Âm Phủ Thần Thám

Chương 546

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi chuyển tiếp video cho Lão Yêu, dặn anh ta tra thông tin về người đăng. Sau đó, Cảnh sát Nhâm gọi điện đến, nói rằng vừa hoàn thành ca phẫu thuật nhỏ. Trong thực quản nạn nhân thứ hai cũng phát hiện nước xà phòng, chứng tỏ nạn nhân đã bị ép nôn.

Tôi khẽ đáp một tiếng, nói ngắn gọn tình hình bên này cho anh ấy. Nhâm cảnh quan nghe xong rất kinh ngạc: "Câu lạc bộ tự sát? Còn có loại tổ chức này sao? Nếu lấy được danh sách thành viên thì tốt."

Tôi nói: " Đúng vậy, đáng tiếc là tính bảo mật quá cao."

"Tống cố vấn, tổ chức có tính bảo mật cao như vậy, người muốn c.h.ế.t phải làm cách nào để gia nhập?"

Những lời này khiến tôi chợt nhận ra. Đúng vậy, bất luận câu lạc bộ tự sát có bảo mật thế nào đi nữa, cũng phải tiếp nhận thành viên mới. Tôi nói: "Danh sách thành viên và nguồn gốc video chúng tôi sẽ kiểm tra, các anh cứ tiếp tục điều tra về hai nạn nhân kia đi."

"Được, rất cảm ơn cậu!" Nhâm cảnh quan đáp.

Tôi và Tiểu Đào thảo luận một chút. Nếu như có người muốn tự sát, người đó chắc chắn sẽ lên internet tìm kiếm thông tin về vấn đề này. Mặc dù công việc phải làm có liên quan đến internet, nhưng cũng không đòi hỏi kỹ thuật quá cao, nên tôi quyết định tự mình xử lý.

Tôi và Tiểu Đào ra một quán net. Quán này không tệ. Sau khi chọn chỗ ngồi, Tiểu Đào gọi một núi đồ ăn vặt và nước uống. Tôi cười khổ: "Hoàng tiểu thư, đây là cách mà em làm việc sao?"

"Ăn sẽ làm việc tốt hơn. Nào, há mồm ra."

Tôi ăn miếng pudding mà cô ấy bón, cười một tiếng. Hai chúng tôi gõ đủ loại từ khóa để tìm kiếm: " tôi muốn tự sát", " muốn tự sát thì đi đâu", "tự sát bằng cách nào"... hoàn toàn không đạt được mục đích mong muốn. Ngược lại, chúng tôi còn nhận được không ít lời giúp đỡ nhiệt tình từ bạn bè trên mạng, hỏi han có gì không hài lòng về cuộc sống, rồi khuyên can các thứ các thứ, làm tôi dở khóc dở cười.

Đột nhiên weibo của tôi nhận được một tin nhắn: "Xin chào, chúng tôi là đội can thiệp tự sát của tỉnh, hy vọng có thể giúp bạn. Mặc dù thế giới này không hoàn hảo, nhưng chúng tôi có thể chữa lành những tổn thương trong bạn..."

Hoàng Tiểu Đào ghé đầu sang nhìn, cười ha hả: "Người ta nghĩ anh muốn tự sát thật kìa!"

Tôi chợt bừng tỉnh, nói: "Chờ đã, sao chúng ta không hỏi chuyên gia nhỉ?"

Đã có đội can thiệp như vậy tồn tại, họ nhất định có thể cung cấp thông tin liên quan tới CLB tự sát. Tôi liền nói cho đối phương biết thân phận thật của mình, nói muốn tìm hiểu rõ hơn về sự việc này, hy vọng có thể gặp mặt. Đối phương nhắn cho tôi một địa chỉ và số điện thoại.

Chúng tôi lập tức lên đường, nửa tiếng sau đến trụ sở của đội can thiệp tự sát Nam Giang. Trụ sở nằm trong một tòa nhà mang kiến trúc trắng đen xen kẽ, trang trí rất giản dị. Bước vào cửa kính, tôi thấy trên tường treo một tấm giấy chứng nhận do Tổ chức Y tế Thế giới cấp.

Một người phụ nữ họ Trương tiếp đón chúng tôi, nói: "Xin chào, chắc hai người là Hoàng cảnh quan và Tống cố vấn. Tôi dẫn hai người đi tham quan một vòng."

Chúng tôi đi theo chị Trương. Có một căn phòng lớn đặt rất nhiều máy vi tính, các nhân viên đang làm công việc lọc tin tức trên mạng xã hội.

Chị Trương nói: "Chúng tôi thực hiện hàng trăm triệu lượt tìm kiếm mỗi ngày, thu thập các từ khóa như 'tự sát' trên weibo, space và moments để tìm những thanh niên trẻ cần giúp đỡ."

Tôi gật đầu, thảo nào vừa rồi họ lại tìm thấy tôi. Tiểu Đào hỏi: "Sau khi tìm được thì sao?"

Chị Trương giải thích: "Chúng tôi sẽ để các tư vấn viên hỗ trợ họ, lắng nghe những tâm sự, nỗi lòng của họ, đưa ra lời khuyên, giúp họ lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Trên thực tế, từ lúc thành lập tới nay, chúng tôi đã cứu được hơn mười nghìn thanh niên có ý định tự sát. Mời hai người theo tôi."

Chúng tôi sang một phòng khác. Phòng được chia thành rất nhiều buồng làm việc nhỏ, có vài nhân viên đang ở trong các ô đó nghe điện thoại. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, dù chỉ cách một tấm kính, tôi vẫn hoàn toàn không nghe được bên trong đang nói gì.

Chị Trương nói: "Đây là những tư vấn viên của chúng tôi. Phần lớn là chúng tôi tư vấn cho những người có ý định tự sát qua điện thoại."

Tôi cảm thán nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ! Công việc này thật là có ý nghĩa. Xin chân thành cảm ơn mọi người!"

Tiểu Đào hỏi: "Vậy về cơ cấu tổ chức, mang tính chất từ thiện phải không?"

"Hoàn toàn là từ thiện. Nhân viên ở đây phần lớn đều đã trải qua nỗi đau mất người thân. Ví dụ như tôi đây, chồng tôi mấy năm trước vì làm ăn thua lỗ mà đã tìm đến cái c.h.ế.t bằng cách treo cổ. Một thời gian rất lâu tôi không thể bước ra khỏi bóng tối, thậm chí còn nghĩ đến việc dẫm lên vết xe đổ. Tổ chức này là nơi cho tôi cuộc sống thứ hai." Vừa nói chị Trương vừa ngân ngấn nước mắt.

Nhìn những người ở đây đồng hành cùng những người có ý định tự sát, tôi đột nhiên có một ý tưởng: Liệu có khi nào hung thủ cũng từng ở đây không?

"Chị nhìn nhận những người có ý định tự sát như thế nào? Theo chị thì họ là những kẻ yếu đuối trốn tránh, là người ích kỷ sao?" Tôi vừa hỏi vừa vô tình phát động động u chi đồng.

Chị Trương trả lời: "Không, có lửa mới có khói. Lúc một người muốn buông bỏ sinh mệnh, ấy là khi nội tâm họ đã chịu quá nhiều gánh nặng. Tôi nghĩ họ rất đáng thương."

Chị ấy nói những lời này đều xuất phát từ đáy lòng. Tôi lặng lẽ thu hồi động u chi đồng.

Tiếp theo chúng tôi đến một căn phòng làm việc gọn gàng ngăn nắp. Tiểu Đào nói: "Làm phiền chị cho chúng tôi biết thông tin về CLB tự sát."

"Được!"

Chị Trương tìm trong máy tính một tập tài liệu. Đây là những thông tin về thời điểm CLB được thành lập mười năm trước. Nói đến nó, không thể không nhắc đến nhà thơ dân gian kiêm tác giả Dư Âm.

Do năm xưa từng gặp biến cố nên Dư Âm mắc chứng trầm cảm nặng. Đồng thời, anh ấy cũng có tài năng xuất chúng nên được giới trẻ vô cùng yêu thích. Vào sinh nhật lần thứ 25 của mình, bất ngờ Dư Âm nói trên weibo: " Tôi bị trầm cảm, nên quyết định tìm đến cái chết. Không có nguyên nhân đặc biệt gì, mọi người đừng quan tâm." Sau đó, tác giả Dư Âm đã gây chấn động khi uống thuốc độc tự sát.

Cái tên Dư Âm như vận vào số phận, bởi ảnh hưởng của anh ta chỉ thực sự lan tỏa sau khi đã qua đời. Rất nhiều thanh thiếu niên đã tìm đến Weibo của anh ta, đăng bài tưởng nhớ hoặc chia sẻ những nỗi niềm riêng tư của mình. Weibo của Dư Âm bỗng chốc trở thành nơi ẩn náu tinh thần cho những tâm hồn lạc lối.

Một ngày 10 năm trước, có một người đăng lên Weibo của Dư Âm bày tỏ ý định tự sát, không ngờ lại gặp một người khác cùng chung ý định. Hai người quyết định thành lập một câu lạc bộ hỗ trợ tự sát. Rất nhanh sau đó đã có bốn thành viên. Họ dùng cách bốc thăm để quyết định ai sẽ là người ở lại xử lý hậu quả, rồi tiếp tục tổ chức các vụ tự sát tập thể tiếp theo.

Thật không thể tin được, câu lạc bộ bí mật này đã tồn tại suốt 10 năm. Trong thời gian đó, hơn trăm thanh niên trên cả nước đã gia nhập và tự kết liễu mạng sống. Đây quả là một bi kịch đau lòng.

Vừa nói, chị Trương bồi hồi cảm động, khẽ gạt nước mắt. Tôi chợt nhớ đến dòng chữ trên cuốn sách của Kiệt Thạch là do Dư Âm viết, thì ra cậu ta là một fan hâm mộ của Dư Âm, bèn hỏi: "Chị có thể cung cấp danh sách những người từng tự sát không?"

"Có!" Câu trả lời dứt khoát của chị khiến chúng tôi ngạc nhiên. Chị Trương giải thích, đối với những người có ý định tự sát, Weibo và các bài viết của Dư Âm như một thánh địa để họ tìm đến. Vì thế, họ đã phát triển một phần mềm, cứ mỗi tiếng đồng hồ lại tự động quét và lọc ra những từ khóa nhạy cảm trên đó.

Trên thực tế, những người có ý định tự tử này đều để lại bình luận dưới các bài đăng trước khi hành động. Tổ can thiệp cũng đã gửi tin nhắn nhưng đều bị họ phớt lờ.

Dù sao thì những người tự sát chỉ đơn thuần là chán ghét cuộc sống này, họ không phải bệnh nhân tâm thần hay tội phạm, không thể dùng cách cưỡng chế để ngăn cản. Phần lớn thời gian, tổ can thiệp chỉ có thể bất lực chứng kiến bi kịch xảy ra.

Nói tới đây, chị Trương thao tác trên máy tính, in ra một danh sách. Sáu người đã tự sát, lần lượt là: Lý Kiệt Thạch, Trâu Dũng, Kim Hâm, Mễ Diệp, Vi Mộc Mộc và Từ Dục.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 546