.i.ế.c hai cô gái hôm trước không?"

Tống Dương thở dài: "Chẳng biết thế nào, nếu quả thật là như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất: người này có liên quan tới vụ án năm xưa. Nhưng tại sao lại phải g.i.ế.c hai cô gái..."

Tiểu Đào an ủi tôi: "Mọi suy đoán lúc này đều vô ích thôi, đợi điều tra được thân phận người c.h.ế.t sẽ biết."

Đúng lúc đó, Băng Tâm gọi điện đến, thông báo kết quả so sánh ADN đã có: hai nạn nhân có bộ gen tương đồng tới 98%, không còn nghi ngờ gì nữa, họ là người thân ruột thịt trong vòng ba đời. Băng Tâm ngạc nhiên hỏi: "Tống Dương ca ca, sao anh lại đoán được hai nạn nhân có quan hệ huyết thống ạ?"

Tôi đáp: "Qua điện thoại khó nói hết được, để lát về rồi anh kể chi tiết hơn."

Băng Tâm tiếp lời: "À phải rồi, chú Vương vừa mới về, ông ấy đã điều tra ra thân phận của nạn nhân rồi."

"Ông ấy có ở đó không?" Tôi hỏi.

Băng Tâm đưa điện thoại cho Vương Nguyên Thạch, ông nói cho tôi biết, nạn nhân thứ hai tên là Mã Lệ, một nhân viên bán hàng đã ly hôn, con được phán cho chồng nuôi, đến giờ vẫn đơn độc một mình.

Tôi nói: "Chú Vương vất vả quá. Giúp cháu điều tra một việc: Băng Tâm đã chứng minh hai nạn nhân có quan hệ huyết thống, cháu cần toàn bộ danh sách người thân của hai cô ấy, bao gồm cả những người đã mất. Càng chi tiết càng tốt ạ."

"Được, ta đi làm ngay đây!" Chú Vương cúp máy.

Tiểu Đào bỗng nhiên vỡ lẽ: "Anh nghi ngờ nghi phạm năm đó là người thân trong gia đình hai cô gái này sao?"

Tôi gật đầu: " Đúng vậy, kẻ gây án không giống loại g.i.ế.c người bừa bãi. Hắn ta còn cố tình để lại vật chứng, nhắc nhở về vụ án 20 năm trước, anh nghĩ động cơ rất có thể là để trả thù."

Tiểu Đào nói: "Em cũng nghĩ vậy, nhưng thời gian đã trôi qua lâu đến vậy, tang vật năm xưa thì đã bị kẻ đó đốt sạch, t.h.i t.h.ể cũng sớm không còn dấu vết, lấy gì để định tội hắn đây?"

Vấn đề này quả thật làm tôi khó xử. Tôi im lặng một hồi lâu, bỗng Tinh Thần lên tiếng: "Tiểu thiếu gia, chỉ cần anh xác định đó là hắn, không cần chứng cứ, em sẽ xử lý!"

Tôi lắc đầu: "Không, tôi không thể làm chuyện vi phạm pháp luật được, như vậy thì khác gì Đao Thần tự xưng chính nghĩa? Tôi phải dốc toàn lực điều tra ra sự thật, ít nhất cũng phải biết được vì sao năm đó ông nội lại bao che cho nghi phạm!"

Tiểu Đào cười, vỗ vai tôi: "Đừng cau mày nữa, cũng đã trưa rồi. Ngồi đợi ở đây chi bằng tìm cái gì bỏ bụng đã. Đi thôi, muốn ăn gì em mời."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 510