Tôi cảm ơn người phụ trách rồi cùng Tiểu Đào và Tinh Thần rời khỏi nhà nghỉ. Trên đường đi, Tiểu Đào nóng lòng không thể chờ được, liền hỏi: "Anh cứ vòng vo mãi, rốt cuộc hung thủ đã làm cách nào vậy?"
Tôi mỉm cười: "Không phải tôi vòng vo, mà sợ người ngoài nghe thấy. Thực ra rất đơn giản, bọn chúng đã bôi một lớp sơn móng tay lên cầu chì."
"Sơn móng tay ư?" Tiểu Đào vẫn còn hoài nghi.
Tôi giải thích: "Cầu chì là một miếng kim loại dẫn điện. Khi điện áp quá cao, cầu chì sẽ nóng chảy và bị thiêu hủy, với điểm nóng chảy khoảng 500°C. Nghi phạm đã bôi lên cầu chì một lớp sơn móng tay trong suốt. Sơn móng tay có điểm nóng chảy chỉ khoảng 300°C, vì thế, khi điện áp đạt tới mức nhất định, lớp sơn sẽ cháy trước, rồi gây cháy luôn cầu chì. Người ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra thủ đoạn này."
Nạn nhân bị g.i.ế.c trước 9 giờ tối. Hung thủ bỏ cô ấy vào trong phòng, bật điều hòa ở mức tối đa. Sau khi rời đi, bọn chúng đã làm tiểu xảo trên cầu chì. Hơn 9 giờ tối, cầu chì bị cháy và được nhân viên thay thế. Điều hòa bị tắt đột ngột, dù có điện lại cũng không tự khởi động. Vì thế, nhiệt độ trong phòng dần dần trở lại bình thường, kéo dài thời gian tử vong và tạo ra bằng chứng ngoại phạm giả.
Tiểu Đào há hốc mồm, trợn tròn mắt: "Thủ đoạn thông minh đến vậy mà anh cũng đoán ra được... Nhưng dù sao đây cũng không thể coi là bằng chứng trực tiếp."
Tôi mỉm cười nói: "Bằng chứng trực tiếp đang nằm trên người bọn chúng. Khả năng cao là Băng Tâm đã lấy được rồi. Đi thôi, giờ chúng ta về vạch mặt hai kẻ đó!"
Quay về phân cục đã là 12 giờ trưa. Viên cảnh sát mập đang đứng tựa cửa ngáp dài. Thấy chúng tôi đến, anh ta giơ ngón tay cái lên, nói: "Tống cố vấn quả thật thần tốc! Chỉ trong một ngày đã bắt được tội phạm."
Tôi xua tay: "Chỉ là vận may thôi. Mà phải rồi, người đâu rồi?"
"Đang thẩm vấn. Bọn chúng vẫn cứ giả vờ ngu ngốc, không nhận bất cứ điều gì, còn nói không biết mình đã phạm tội gì."
Lúc này Băng Tâm bước ra, tôi hỏi: "Quần lót đã được thay chưa?"
Băng Tâm cười hì hì: "Thay rồi, đang tiến hành xét nghiệm."
"Cái gì?" Viên cảnh sát mập tròn đầy kinh ngạc, tôi liền bảo anh ta cùng đi vào phòng thí nghiệm.
Trên bàn phòng thí nghiệm đặt một dãy ống nghiệm, bên trong có vài con côn trùng. Tiểu Đào chợt nhận ra: "Đây chẳng phải là những thứ tìm được trên người nạn nhân sao?"
" Đúng vậy, là rận mu trên người nạn nhân. Anh vừa để ý thấy Tiếu Liệt cứ gãi đũng quần, rất có thể hắn cũng bị loài ký sinh này bám vào. Chỉ cần chứng minh rận trên người hắn và mấy con rận trên người nạn nhân có nguồn gốc di truyền giống nhau, chúng ta sẽ chứng minh được hắn từng cưỡng h.i.ế.p nạn nhân. Từ đó, tội g.i.ế.c người cũng khó mà chối cãi."
Tiểu Đào cười: "Không ngờ con rận bé tí lại là điểm đột phá quan trọng."
Chúng tôi tạm thời chưa vào thẩm vấn, chờ kết quả xét nghiệm của Băng Tâm rồi hãy tính. Viên cảnh sát mập phái người đi tác động tâm lý trước để làm suy yếu ý chí của bọn chúng. Tiểu Đào lấy điện thoại ra gọi một ít thịt nướng. Hiện tại, tinh thần ai trong chúng tôi cũng vững vàng, Băng Tâm thì miệt mài với việc xét nghiệm tang vật, còn mọi người thì thản nhiên thưởng thức thịt nướng bên cạnh, không chút ngại ngùng.
Tôi ăn ba xiên dê nướng, một cái cật dê. Lúc đưa tay lấy bánh bao nướng, tôi phát hiện Tiểu Đào đang mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mình. Tôi hỏi: "Nhìn gì vậy, trên mặt anh dính đồ ăn à?"
"Không phải thế, mà tâm trạng anh hiện giờ tốt hơn nhiều rồi." Tiểu Đào cắn một miếng cá: "Em nhận ra chỉ cần phá được án, tinh thần của anh cũng khác hẳn."
Tiểu Đào nói không sai chút nào. Trước đó tôi cứ trầm tư, bây giờ thì thật sự hưng phấn. Cảm giác phá được án đối với tôi mà nói, giống như người nghiện thuốc được hút, nghiện rượu được uống vậy.
Tiểu Đào hỏi: "Vụ án này kết thúc, anh có tiếp tục điều tra vụ 20 năm trước không?"
Tôi nói: "Theo em thì tại sao anh em nhà họ Tiếu kia phải bắt chước vụ án đó?"
"Tại sao?" Tiểu Đào buông xiên cá xuống.
"Anh mơ hồ có một linh cảm, bọn họ muốn dụ hung thủ thực sự xuất hiện. Với một kẻ được mệnh danh là truyền thuyết tội phạm, điều khó tha thứ nhất chính là bị bắt chước một cách vụng về." Tôi nheo mắt lại.
Tiểu Đào tán thưởng: "Anh định án binh bất động, chờ thời cơ sao? Nhưng em nghĩ, Mã Tam Hữu rất có thể đã không còn trên đời nữa rồi."
Tôi lắc đầu: "Anh tuyệt đối không có ý định tẩy trắng cho ông nội mình, nhưng Mã Tam Hữu có phải là hung thủ hay không, vẫn là một câu hỏi lớn trong tâm trí anh, trừ khi đích thân anh xác minh. Sau khi hiểu rõ được chuyện này, thì chuyến này sẽ coi như kết thúc. Bất kể có bắt được hung thủ hay không, anh cũng sẽ không dây dưa thêm nữa!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Được thôi, vậy định một thời hạn đi, chúng ta cũng không thể ở đây mãi được."
Tôi ngẫm nghĩ, rồi nói: "Ba ngày, thế nào?"
Tôi nói câu này với Tiểu Đào, cũng là nói với Tinh Thần, Vương thúc và Băng Tâm. Không ai có ý kiến gì về thời hạn này.
Vừa ăn xong thì Băng Tâm reo lên: "Kết quả có rồi! Rận trên người Tiếu Liệt và rận trên người nạn nhân có ADN trùng khớp đến 99%, là cùng một lứa trứng nở ra!"
Tôi đứng dậy nói: "Đi nào, thẩm vấn hai tên tự cho mình là 'thế thiên hành đạo'!"
Tôi và Tiểu Đào vào phòng thẩm vấn, Tiếu Cương là người bị thẩm vấn trước. Lần này gặp mặt, tôi đã không còn khách khí nữa, trực tiếp đưa ra bằng chứng về rận mu và sơn móng tay. Trước những bằng chứng không thể chối cãi, Tiếu Cương cuối cùng cũng lột bỏ lớp mặt nạ, hung hăng buông lời: "Bọn chúng đáng đời!"
Tôi nói: "Anh cho rằng mình là ai, thẩm phán sao? Mã Tam Hữu có phải là... nghi phạm hay không còn chưa biết, mà cứ cho là vậy, thì các anh dựa vào quyền gì để đi g.i.ế.c người thân của ông ta?"
Đột nhiên Tiếu Cương gằn giọng: " Tôi đây từ nhỏ mồ côi cha mẹ, nỗi thống khổ đó phải trút lên ai? Hai mươi năm rồi, có ai đứng ra đòi lại công lý sao? Tống Dương, cậu mới là người không có tư cách ngồi đây thẩm vấn tôi nhất, bởi vì tôi biết, Tống cố vấn năm đó ăn hối lộ chính là ông của cậu!"
"Im miệng!" Tôi hét lên.
Tiếu Cương cho rằng tôi đã hết lý lẽ, liền được đà lấn tới, đập còng tay kêu loảng xoảng, miệng không ngừng nói xã hội bất công, cảnh sát bất công. Tôi liền sử dụng Minh Vương Chi Đồng, Tiếu Cương gào lên một tiếng kinh hãi.
Tiểu Đào sợ tôi khiến hắn phát điên, vội nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nhìn chằm chằm hắn khoảng 10 giây rồi rút ánh mắt lại. Cả người Tiếu Cương như bị dội gáo nước lạnh, run lẩy bẩy nói: "Cậu... cậu vừa làm gì tôi?"
Tôi xoa hai huyệt thái dương ê ẩm, nói: "Muốn thử lại lần nữa không?"
Hắn cắn chặt răng nói: "Hai mươi năm trôi qua, thời thế chẳng thay đổi, ngược lại còn tồi tệ hơn. Chính nghĩa, công bằng, lương tri trong thời đại đen tối này đã sớm không còn tồn tại, chính là do những cảnh sát như các người mà ra."
Tôi giơ ba ngón tay lên nói: " Tôi chỉ muốn nói 3 điều. Thứ nhất, tôi và ông tôi đều không phải là cảnh sát, đừng lấy chúng tôi ra để đại diện cho cảnh sát. Đạo đức của chúng tôi là cá nhân, không liên quan tới ngành cảnh sát. Thứ hai, cho dù tôi có phải là cảnh sát hay không, cũng không đến lượt loại tội phạm g.i.ế.c người như anh dạy dỗ. Thứ ba, tôi không phải đang lên lớp đạo đức với anh mà luyên thuyên dài dòng. Vừa rồi nếm mùi chưa đủ à, có muốn nếm 'món siêu cấp sang trọng 30 giây' không?"
Cuối cùng Tiếu Cương cũng im bặt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn tôi. Tôi đập bàn quát: "Khai nhận đi, các anh đã g.i.ế.c người như thế nào?"