Âm Phủ Thần Thám

Chương 526

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi giao một vài nhiệm vụ. Việc bảo vệ Trầm Lệ Quyên thì để Tống Tinh Thần và Tống Khiết đảm nhiệm, họ sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi. Cân nhắc tới việc Trầm Lệ Quyên không biết hai người họ, lát nữa tôi sẽ đi cùng, nhân tiện hỏi một số vấn đề.

Nói xong, Tống Khiết nhìn tôi đầy vẻ cảm kích.

Hoàng Tiểu Đào ở lại phân cục, Băng Tâm còn chưa xét nghiệm xong mẫu máu, ngoài ra còn phải giúp tôi giải phẫu xem trong dạ dày nạn nhân có gì.

Nạn nhân tới đây để gặp bạn trên mạng. Tuy nói người bạn kia chắc chẳng có gì đáng nghi, nhưng vì lý do an toàn tôi vẫn bảo Vương Nguyên Thạch đi tra hỏi anh ta một chút.

Về phần Tống Hạc Đình, tôi không có quyền sai bảo vị đại thần này, bà nói muốn đích thân bảo vệ tôi.

Giao phó nhiệm vụ xong, tất cả liền tất bật rời đi. Bốn người nhà Tống gia chúng tôi lên xe tới nhà Trầm Lệ Quyên. Mấy ngày không gặp Tinh Thần, Tống Khiết trên đường líu lo không ngừng. Qua những câu chuyện của con bé, tôi được biết dạo này Vương Đại Lý đã bị hai mẹ con họ hành hạ không ít.

Tới nơi, tôi nói: "Cô cô, người phụ nữ phải gặp đang mang thai. Nhiều người quá e rằng bất tiện, cô có thể chờ bên ngoài được không?"

Bất ngờ thay, Tống Hạc Đình lại tỏ ra dễ chịu một cách lạ thường. Bà liếc nhìn Tống Tinh Thần và Tống Khiết, rồi nói: "Được rồi, lần này chỉ cần con được an toàn, con nói gì cô cũng nghe."

Cửa mở. Trầm Lệ Quyên ở nhà một mình đang nấu ăn, trông thấy tôi đến thì rất mừng. Thực ra đối với chị ấy mà nói, chuyện cũ cứ vương vấn trong lòng quá lâu, chị cũng muốn tìm người để giãi bày tâm sự một chút.

Tôi giới thiệu một chút về Tống Khiết và Tinh Thần, nói là đến để bảo vệ chị. Trầm Lệ Quyên bật cười: "Bảo vệ tôi ư? Giờ tôi đã lớn tuổi thế này rồi, còn ai thèm để ý đến tôi nữa chứ?"

Tôi sầm mặt nói: "Chị không biết đấy thôi, sáng nay xảy ra một vụ án mạng..."

Nghe tôi kể hết, Trầm Lệ Quyên sắc mặt trắng bệch, đột nhiên đỡ lưng kêu đau một tiếng. Tống Khiết hốt hoảng kêu lên: "Không ổn rồi! Chị ấy động thai! Mau gọi mẹ em đi, cô ấy có kinh nghiệm xử lý chuyện này!"

Trầm Lệ Quyên cười: "Cô bé này làm quá lên rồi. Tôi mới chửa sáu tháng thôi, chỉ hơi nhói lưng một chút. Cô nói ai ở bên ngoài?"

Tôi xua tay: "Đừng bận tâm."

Lúc này trong bếp bốc ra mùi khét, Trầm Lệ Quyên vội chạy vào đảo đồ ăn. Tôi hỏi Tống Khiết: "Trong thôn các em sinh con vẫn dựa vào bà đỡ à?"

Tống Khiết nhướn mày: "Anh nghĩ bọn em lạc hậu đến thế ư? Đã sớm có thầy lang rồi."

Tôi kinh ngạc thốt lên: "Sao cơ?!"

Tống Khiết ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Chọc anh đấy... Anh thật cho rằng thôn bọn em đều là người của thời xưa sao? Phần lớn phụ nữ sinh con bây giờ đều sinh mổ hết rồi!"

Tôi để ý thấy Tống Tinh Thần khẽ nhếch môi. Thường ngày tôi hay trêu chọc cậu ấy, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy cười.

Lát sau Trầm Lệ Quyên đi ra, nói chờ canh chín mời chúng tôi ăn cơm. Tôi đáp: "Không cần đâu. Phải rồi, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi chị."

"Cậu cứ hỏi đi." Trầm Lệ Quyên đáp.

Vấn đề thứ nhất, tôi hỏi chị năm đó hung thủ làm cách nào để di chuyển chị và người bạn học. Trầm Lệ Quyên ấn tượng rất mơ hồ, bởi vì bị hôn mê do thuốc, thời gian đã qua hai mươi năm, không thể nhớ rõ được.

Nhưng chị nói rằng, lúc chị ra ngoài, nửa đường chị có cảm giác như bị ai đó vác đi, cho nên có lẽ hung thủ không có xe riêng.

Tôi gật đầu: "Vấn đề thứ hai thì có chút khó nói..."

Trầm Lệ Quyên hiểu ý, mỉm cười: "Cậu cứ hỏi đi, không có gì là khó nói cả. Tôi đã trải qua những chuyện này rồi, tâm lý cũng sớm ổn định trở lại rồi."

Tôi rất cảm kích sự bao dung này của chị, liền hỏi: "Bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của hung thủ, nó có kích thước đặc biệt nào không?"

Tôi không dùng mấy từ như thứ đồ chơi, hay thằng nhỏ này nọ, che che giấu giấu ngược lại chỉ khiến không khí thêm căng thẳng. Lời vừa nói ra khỏi miệng, Tống Khiết đang uống trà thì phụt ra một tiếng: "Tống Dương biểu ca, sao anh có thể hỏi một phụ nữ câu hỏi nhạy cảm như vậy chứ?"

Tôi trừng mắt lườm con bé. Trầm Lệ Quyên che miệng cười, Tống Tinh Thần thì mặt không cảm xúc. Tống Khiết xấu hổ lè lưỡi: "Hai người cứ tiếp tục đi!"

Trầm Lệ Quyên nói: "Nếu là mười năm trước, cậu hỏi câu này tôi sẽ không thể chấp nhận được. Nhưng tôi biết cậu là vì muốn phá án, chứ không phải là hỏi vớ vẩn."

Tôi mỉm cười: "Cảm ơn chị đã thấu hiểu."

Chị ấy đáp: "Kích thước thì nhỏ, rất bình thường. Hơn nữa, hắn còn bôi một loại thuốc có mùi rất nồng, vị rất cay, bởi vì có mấy lần hắn ép tôi phải dùng miệng..."

"Yyy!" Tống Khiết nhíu chặt lông mày: "Chị ơi, sao chị không cắn đứt cái thứ dơ bẩn đó đi?"

Tôi mắng: "Không nhiều lời cũng không ai nói em bị câm đâu!"

Tôi hỏi tiếp: "Vậy hung thủ thường thích áp dụng tư thế nào nhất?"

Tống Khiết nghe thấy vấn đề này bất giác hai má đỏ lên, tôi chẳng thèm để ý. Trầm Lệ Quyên lấy tay vuốt lọn tóc mai, bình tĩnh đến lạ thường mà kể: "Từ phía sau, lần nào cũng từ phía sau, như thể hắn không muốn tôi nhìn thấy mặt. Chỉ có lần cưỡng h.i.ế.p bạn tôi thì mới là từ phía trước."

Tôi gật đầu, hỏi thêm vài vấn đề chi tiết như đặc điểm cơ thể của hung thủ, căn phòng ngầm có ấn tượng đặc biệt nào không. Bởi vì thời gian đã quá lâu, cộng thêm lúc đó chị đang trong cơn hoảng loạn tột độ, chị không thể nhớ rõ, cũng không muốn dùng sự suy đoán chủ quan làm rối phán đoán của tôi.

Tôi cười áy náy nói: "Thật xin lỗi vì đã bắt chị phải nhớ lại những ký ức đau buồn!"

Trầm Lệ Quyên nhàn nhạt đáp: "Không sao đâu, với tôi mà nói thì những chuyện đó dường như đã qua mấy đời rồi."

"Nếu lần này chúng tôi bắt được hắn, yêu cầu chị ra tòa làm chứng..."

" Tôi sẽ!" Trầm Lệ Quyên kiên định đứng dậy: "Hắn là một kẻ đội lốt người, đã phá hủy hạnh phúc của biết bao gia đình như vậy, nếu cần tôi làm chứng tôi nhất định sẽ đứng ra!"

Tôi cảm động nói: "Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị!"

"Không, là tôi phải cảm ơn cô cậu mới đúng. Tôi chỉ có một nguyện vọng, xin cậu nhất định phải đưa tên ác ma này ra trước công lý!"

Tôi đứng dậy chào tạm biệt. Lúc chuẩn bị đi, tôi dặn dò kỹ lưỡng Tống Tinh Thần phải theo dõi sát sao Tống Khiết, không được để con bé nói lung tung. Đột nhiên tôi có một phát hiện thú vị: những người tập võ thường có sự phân hóa giới tính rõ rệt, nữ thì phóng khoáng, nam thì thâm trầm, rốt cuộc là vì sao nhỉ?

Sau khi ra ngoài, tôi nhận được điện thoại của Băng Tâm. Cô ấy nói trong m.á.u nạn nhân đã phát hiện một số thành phần đặc biệt, bảo tôi quay lại phân cục để xem xét.

Tôi và cô cô lập tức quay về. Băng Tâm đưa tôi xem một tờ giấy, phía trên liệt kê mấy loại axit hữu cơ không xác định rõ, cùng với 4 loại vitamin và một lượng cồn. Tôi thấy chuyện này quá phức tạp, Băng Tâm nói: "Em đã làm kiểm tra hơn 100 chất độc khác nhau, nhưng không có thành phần nào trùng khớp."

Chợt Tống Hạc Đình nói: "Đưa ta xem nào."

Bà cầm tờ giấy, chỉ lướt qua liền nói: "Đây là hỗn hợp Đông Tây y. Phải rồi, cháu thử xét nghiệm xem trong đó có scopolamine và hắc ín không?"

Nghe mấy thuật ngữ chuyên ngành này từ miệng cô cô, tôi không khỏi kinh ngạc. Tống Hạc Đình cười nói: "Có gì lạ đâu, ta từng làm việc ở Địa Trung Hải. Có mấy loại thuốc của Võ Tống đã được các vệ sĩ cao cấp trong nước dùng đến, bởi vì có liên quan đến bí mật quốc gia, nên ta không thể tiết lộ là loại thuốc nào."

Băng Tâm trầm trồ khen ngợi: "Oa, đúng là cao nhân không lộ diện!"

Có phương hướng rõ ràng liền dễ xét nghiệm hơn. Băng Tâm tìm kiếm trên máy tính mấy phương pháp kiểm tra scopolamine, kết quả trong m.á.u nạn nhân chứa một lượng lớn chất này cùng với hắc ín.

Tống Hạc Đình ngẩng đầu nói: "Nếu ta đoán không lầm, thì hung thủ đã dùng Ngũ Bộ Mê Tâm Tán!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 526