Băng Tâm dường như đã hiểu ra vấn đề, hỏi: “Anh đã tìm ra tư thế nào chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa, hung thủ đúng là kẻ quỷ quyệt… Mà sao em vào được thế? Anh đã khóa cửa rồi mà?”
Băng Tâm rút một phong bì dày cộp sau lưng ra: “Là chú Vương cho em thẻ mở cửa. Em đã thuê cho Mã Xảo Quân một luật sư danh tiếng. Vừa nãy dưới nhà gặp chú Vương, ông ấy nói còn có việc phải làm, nhờ em chuyển cái này cho anh.”
Tôi cầm lấy xem qua. Đó chính là hồ sơ các hộ gia đình sống trên con đường đó suốt hai mươi năm qua. Những manh mối dồn dập xuất hiện mấy ngày nay khiến chúng tôi gần như không kịp xoay xở, vậy mà ông ấy vẫn bám theo manh mối này. Nghị lực và sự kiên trì của ông ấy thật khiến tôi phải nể phục.
Tôi có cảm giác nợ chú Vương một ân tình. Chuyến này về, tôi nhất định phải mua biếu ông ấy một chai rượu ngon.
Lúc này tôi đột nhiên phát hiện Băng Tâm đã hồn nhiên ngồi ngay trước màn hình máy tính, đang thưởng thức đoạn phim chiếu dở. Tôi vội la lên: “Này, đừng xem, đừng xem!”
Băng Tâm bĩu môi nói: “Sao anh không cho em xem? Em cũng cần nghiên cứu vụ án chứ.”
Tôi bật cười: “Đánh lừa ai chứ, tắt đi ngay!”
Cô bé bắt đầu nhõng nhẽo: “Không mà! Em lớn thế này rồi mà chưa từng được xem bao giờ! Để em xem cái JAV trong truyền thuyết rốt cuộc là trông như thế nào.”
Tôi đành chịu thua, chẳng còn cách nào khác ngoài việc ra đóng chặt cửa lại, chọn một bộ phim ‘ đứng đắn’ hơn để cô bé ‘mở mang tầm mắt’. Băng Tâm thì dán mắt vào màn hình, xem mê mẩn, còn tôi thì căng thẳng tột độ, cứ như đang làm chuyện lén lút. Nếu việc này bị người khác nhìn thấy, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch được tiếng oan này.
Băng Tâm thấy đoạn mở đầu quá lê thê, liền tua thẳng đến đoạn cao trào, vừa xem vừa hỏi: “Anh với chị Tiểu Đào đã thử tư thế này bao giờ chưa?”
Tôi phát ngượng đến mức gáy nóng ran: “Nói thêm câu nào nữa là anh tắt ngay đấy! Haiz, rốt cuộc thì mình đang làm cái quái gì thế này? Đầu độc một tâm hồn non nớt!”
Băng Tâm hừ lạnh một tiếng: “Đừng quên em học Y, những bí mật về sinh sản thì đã biết từ lâu rồi!” Nói xong tắt video đi: “Chẳng đẹp như trong tưởng tượng chút nào. Diễn viên nam trông cứ như mấy con tinh tinh, chẳng hiểu sao lại có nhiều người thích xem mấy cái này đến vậy.”
Tôi cười khổ: “Làm gì có ngôi sao nam nào đi đóng JAV chứ.”
“Ồ, đây là cái gì? 12 nam, 6 giờ, 50 lần. Ôi, thật biến thái!” Vừa nói Băng Tâm vừa mở cái video ra, miệng tôi lập tức há hốc, đủ nhét vừa một quả trứng gà.
“Đừng xem cái này, thật kinh tởm!”
Phim này tôi không xem nổi, đây rõ ràng là bạo hành. Tại sao Nhật Bản lại có thể biến thái như vậy?
Vừa mở video ra, một đám đàn ông đã vây quanh người phụ nữ, dùng đủ mọi loại dụng cụ hỗ trợ. Tôi giơ tay ra để tắt thì đột nhiên Băng Tâm la lên: “Anh Tống Dương, anh xem tư thế này!”
Trong màn hình, một người đàn ông đang đè đùi phải nữ chính xuống, nâng chân trái cô ta lên, cầm một dụng cụ lớn bằng cánh tay trẻ con, đang điên cuồng ‘ ra vào ’.
“Dụng cụ?” Tôi kinh ngạc trợn hai mắt.
Màn sương mù bao phủ tâm trí tôi phút chốc tan biến, mọi thứ trở nên rõ ràng đến kinh ngạc. Thì ra là như vậy! Hung thủ không dùng dương vật của mình, mà một chân đè lên đùi nạn nhân, một tay nâng chân kia lên, tay còn lại cầm một vật dụng lớn thọc vào âm đạo.
Như vậy thì những mâu thuẫn trên t.h.i t.h.ể giờ đã được giải đáp. Trên xương sống nạn nhân thứ nhất có hai chỗ bị dùng lực, cho thấy trong quá trình hành hung, hung thủ đã phải dừng lại một lần. Hơn nữa, loại cách thức mưu sát bằng việc ghì cổ từ phía sau này rất tiết kiệm sức lực. Hai điều này chứng tỏ hung thủ không có thể lực sung mãn, hoặc có thể hắn đã lớn tuổi.
Nhưng những vết tích hắn để lại sau khi xâm hại t.h.i t.h.ể lại khiến người ta nghĩ rằng hắn rất khỏe mạnh. Thì ra là dùng dụng cụ hỗ trợ!
Băng Tâm tắt đoạn video ghê tởm đó đi, hỏi tôi: “ Nhưng nếu là như vậy thì hung thủ có cảm nhận được khoái cảm không?”
Tôi nói: “Theo em, vừa rồi nhân vật nam chính tại sao lại phải làm như vậy?”
Băng Tâm ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Anh muốn nói đến khoái cảm tinh thần?”
Tôi gật đầu: “Từ những manh mối cho thấy, thể lực của hung thủ đã không còn như xưa, hoặc mắc phải bệnh nào đó nên không thể quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c một cách bình thường, chỉ có thể dùng dụng cụ hỗ trợ thay thế. Dù vậy, hắn không hề rút ngắn quá trình này, cho thấy hắn tận hưởng trọn vẹn khoái cảm khi được ‘ngự trị’.”
Đột nhiên tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Băng Tâm, nói: "Không ổn rồi!"
"Sao vậy?" Băng Tâm hỏi.
"Như vậy, chứng cứ này sẽ càng bất lợi hơn cho Mã Xảo Quân."
Trước đây tôi cho rằng Mã Xảo Quân có cơ sở vững chắc để chứng minh mình không phải hung thủ, đó là thận đã bị hoại tử, không thể thực hiện hành vi h.i.ế.p dâm. Nhưng bây giờ chúng tôi lại chỉ ra rằng, hung thủ hoàn toàn phù hợp với đặc điểm này.
Một hồi im lặng, Băng Tâm nói: "Nếu chúng ta giả thiết Mã Xảo Quân là hung thủ thì sao?"
Tôi suy tư đáp: "Vậy động cơ là gì?"
"Trả thù xã hội." Băng Tâm đáp.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hung thủ là người khác, bởi cách thức ra tay quá tinh vi và lão luyện. Việc này giống như một họa sĩ non tay mới vào nghề lại vẽ ra được bức họa tầm cỡ danh họa Tề Bạch Thạch, quả thực là bất khả thi.
Nhưng nhất thời tôi chưa thể tìm ra căn cứ thực tế. Đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo, Tiểu Đào gọi về hỏi tôi đã dậy chưa. Liếc nhìn đồng hồ, đã 10 giờ sáng rồi, tôi hỏi: "Đường Tử Tân tới chưa?"
"Đến rồi, đang ở đại sảnh." Tiểu Đào đáp.
Tôi tắt máy tính, cùng Băng Tâm đi xuống. Đường Tử Tân vẫn như cũ, mặc bộ vest lịch lãm, đôi giày da đen bóng, tay chống chiếc gậy quen thuộc, trên mặt nở nụ cười xã giao lịch thiệp. Thấy tôi đi xuống, anh ta đưa tôi một phong bì: "Đây là báo cáo giám định tâm thần của Mã Xảo Quân, hy vọng có thể giúp được. Nghe nói anh ta bị bắt, trong lòng tôi cũng nặng trĩu."
Tôi nhận lấy phong bì, nhìn chằm chằm người đàn ông này. Tôi cảm thấy nếu như anh ta là tội phạm, tôi sẽ tin hơn là Mã Xảo Quân.
Tôi hỏi dò: "À phải, anh học tâm lý học, có thể giúp chúng tôi phân tích một chút về nội tâm của hung thủ không?"
Đường Tử Tân cười nhún vai: " Tôi học chuyên ngành tư vấn tâm lý học, phân tích tâm lý tội phạm không phải chuyên môn của tôi. Cậu nên tìm chuyên gia thì hơn."
"Lần cuối anh gặp Mã Xảo Quân là khi nào?" Tôi hỏi tiếp.
"Chính là lần đó, cậu cũng biết mà."
"Xin lỗi vì tôi hơi nhiều lời, anh có phải người bản xứ không?" Tôi hỏi nhanh.
"Không, quê tôi ở Thiểm Tây."
"Tối qua khoảng 6 giờ, anh đang làm gì?" Tôi hỏi dồn dập.
"Đi thăm một bệnh nhân. Không tin cậu có thể đến phòng làm việc của tôi kiểm tra ghi chép lịch trình trong ngày."
Đường Tử Tân trả lời rành mạch, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Tôi nói: "Không cần đâu, ngại quá, là do bệnh nghề nghiệp thôi mà!"
Anh ta cười: "Không sao, chúc hai người sớm bắt được hung thủ..."
Khi thốt ra những lời này, trong tích tắc, vẻ mặt bình tĩnh của anh ta chợt biến sắc, ánh mắt lóe lên một tia bối rối. Mặc dù trước đó biểu hiện rất tự nhiên, nhưng lúc sắp rời đi là lúc con người ta mất cảnh giác nhất.
Chính câu nói tưởng chừng vô ý này lại khiến sự nghi ngờ của tôi dành cho anh ta dâng lên vài phần.
Nhưng sự biến sắc của Đường Tử Tân chợt lóe lên rồi tan biến ngay. Anh ta cười nói: "Ý tôi là, thật lòng mong người này không phải là tội phạm."
"Hiểu, hiểu!" Tôi cũng cười đáp.
Sau khi Đường Tử Tân đi, Tiểu Đào hỏi tôi: "Tống Dương, anh nghi ngờ anh ta sao?"
Tôi suy tư đáp: "Có chút đáng ngờ!"