Lúc chúng tôi trở về phân cục đã là 19 giờ. Bầu không khí rất cao trào, tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn vì phá được án. Tôi đến tìm cảnh sát mập, hỏi: "Mã Xảo Quân đâu? Tôi muốn gặp anh ta."
Cảnh sát mập nói: "Để tôi dẫn anh đi... Có điều, tôi biết anh với chúng tôi có sự bất đồng về nghi phạm, nhưng lần này đúng là đã tìm được bằng chứng then chốt."
"Cái anh nói là bông tai kia?"
"Nếu chỉ là chiếc bông tai thì không có gì đáng nói, nhưng chúng tôi còn phát hiện dấu vết cháy xém gần nhà Mã Xảo Quân. Trong đống tro tàn, không chỉ có những món đồ tùy thân của nạn nhân mà còn cả ADN của chính anh ta." Anh cảnh sát béo nói đầy tự mãn.
Cả nhóm chúng tôi không khỏi giật mình. Tiểu Đào vội hỏi: "Tìm thấy ADN trên thứ gì?"
"Tinh dịch," anh ta đáp cụt lủn, " trên quần áo của nạn nhân."
Những lời đó khiến tôi sốc nặng. Tôi vốn không phải người bảo thủ cố chấp, sẵn sàng từ bỏ suy luận và trực giác của mình khi đối mặt với bằng chứng. Lúc này, tôi bắt đầu xem xét lại vụ án một cách kỹ lưỡng, có lẽ Mã Xảo Quân thật sự là hung thủ.
Thấy tôi im lặng hồi lâu, Băng Tâm lay lay tay tôi, khẽ hỏi: "Anh Tống Dương, không phải anh bị sốc đấy chứ?"
Tôi cười khổ: "Phá án là để tìm ra chân tướng sự thật, không phải vì sĩ diện cá nhân. Nếu hung thủ đúng là anh ta, tôi sẽ bình thản chấp nhận điều đó."
Tiểu Đào giục: "Đi thôi, không phải chúng ta định đi gặp anh ta sao?"
Chúng tôi cùng nhau đến phòng tạm giam. Mã Xảo Quân đang thẫn thờ ngồi trong góc, nghe tiếng bước chân nhưng cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn. Tôi đứng lại trước mặt anh ta, chậm rãi nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Anh ta chỉ khẽ nâng mí mắt, giọng vô cảm: "Ừ, là cậu."
"Vụ án này do anh làm?" Tôi hỏi thẳng.
" Đúng vậy. Các người muốn nói thế nào thì là thế đó, tôi nhận hết. Ông trời muốn xử tôi đến chết, được thôi, tôi chấp nhận số phận!"
Tôi trợn tròn mắt, và Tiểu Đào cũng nhìn tôi. Rõ ràng đây không phải là nhận tội, mà là nhận bừa!
Tôi nghiêm túc nói: "Mã Xảo Quân, đây là tội g.i.ế.c người. Anh cần phải hiểu rõ, một khi án phạt đã được định đoạt, sẽ không ai có thể giúp được anh."
Anh ta cực kỳ khinh miệt, cười khẩy một tiếng: "Giúp ư? Tôi không cần ai giúp. Năm đó các người nói cha tôi là hung thủ, bây giờ lại nói tôi là hung thủ. Suốt hai mươi năm qua, tôi sống không bằng chết, không biết nhà họ Mã chúng tôi đã đắc tội với vị tai to mặt lớn nào mà lại muốn chúng tôi phải c.h.ế.t sao? Cái mạng nát này của tôi, cứ lấy đi là được rồi, dù sao tôi cũng đã sớm chán ngán cái thế giới bất công này."
Tiểu Đào đá mạnh vào song sắt, cáu gắt mắng: "Anh không muốn sống thì tự mua dây mà thắt cổ đi! Tôi thấy anh đúng là kẻ mắc chứng hoang tưởng, tự mình nhận hết tội lỗi lên đầu, còn cho rằng thế giới này bất công. Đúng là đầu óc có vấn đề!"
Mã Xảo Quân đúng là mắc chứng hoang tưởng. Bị nói trúng tim đen, anh ta bị kích động ngay lập tức, dùng hai tay đang đeo còng vịn chặt song sắt, hét lên: "Cảnh sát các người đột nhiên chạy đến nhà tôi, bắt tôi đi, sau đó còn nói nắm giữ chứng cứ quan trọng gì, một dân đen như tôi thì có thể làm được gì? Không nhận tội thì bị đánh chết, trên tay các người là quyền lực, muốn hãm hại một người thì quá dễ dàng!"
Tôi thở dài. Chứng hoang tưởng bị hại của anh ta đã đến giai đoạn cuối rồi. Đối với người có suy nghĩ lệch lạc như thế này thì không thể nói đạo lý được, chỉ có thể thử lay động cảm xúc anh ta một chút.
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người ra ngoài trước, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào anh ta một cách chân thành, nói: " Tôi đã tốn rất nhiều thời gian điều tra, cha anh không phải hung thủ, và anh cũng không phải. Cả nhà anh đều bị oan. Tạm thời đừng nhận tội được không? Tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự."
Mã Xảo Quân dường như bị lay động, nước mắt lăn dài, đôi môi run rẩy thốt lên: " Nhưng nếu tôi không nhận, họ sẽ đánh tôi!"
Tôi trấn an: "Anh yên tâm, tôi sẽ tìm luật sư cho anh."
"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì tôi tin anh trong sạch. Nếu anh bị định tội, hung thủ thật sự sẽ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, và khi đó, sẽ có thêm nhiều nạn nhân nữa." Tôi nhìn thẳng vào anh ta một cách nghiêm túc.
Mã Xảo Quân bám vào song sắt mà khóc nức nở. Tôi để anh ta khóc cạn nỗi lòng, chờ anh ta lấy lại bình tĩnh mới hỏi: " Đúng rồi, anh nhớ lại xem, gần đây có ai từng ghé qua nhà anh không?"
"Không có ai!" Mã Xảo Quân đáp.
"Không đúng. Bác sĩ tâm lý Đường Tử Tân chẳng phải đã ghé qua sao?"
"Phải, trừ anh ta ra, không còn ai khác." Mã Xảo Quân gật đầu.
Tôi đột nhiên nghĩ đến anh ta, và nhận ra khí chất của Đường Tử Tân bất ngờ lại trùng khớp với chân dung phác thảo tôi vẽ về hung thủ. Nhưng những chứng cứ quan trọng cảnh sát tìm được đều nằm ở bên ngoài nhà Mã Xảo Quân. Nếu muốn hãm hại anh ta, cũng không nhất thiết phải đi vào trong nhà.
Anh ta là con trai của Mã Tam Hữu, tinh thần lại không ổn định, đúng là đối tượng hoàn hảo nhất để vu oan.
Tôi an ủi anh ta vài câu rồi rời đi. Vừa ra đến ngoài, Băng Tâm đã hỏi: "Anh Tống Dương, anh định mời luật sư cho anh ta thật sao?"
Tôi đáp: "Dĩ nhiên rồi. Anh ta không phải hung thủ, nhưng cứ nhận tội dễ dàng như vậy, không kéo dài thời gian thì còn biết làm thế nào. Đây không phải lúc giữ thể diện."
Tôi biết nếu mình làm thế, phía anh cảnh sát béo sẽ coi tôi là đối thủ. Điều này khiến tôi chợt thấu hiểu sự khó xử của ông năm xưa.
Băng Tâm nói: "Luật sư để em đi tìm cho. Bây giờ chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút để điều tra vụ án."
Tôi trầm ngâm giây lát, đáp: "Mời với tư cách của tôi. Tội danh bao che hung thủ để một mình tôi gánh là đủ rồi!"
Trong lòng tôi chợt có suy nghĩ, oan ức năm xưa của ông giờ đến lượt mình gánh chịu, đúng là "gia truyền" mà.
Tôi còn muốn làm một chuyện khác. Ngoài luật sư, tôi muốn tìm Đường Tử Tân để xin cấp giấy chứng nhận tình trạng tâm thần của Mã Xảo Quân, việc này sẽ giúp kéo dài thời gian một chút. Tôi cầm tờ danh thiếp lần trước Đường Tử Tân đưa, rồi bấm số trên đó.
Đường Tử Tân nói đang bận họp, sau 10 giờ tối mới có thể gặp. Anh ta sẽ chủ động đến khách sạn tìm chúng tôi.
Hôm nay đã di chuyển khá nhiều. Tôi đề nghị Tiểu Đào và Băng Tâm về khách sạn nghỉ ngơi trước, nhưng Tiểu Đào lắc đầu không đi. Tôi nhỏ giọng nói nhờ cô ấy giữ chân Tống Hạc Đình giúp tôi khoảng hai tiếng.
Tiểu Đào đề nghị đi ăn gì đó, tôi gọi một phần cơm đơn giản, nhanh chóng ăn vội vàng, rồi kêu mệt, nói muốn về khách sạn chợp mắt một lát, 10 giờ sẽ xuống gặp họ.
Tôi tách Tiểu Đào ra không phải vì muốn làm điều gì khuất tất, mà chỉ vì cô ấy cứ bám riết lấy, khiến tôi chẳng thể làm được chuyện mình muốn... đó là xem phim người lớn!
Tôi về khách sạn, bật máy tính lên tải về cả chục bộ phim người lớn, tốc độ Wi-Fi của khách sạn rất cao, chỉ lát sau đã xong vài bộ.
Đang lúc chăm chú theo dõi thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Tôi chưa kịp tắt video thì khuôn mặt Băng Tâm đã ló ra ở cửa, cô bé reo lên một tiếng: “Anh Tống Dương, anh đang lén lút xem gì thế?”
Tôi lúng túng không biết giải thích thế nào. Băng Tâm cười tinh quái bước vào: “Có phải anh và chị Tiểu Đào đã thân mật đến mức tìm hiểu ‘tư thế’ mới rồi ư?”
Tôi quát nhẹ: “Thiếu nữ đáng yêu như vậy, sao đầu óc đen tối thế? Anh đang nghiên cứu vụ án mà.”
“Nghiên cứu vụ án?” Băng Tâm chẳng thể nào liên hệ vụ án với mấy bộ phim người lớn kia được. Tôi biết nghe hơi cố chấp, nhưng đúng là tôi đang nghiên cứu vụ án. Hai án mạng này có một điểm đáng ngờ cực lớn, đó là hung thủ lựa chọn tư thế nào để quan hệ với thi thể? Cả hai t.h.i t.h.ể đều có vết ép ở má đùi trong bên phải, mắt cá chân trái có vết cầm nắm. Thật sự tôi không thể hình dung tư thế này trong đầu mình, chỉ đành nhờ cậy ‘các vị tiền bối’ Nhật Bản trong phim JAV.