Âm Phủ Thần Thám

Chương 534

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi nhờ Băng Tâm và Tiểu Đào buổi tối giúp mình cùng rà soát danh sách các hộ dân trên con đường. Tống Hạc Đình về phòng mình nghỉ ngơi. Sau khi thu thập tin tức, Vương thúc đã loại bỏ toàn bộ nghi phạm là nữ, nhưng khối lượng công việc vẫn còn đồ sộ.

Băng Tâm đột nhiên nói: "Nếu trong lúc này hung thủ tiếp tục gây án, há chẳng phải là chứng minh Mã Xảo Quân vô tội sao?"

Tôi lắc đầu: "Cái bông tai kia chắc chắn là hung thủ đã cố tình nhét vào túi rác. Hắn sẽ không dại dột đến mức gây án trong thời điểm nhạy cảm này đâu."

Cả con phố có tới hàng trăm hộ dân trong vòng 20 năm qua. Chúng tôi miệt mài kiểm tra từng người, rồi bàn bạc về những manh mối đã thu thập được. Đột nhiên Tiểu Đào la lên: "Đoán xem em vừa tìm ra ai đây này!"

Tôi hiếu kỳ: "Không lẽ nào lại là vị bác sĩ tâm lý ban nãy?"

" Đúng vậy!" Tiểu Đào rút từ trong tập tài liệu ra một tờ giấy. Tôi và Băng Tâm tới nhìn, 20 năm trước Đường Tử Tân từng thuê một căn phòng trên con phố đó, nhưng chỉ hai năm sau thì dọn đi.

Băng Tâm nói: " Nhưng anh ta thuê tầng 5, không có phòng ngầm."

Tiểu Đào nói: "Chưa chắc, một căn phòng ngầm không nhất thiết phải nằm ngay dưới tầng trệt. Đó là chưa kể phòng ngầm có thể thuê ở bên ngoài."

Tôi nghĩ Tiểu Đào nói có lý. Nếu xét về mặt xác suất, nghi vấn về Đường Tử Tân đã tăng lên đến 40%.

Nhìn đồng hồ, cũng đã muộn rồi, tôi bảo cả hai về nghỉ ngơi. Lúc này Vương Nguyên Thạch từ ngoài đi vào, im lặng cởi áo khoác, châm một điếu thuốc, rồi thản nhiên buông lời: "Tìm được vài thứ này!"

Ông ta ném cho tôi một phong bì lớn, bên trong là ảnh chụp từ camera giám sát được in ra. Tôi kinh ngạc, bởi vì đây cũng là tài liệu trên tay anh cảnh sát béo. Tiểu Đào ngạc nhiên nói: "Không phải là ông đã... lấy trộm đấy chứ?"

"Sao lại không được?" Vương thúc cười: "Bọn họ đã bắt đầu ăn mừng vì vụ án đã được phá, nên không ai đề phòng."

Những bức ảnh được chụp lại từ camera khách sạn, một người có vẻ là nghi phạm, mặc áo khoác, đội mũ, ăn vận như một đặc vụ thời chiến. Có vẻ hắn khá thông thạo vị trí các camera, từ đầu đến cuối không hề lộ mặt.

Những bức ảnh thể hiện, người này có đi qua tầng mà nạn nhân thuê phòng. Lần cuối cùng được ghi lại là đang ở bậc thang dẫn lên sân thượng.

Tôi vô thức đối chiếu bóng lưng này với Đường Tử Tân, chiều cao của người trong ảnh cũng tương đương. Băng Tâm chợt nhận ra điểm khác biệt: "Vị bác sĩ tâm lý kia chẳng phải luôn chống gậy à? À phải rồi, anh ta chống gậy bằng tay nào nhỉ?"

Tiểu Đào nhớ lại, nói: "Tay phải."

Tôi nói: "Có thể đây chỉ là ngụy trang. Giờ phải xem xét chân anh ta có bệnh tật gì không."

Tiểu Đào nói: "Giả sử hung thủ là anh ta, có thể nạn nhân Vương Vật Hỉ vì những ám ảnh tâm lý phức tạp mà dằn vặt khôn nguôi, rồi tìm đến anh ta để được tư vấn. Qua những buổi tư vấn, Đường Tử Tân biết ngày đó họ sẽ ở khách sạn để chơi trò BDSM, vì vậy liền lập kế hoạch, dụ Lý Lan Lan lên tầng thượng rồi ra tay sát hại."

Băng Tâm xen vào: "Em đã xét nghiệm m.á.u Lý Lan Lan rồi, không tìm được bất kỳ loại mê hồn dược nào."

Tôi phân tích: "Nếu theo giả thiết của Tiểu Đào, hung thủ quen biết Vương Vật Hỉ, cũng có thể quen biết Lý Lan Lan, chắc chắn nạn nhân đã bị lừa. Nếu nói như vậy thì cũng có thể giải thích tại sao Vương Vật Hỉ không hề đề phòng hung thủ, và tại sao chúng ta lại không tìm được hung thủ này trong danh sách các mối quan hệ xã hội của anh ta."

Tiểu Đào vỗ tay một cái, cười tươi: " Đúng là 'Đi khắp nơi tìm không thấy, hóa ra lại ở ngay trước mắt!', chúng ta cuối cùng cũng có một nghi phạm tiềm năng! Ngày mai sẽ tìm đến văn phòng tư vấn tâm lý của anh ta."

Tôi lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không tìm được cái tên Vương Vật Hỉ hay bất kỳ hồ sơ bệnh án nào của anh ta. Nếu anh ta quả thật là hung thủ, chắc chắn đã hủy nó rồi. Có điều, hung thủ đã từng dùng xe để di chuyển xác của Vương Vật Hỉ, chúng ta có thể kiểm tra xem trong khoảng thời gian đó xe của Đường Tử Tân có hoạt động không."

Vương Nguyên Thạch nói: "Cái này để tôi lo."

Tôi gật đầu: "Nhớ đừng tiếp xúc trực diện. Nếu Lão Yêu bên kia có thể tìm được chứng cứ, vậy thì tôi nghĩ sẽ ổn thỏa thôi."

Vừa nói tôi liền bấm số Lão Yêu, biết giờ này anh ta nhất định chưa ngủ, hỏi anh ta đã tra được ai tìm kiếm bức ảnh đó chưa. Lão Yêu phàn nàn rằng sao mà có thể nhanh như vậy được chứ, chắc phải hai ngày tới mới xong, anh ta còn phải thức trắng đêm đây.

Tôi nói: "Chờ một chút, anh tra địa chỉ IP này xem có từng tìm kiếm bức ảnh kia không."

Tôi nhắn trang web của phòng tư vấn tâm lý Hân Nhạc cho anh ta. Lão Yêu gõ bàn phím lạch cạch kiểm tra một hồi, rồi nói không có. Lòng tôi nhất thời chùng xuống, quả nhiên không dễ dàng như vậy.

Có điều ngay sau đó Lão Yêu lại thông báo: "Địa chỉ IP này không có dữ liệu truy cập vào / ra trước và sau khi vụ án xảy ra."

Tôi hỏi: "Ý anh là, lúc đó không có ai ở văn phòng?"

Lão Yêu cười: " Tôi không dám khẳng định, chỉ có thể chắc chắn rằng, trong khoảng thời gian đó không có bất kỳ hoạt động internet nào từ văn phòng."

Tôi đọc toàn bộ thông tin Wechat, số điện thoại, email của Đường Tử Tân trên danh thiếp cho Lão Yêu, bảo anh ta tra một chút về người này. Nếu tìm được manh mối quan trọng, có thể không cần phải kiểm tra khối lượng dữ liệu khổng lồ kia nữa.

Chúng tôi hồi hộp chờ đợi kết quả của Lão Yêu. Năm phút sau điện thoại reo lên, tôi kích động bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của Tống Tinh Thần, giọng nói có vẻ gấp gáp: "Tiểu Thiếu Gia, chúng ta bị tập kích!"

Tôi hoảng sợ tột độ, hét lên: "Chúng ta tới ngay đây!"

Đúng lúc này Tống Hạc Đình lao vút vào, thì ra bà cũng nhận được điện thoại của Tống Khiết. Bà lạnh lùng nhìn chúng tôi, nói: "Không được qua đó, để cô đi giúp hai đứa!"

Dứt lời bà phất vạt hán phục, như một bóng rồng lao vút ra hành lang.

Chúng tôi nhìn nhau. Chuyện đã đến nước này, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tiểu Đào nói: "Vương Nguyên Thạch, ông đi gọi cứu viện, ba chúng tôi tới đó trước."

Trước khi đi, Vương thúc lấy s.ú.n.g của mình đưa cho Tiểu Đào. Lần này tới đây cô ấy không mang súng, sững sờ một chút liền nhận lấy.

Chúng tôi bắt một chiếc taxi đến nhà Trầm Lệ Quyên. Trên đường, tài xế cứ luyên thuyên không ngớt, chúng tôi nào có tâm trạng tiếp chuyện. Đột nhiên phía trước vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó lại một tiếng nữa.

"Trời đất ơi, là tiếng súng!" Tài xế sợ hết hồn, thiếu chút nữa tông trúng cột điện, dù có c.h.ế.t cũng không dám bén mảng tới gần.

Chúng tôi bật cửa xe lao ra. Tiểu Đào nhìn Băng Tâm, định nói rồi lại thôi. Tôi biết cô ấy muốn bảo Băng Tâm ở lại, bởi vì đối phương là ai, có bao nhiêu người, bao nhiêu s.ú.n.g đều không rõ, Băng Tâm đi sẽ chỉ mạo hiểm.

Nhưng tôi cũng không yên tâm để Băng Tâm ở lại một mình, dứt khoát nói: "Đi chung có thể hỗ trợ lẫn nhau. Yên tâm đi, cô ấy rất mạnh mà!"

Chúng tôi chạy tới nơi, phát hiện nhà Trầm Lệ Quyên tối đen như mực, cửa kính vỡ hết. Vài người nằm ngổn ngang trên đất, d.a.o găm, vũ khí và vô số thứ khác vương vãi khắp nơi. Không khí sặc mùi m.á.u và thuốc súng. Hàng xóm xung quanh đều sợ hãi không dám bật đèn, tất cả rụt rè thò đầu ra từ trong bóng tối để quan sát.

Đột nhiên một kẻ nào đó từ trên cao rơi xuống đất, nằm bất động. Băng Tâm sợ hãi ôm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Chỉ thấy Tống Hạc Đình nhảy theo, đạp lên cái xác vừa rồi. Hán phục trên người bà bay phất phới, bà thản nhiên nói: "Đã giải quyết xong xuôi tất cả!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 534